Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 7



Edit: cô Dờ lười chảy thây đáng bị treo lên cây đánh thành đầu heo

Nhạc Doanh Khuyết không biết Cố Trầm tự dưng bị làm sao, liền cho hạ nhân lui xuống, nhẹ giọng nói với hắn, "Ngủ ở nơi này sẽ cảm lạnh mất." Giọng nói dịu dàng mềm mại như nước, giống như đang dỗ trẻ con, vì dỗ dành hắn mà Nhạc Doanh Khuyết cố tình rời khỏi xe lăn, ngồi thấp xuống cạnh hắn.

Cố Trầm sửng sốt, một đại nam nhân như hắn lại được người ta dỗ dành, thật sự chịu không nổi, liền đưa lưng về phía Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết chỉ coi như Cố Trầm tính tình trẻ con, lại vất vả tự leo lên lên xe lăn đi ra trước mặt Cố Trầm.

Tiếng bánh xe lạch cạch làm Cố Trầm không hiểu sao nổi da gà, Nhạc Doanh Khuyết cử động khó khăn, liệu mình có đang ép người ta quá đáng hay không. Hắn lén nhìn Nhạc Doanh Khuyết, vừa lúc y đẩy xe tới trước mắt hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cố Trầm lại run rẩy vô thức muốn tránh né, Nhạc Doanh Khuyết nào có thể cử động nhanh như hắn, tới tới lui lui vòng ra trước mặt hắn, Cố Trầm chỉ có thể xoay người quay vào thành ghế dựa để tránh đi.

Nhạc Doanh Khuyết hết cách, đành tới sau lưng Cố Trầm, thấp giọng hỏi, "Rốt cuộc là làm sao vậy? Không vui à?" Nói xong thì vỗ nhẹ lưng Cố Trầm.

Mới vừa chạm vào, Cố Trầm ngồi phắt dậy, hai mắt kinh hãi nhìn Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết bị hành động của hắn làm hoảng sợ, một lúc sau mới hồi thần, "Cố Trầm..."

Cố Trầm hiện giờ tâm loạn như ma, Nhạc Doanh Khuyết cứ đi tới lui trước mặt hắn khiến hắn không thể bình tĩnh, "Ta ở chỗ này!" Giọng nói có phần lớn tiếng, tốc độ nói cũng nhanh hơn ngày thường.

Nhạc Doanh Khuyết bị quát thì sững người, Cố Trầm chưa từng nổi nóng với y, chỉ cần thấy sắc mặt Nhạc Doanh Khuyết hơi không tốt là Cố Trầm sẽ mặt dày dính lại gần. Nhất thời, Nhạc Doanh Khuyết không biết nên làm gì.

Quát người ta xong thì Cố Trầm hối hận, sao phải tức giận với Nhạc Doanh Khuyết chứ, lỡ như... lỡ như lộ chuyện thì mình mất nhiều hơn được. Tay Nhạc Doanh Khuyết cứng đờ giữa không trung, một lúc sau mới dần buông xuống, vẻ mặt hơi lúng túng, "Vậy... đi tắm trước đi, để ta gọi A Ly lấy chăn cho ngươi, hôm qua người nôn thốc nôn tháo người toàn mồ hôi, tắm rửa rồi đi nghỉ đi."

Không đợi Cố Trầm trả lời, Nhạc Doanh Khuyết gọi A Ly, "Chuẩn bị nước tắm cho Đại thiếu gia đi." Lại bồi thêm một câu, "A Ly, vào hầu hạ Đại thiếu gia tắm nhé."

A Ly sửng sốt, hiện giờ ai là người gần gũi với thiếu gia nhất kia chứ, nàng lén liếc mắt nhìn Cố Trầm, thấy Cố Trầm không hề phản đối, ngồi im lặng trên ghế nhìn ra cửa sổ. Hay là do Thiếu nãi nãi tức giận? Nhưng Đại thiếu gia chưa bao giờ nỡ lòng nặng lời với Thiếu nãi nãi, nâng như nâng trứng, làm sao lại giận cho được.

Có ngờ vực thế nào thì A Ly cũng không dám lắm miệng, nàng kêu hạ nhân đổ nước tắm rồi đi ra sau bình phong hầu hạ Cố Trầm tắm rửa.

Sau lưng, ánh mắt người kia nóng như lửa, Cố Trầm không dám quay đầu lại nhìn, bộ dạng ngoan ngoãn theo A Ly vào trong tắm rửa. Nhạc Doanh Khuyết tựa vào xe lăn, nhìn bình phong không nói câu nào. Có phải Cố Trầm còn khó chịu chỗ nào hay không? Cho nên tính tình mới thay đổi.

Cho tới khi đi ra khỏi bình phong Cố Trầm vẫn im lặng, không cần Nhạc Doanh Khuyết phải trấn an dỗ dành. Thấy Nhạc Doanh Khuyết còn ở đó, Cố Trầm không muốn đi ra, A Ly hiểu ý nên lui xuống trước.

Cố Trầm không chịu đi qua, Nhạc Doanh Khuyết đành chủ động mở lời: "Cố Trầm, ngủ trên ghế không thoải mái."

Nói nhiều sai nhiều, Cố thiếu gia lắc đầu.

Ghế dựa rất nhỏ, nếu nằm chợp mắt một lúc thì không sao, nhưng chiếu theo cái nết ngủ của Cố Trầm thì chắc chắn sẽ rớt xuống không biết bao nhiêu lần. Nhạc Doanh Khuyết muốn Cố Trầm vào trong ngủ, gọi Cố Trầm, "Ngươi lại đây chúng ta nói chuyện, bảo ngươi đi ngủ trên giường mà ngươi còn chê?"

Cố Đại thiếu gia vẫn kiên quyết lắc đầu, Nhạc Doanh Khuyết thấy hắn không chịu vào, dường như nhìn ra ý định của hắn, Nhạc Doanh Khuyết nói: "Vậy ngươi ra sương phòng mà ngủ, ngủ ở đây dễ cảm lạnh lắm."

Cố Trầm khựng lại sau đó gật đầu. Nhạc Doanh Khuyết đờ đẫn cả người, hóa ra Cố Trầm chán mình rồi, không phải không muốn lên giường, mà là không muốn ở chung một chỗ với mình.

Tâm tính trẻ con luôn thay đổi, hôm nay thích ngày mai sẽ không thích nữa, dưới một mái hiên cũng không muốn chung đụng. Cố Trầm nhìn vẻ mặt ảm đạm của Nhạc Doanh Khuyết, tươi cười trên khóe mắt cũng biết mất.

Nhạc Doanh Khuyết lại gọi A Ly, "Đưa ta đến sương phòng."

A Ly sửng sốt nhìn Đại thiếu gia, thấy hắn không nói gì. Nàng không biết vì sao hai người này đột nhiên giận nhau, nhưng nàng vẫn muốn giữ Thiếu nãi nãi lại giúp Đại thiếu gia, "Thiếu nãi nãi, sương phòng còn đang dọn dẹp." Dứt lời, nàng lại nhìn Cố Trầm, sao thiếu gia vẫn đầu gỗ thế nhỉ, cứ đứng đực ra đó không chịu nói gì cả.

"Không sao, đi thôi."

A Ly đành đi vào phòng đẩy xe lăn cho Nhạc Doanh Khuyết, lúc đi tới thềm cửa thì bị mắc, ngay cả ra cửa cũng vất vả thế này, A Ly đã gấp tới đỏ bừng mắt, Đại thiếu gia à mau mang người quay lại đi.

Tên tiểu tư đứng ở cửa không dám ra tay, Nhạc Doanh Khuyết thấp giọng gọi: "A Ly."

Đại thiếu nãi nãi đang giục, Đại thiếu gia lại không giữ người. Hạ nhân không dám tự tiện hành động, liền nâng xe giúp Nhạc Doanh Khuyết ra khỏi phòng. Người vừa đi, Cố Trầm mạnh mẽ hít vào một hơi, nhắm mắt lại an ủi chính mình: "Đi rồi thì tốt." Sau đó xoay người đi vào giường, tâm tư của Cố thiếu gia đã sớm bị người trên xe lăn kia mang đi mất, mơ màng như người giời, đi còn đá vào chân giường.

Cố Trầm ngẩn ngơ nhìn xuống chân, người đó có thể nằm lên giường hay không? Có hạ nhân ở đó, mình lo lắng làm gì. Sương phòng thật sự chưa thu dọn xong? Chắc là không đâu, Cố gia sẽ không để Đại thiếu nãi nãi chịu thiệt thòi. Không muốn nghĩ về Nhạc Doanh Khuyết nữa, Cố Trầm nặng nề đặt lưng xuống giường.

Sương phòng đã lâu không có người ở, sạch sẽ nhưng có vẻ hơi lạnh lẽo, hạ nhân đỡ Nhạc Doanh Khuyết nằm lên giường, Nhạc Doanh Khuyết lập tức siết lấy chăn. Còn nhớ ngày thứ hai sau khi thành thân, Cố Trầm tính trẻ con muốn dỡ luôn cái thềm cửa vướng víu, Nhạc Doanh Khuyết khuyên can, cười nói với hắn, "Ngươi bế ta đi vào là được mà."

Cố Trầm đồng ý ngay tắp lự, ngày nào cũng tự mình bế Nhạc Doanh Khuyết không chịu buông tay.

Bây giờ hắn nhìn y đi ra khỏi phòng mà chẳng nói một câu muốn giữ lại, Nhạc Doanh Khuyết thấp giọng cười, quả nhiên Cố Trầm chưa bao giờ động lòng với y, cho dù là khi bị ngốc, có lẽ cũng chỉ là hứng thú nhất thời, người hắn thật sự yêu vẫn là ca ca.

Sáng sớm tỉnh lại bên cạnh thiếu đi một người, Nhạc Doanh Khuyết vẫn chưa quen với điều ấy. Y ngồi thừ người một lúc mới nhớ lại chuyện tối qua. A Ly tới hầu hạ Nhạc Doanh Khuyết thay y phục, Nhạc Doanh Khuyết hỏi: "Đại thiếu gia dậy chưa?"

A Ly đáp: "Vừa dậy xong..." Nàng không nhịn được, lắm miệng hỏi thêm một câu, "Thiếu nãi nãi với Đại thiếu gia giận nhau?"

Tính tình Nhạc Doanh Khuyết rất mềm mỏng, hạ nhân cũng không sợ hãi y, A Ly hầu hạ bên cạnh y nên biết tính y sẽ chẳng giận dữ bao giờ, cũng sẽ không trách phạt hạ nhân.

Nhạc Doanh Khuyết không đáp, A Ly cũng không dám hỏi nữa.

Kỳ quái là sáng nay chẳng thấy bóng dáng Cố Trầm đâu, Nhạc Doanh Khuyết gọi Tiểu Thặng Nhi tới hỏi thử, Tiểu Thặng Nhi nằm trên đất đáp: "Thiếu nãi nãi, Đại thiếu gia trốn ra ngoài chơi, hại ta tìm cả nửa ngày trời."

Quả nhiên vẫn là tính tình trẻ con, A Ly đẩy Nhạc Doanh Khuyết ra sân tắm nắng, nàng biết tâm trạng Thiếu nãi nãi đang không tốt, có thể im miệng thì sẽ im miệng, không hỏi han gì. Nhưng trái lại Nhạc Doanh Khuyết lại mở lời, "Lui xuống đi, để ta đợi là được rồi."

Cố Trầm dậy rất sớm, nói với Tiểu Thặng Nhi là muốn chơi trốn tìm, bảo Tiểu Thặng Nhi đi tìm hắn sau đó hắn lén chạy ra khỏi Cố phủ.

Ra khỏi Cố phủ, Cố Trầm đi thẳng ra khỏi thành. Tới trưa thì đến một thôn trang, ông lão ở cửa nhìn thấy Cố Trầm thì sửng sốt hô lên, "Đại thiếu gia!"

Người trong thôn trang này là những người Cố Trầm có thể tin được vào thời điểm hiện tại.

Không kịp giải thích ngọn ngành với ông lão, hắn nói: "Gọi Lục Lân ra đây gặp ta."

Lục Lân đi ra nhìn thấy Cố Trầm, phản ứng y hệt ông lão, "Đại thiếu gia!"

Cố Trầm nâng tay ngắt lời hắn, " Ta không có nhiều thời gian. Lục Lân, ta muốn ngươi đi tra vài việc. Ngày ấy ta rơi xuống nước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, còn nữa, tra xem mấy ngày nay Nhị đệ của ta có động chân động tay vào đoàn thuyền hay không. Cuối cùng..."

Cố Trầm ngừng lại, trong đầu nhớ tới Nhạc Doanh Khuyết, "Tra một chút chuyện của Nhạc Doanh Khuyết."

Lục Lân là hán tử sức dài vai rộng, thế mà lại ứa nước mắt, "Đại thiếu gia, cả An Thành đều bảo ngài ngốc rồi..."

Cố Trầm cười khẽ một tiếng, "Ta vẫn ổn, đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai khác. Nửa tháng sau dù ngươi tra được hay không thì ta vẫn tới thôn trang."

Cố Trầm dặn dò xong, Lục Lân không nhiều lời nữa, "Rõ."

Rời thôn trang, Cố Trầm dừng lại ở ven đường lấy bùn trét lên mặt rồi mới vào thành, ra vẻ hớn hở chạy về Cố phủ. Hắn chạy như lướt gió, người ngoài nhìn thấy là Cố thiếu gia thì đều ngừng chân cảm thán, "Tên ngốc lại chạy ra rồi đấy."

Vừa tới cổng Cố phủ, Cố Trầm không đi cửa chính mà trèo tường vào. Hắn trèo lên tường đại viện của Cố gia, vừa lúc không ít người nhìn thấy hắn.

Đêm qua e là Nhạc Doanh Khuyết đã nhìn ra gì đó, cảm thấy hắn khác thường, hôm nay hắn trốn Tiểu Thặng Nhi ra ngoài, giờ chỉ còn cách này thôi.

Nhạc Doanh Khuyết ngồi ngẩn ngơ trên sân, thấy một cái mặt toàn bùn đất ngó nghiêng trên tường viện, đó là Cố Trầm. Sau đó hắn trèo tường vào, dưới chân tường là một cái ao nước nhỏ.

Nhạc Doanh Khuyết kinh hãi hô lên, "Cố Trầm!"

Cố Trầm bị gọi thì giật mình trượt chân rớt thẳng xuống ao nước.

Nhạc Doanh Khuyết vươn ra phía trước theo bản năng, bên cạnh lại không có hạ nhân, Cố Trầm rơi xuống ao, Nhạc Doanh Khuyết cũng ngã sấp xuống đất. Hạ nhân nghe thấy động tĩnh trong viện thì vội vàng chạy vào, chỉ thấy Đại thiếu nãi nãi ngã trên đất, Đại thiếu gia thì bẩn thỉu ngồi trong ao.

Cố Trầm hoảng sợ liền đứng phắt dậy ùm ùm tạt nước chạy lên bờ, vội chạy tới chỗ Nhạc Doanh Khuyết. Vừa tới trước mặt y thì nhớ ra mình vừa bẩn thỉu lại ướt sũng, không dám bế Nhạc Doanh Khuyết.

Hạ nhân nâng Đại thiếu nãi nãi dậy, sáng nay nghe nói Đại thiếu nãi nãi ngủ ở sương phòng, không biết giận dỗi cái gì với Đại thiếu gia, thái độ của cả hai người cứ là lạ, đám hạ nhân đều chạy tán loạn.

Chỉ còn hai người trong viện, dường như có thể thấy cánh mũi Nhạc Doanh Khuyết hơi phập phồng cực kỳ giận dữ, ngay cả nói chuyện cũng mang chút run rẩy, "Đi cửa chính không được à? Ngã từ trên tường xuống bị gãy tay gãy chân thì sao! Trời còn đang lạnh! Nước trong ao rất buốt biết không!"

Chưa từng thấy Nhạc Doanh Khuyết phát hỏa, khóe mắt nhiễm đỏ, không giống như đang giận mà càng giống sắp khóc, Cố Trầm ngẩn người há miệng muốn nói gì đó, Nhạc Doanh Khuyết cắt ngang, "Không cần trốn tránh ta như vậy."

Không chịu ngủ cùng giường, sáng sớm đã chuồn đi mất, trở về thì thà trèo tường chứ không đi cửa chính, không phải đang trốn tránh thì là gì? Thấy Nhạc Doanh Khuyết đẩy xe lăn đi, ánh mắt y vừa đau thương lại vừa khổ sở, Cố Trầm không nhìn rõ đó là gì, thấy Nhạc Doanh Khuyết muốn đi thì liền đi lên cản y lại, nhưng lại nghe Nhạc Doanh Khuyết nói: "Ta gọi A Ly tới hầu hạ ngươi thay y phục, Cố thiếu gia..."

Cái... cái gì Cố thiếu gia...

Chưa bao giờ cảm thấy xe lăn đi nhanh đến thế, Cố Trầm vươn tay chỉ bắt được khoảng không. A Ly dặn dò tiểu nha đầu trong viện đưa Thiếu nãi nãi về phòng, còn mình thì dẫn Đại thiếu gia đi thay y phục.

Nhạc Doanh Khuyết về sương phòng, thấy hơi mệt mỏi, y phất tay bảo tiểu nha đầu đi ra ngoài, tiểu nha đầu cả kinh, "Thiếu nãi nãi, tay người..."

Nhạc Doanh Khuyết bây giờ mới để ý, lúc nãy ngã trên sân lát đá nên lòng bàn tay bị chà xát xuống, hơi tróc da rỉ máu.

"Không sao, lui xuống đi." Nhạc Doanh Khuyết đỡ trán, không muốn nói chuyện nữa.

Tiểu nha đầu cúi thấp người, "Nô tỳ gọi A Ly tỷ tỷ đến băng bó cho Thiếu nãi nãi."

Nhạc Doanh Khuyết không đáp, tiểu nha đầu liền lui ra ngoài.

Vừa đúng lúc A Ly từ trong phòng đi ra, tiểu nha đầu chạy lại, thấp giọng thầm thì, "A Ly tỷ tỷ, Đại thiếu nãi nãi ngã bị thương ở tay, nô tỳ không dám nhiều chuyện, tỷ đi băng bó cho Thiếu nãi nãi đi."

Cố Trầm ở cách đó không xa, nghe rõ từng lời tiểu nha đầu nói. Cửa kẽo kẹt mở ra, Cố Trầm hỏi: "Sao lại ngã thành ra như thế?" Sau đó Cố Trầm vội chạy về phía sương phòng, nhưng chưa chạy được bao xa thì lại quay về.

Hắn quay vào phòng cầm dược trị thương đưa cho A Ly, dặn dò: "Ngươi đi đi."

A Ly sững sờ, khuyên nhủ hắn, "Thiếu gia không tự mình đi sao?"

Cố Trầm quay vào phòng, "Không, ngươi đi đi."

A Ly thở dài, rõ ràng lo lắng như thế nhưng lại không chịu nhận, cũng không biết vì sao lại giận dỗi với Thiếu nãi nãi. A Ly cao giọng hỏi: "Vậy có cần nói cho Thiếu nãi nãi là ngài đưa thuốc hay không?"

Trong phòng có tiếng vang lên, sau đó cửa lại mở ra.

Trong tay A Ly nhiều thêm một loại thuốc, Cố Trầm buồn bực nói: "Cầm hết đi, đừng nói cho y biết."

A Ly vẫn không chịu hết hy vọng, "Thiếu gia làm lành với Thiếu nãi nãi chưa?"

Cố Trầm đóng sầm cửa lại, để lại A Ly bên ngoài cửa nhìn ngó một cách khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.