Cố Đại thiếu gia chạy trối chết đâm sầm tứ tung, đúng lúc ấy thì gặp A Ly. A Ly không biết đang làm gì, trên tay bưng chậu nước, suýt thì bị Cố Trầm đánh đổ, A Ly đứng lại hành lễ với Cố Trầm, " Đại thiếu gia."
Cố Trầm nhìn cái chậu nước bằng đồng mà ngẩn người, nước sóng sánh trong chậu, hình như là nước lạnh bởi vì không thấy khói nóng bay lên. Không kịp suy nghĩ gì hơn, Cố Trầm đâm đầu vào chậu nước. A Ly kinh hãi kêu lên, " Đại thiếu gia, nước lạnh lắm! Ngài mới khỏi bệnh xong đó!"
Làm sao quát một tên ngốc được, Cố Trầm giội cả chậu nước lên đầu, nước lạnh buốt làm hắn rùng mình, hắn lắc mạnh đầu rũ nước, hơi thở dần chậm lại, suy nghĩ đã bị dòng nước lạnh ngăn lại.
Bọn hạ nhân sợ mất mật, tiểu nha đầu hoảng hốt kêu lên, A Ly quát lớn kêu các nàng đừng ồn ào, sau đó nói với Cố Trầm, " Đại thiếu gia... ngài..."
Bây giờ Cố Trầm bị ngốc, làm việc gì cũng sẽ được tha thứ, A Ly chỉ sợ hắn bị lạnh thì lại ốm trận nữa.
Không có tác dụng.
Cố Trầm đẩy đám hạ nhân trước mắt ra, tay chân luống cuống chạy vào trong phòng, A Ly ở phía sau lo lắng gọi với theo.
Ngày hôm sau, Nhạc Tiên Dẫn truyền lời hẹn Nhạc Doanh Khuyết tới tửu lâu nói chuyện. Ba huynh đệ Nhạc gia không thân nhau lắm, nhất là Nhạc Tiên Dẫn, gặp người khác cũng chỉ cười bảy phần, với huynh đệ nhà mình thì lại càng thờ ờ lãnh đạm.
Nhạc Tiên Dẫn không hỏi Nhạc Doanh Khuyết lý do hẹn gặp, y thản nhiên cười nói: "Doanh Khuyết và ta rất ít có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau."
Nhạc Doanh Khuyết nhìn y, ánh mắt mang theo một chút đánh giá, "Nhị ca, huynh không hỏi vì sao đệ hẹn gặp huynh à?"
Nhạc Tiên Dẫn vẫn bình thản như không, "Huynh đệ gặp nhau còn cần có lý do sao?"
Nhạc Doanh Khuyết nhíu mày, "Vì sao Nhị ca lại nói là Cố Trầm thích bánh hạch đào?"
Nhạc Tiên Dẫn nhìn ra phía xa, chậm rãi nói, "Cố Trầm không thích?"
"Nhị ca đã quen Cố Trầm bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ lại không biết hắn... không ăn được bánh hạch đào?" Nhạc Doanh Khuyết thấp giọng nói.
Nhạc Tiên Dẫn vẫn thản nhiên, y thu ánh mắt lại, khóe miệng tươi cười một cách không khó hiểu, "Có lẽ là do ta nhớ nhầm."
"Nhị ca, Cố Trầm không phải là người huynh yêu sao..." Nhạc Doanh Khuyết ngập ngừng nói ra.
Nhạc Tiên Dẫn lập tức bật cười, giọng điệu trêu đùa chế nhạo Nhạc Doanh Khuyết, "Đệ đệ à, ai cũng muốn làm kẻ bề trên, ta không có tâm tư ấy với Cố Trầm, nếu bảo ta cả đời ở trong hậu viện tranh đoạt tình nhân với một đám đàn bà, ta không làm được."
Sắc mặt Nhạc Doanh Khuyết trắng bệch, "Huynh cố ý! Cố Trầm rơi xuống nước có phải cũng do huynh làm hay không?"
Nhạc Tiên Dẫn đáp, "Ta đã dùng cả hai tay dâng Cố Trầm cho đệ, chẳng lẽ đệ không cảm tạ ta một câu được sao?"
Không đợi Nhạc Doanh Khuyết mở miệng, Nhạc Tiên Dẫn nói tiếp, "Đệ đó, yêu thầm Cố Trầm bao nhiêu lâu rồi? Sao đệ chỉ nhớ rõ Cố Trầm mà không nhớ rõ chân của mình vậy? Ngồi xe lăn lâu quá nên quên mất vì sao chân bị phế rồi à?"
Nhạc Doanh Khuyết quả đúng là không nhớ rõ, lúc ấy quá nhỏ, chỉ có thể nhớ được Cố Trầm. Lão nhân trong Nhạc phủ đều nói là do y ham chơi, bao nhiêu năm Nhạc Doanh Khuyết đều tin là như thế.
Y không trả lời, nhìn Nhạc Tiên Dẫn. Nhạc Tiên Dẫn giống như đang kể một câu chuyện cười, "Không nhớ rõ à, vậy để ca ca kể cho nghe."
Lần đầu tiên Nhạc Doanh Khuyết gặp Cố Trầm là lúc 5 tuổi. Khi đó là lần đầu Nhạc Tiên Dẫn kêu Cố Trầm tới Nhạc phủ chơi, Cố Trầm cùng tuổi với Nhạc Tiên Dẫn, lại quen nhau từ sớm nên hai người rất thân thiết.
Sau khi mẫu thân qua đời, Nhạc gia nhắm mắt làm ngơ đối với Nhạc Doanh Khuyết, giống như không có đứa trẻ này vậy. Không riêng gì Nhạc Chiêu không coi trọng, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng trèo lên đầu Nhạc Doanh Khuyết mà ngồi, Nhạc Doanh Khuyết thường xuyên đói bụng, nếu không chịu nổi nữa thì sẽ lén xuống bếp xem còn gì ăn không.
Ngày hôm ấy, y vừa chuồn từ nhà bếp ra, hôm nay không gặp may, cơm thừa canh cặn cũng không còn. Nhạc Doanh Khuyết nhỏ xíu, ngay cả lên bậc cửa cũng khó khăn, lúc đi ngang qua sân thì nhìn thấy Cố Trầm.
Nhạc Tiên Dẫn nói muốn lấy tranh chữ cho Cố Trầm xem, bảo Cố Trầm đợi bên ngoài. Không ngờ đang đứng chờ thì thấy Nhạc Doanh Khuyết, thằng nhóc nhìn thấy điểm tâm trên bàn thì không đi nữa, hai cái môi hồng hồng mím lại, vô thức nuốt nước miếng.
Hẳn là hạ nhân của Nhạc phủ, Cố Trầm thầm nghĩ. Nhóc con rất nhu thuận, gió rét mùa đông làm hai má của nó đỏ ửng lên, miệng run run thở khói trắng, hai tay ôm lấy khuỷu tay, cố rụt vào. Dù nó có vẻ đang đói lắm rồi nhưng vẫn không dám đi lên lấy điểm tâm, Cố Trầm vẫy vẫy tay với nó, nhóc con liền lạch bạch lạch bạch chạy qua.
"Đói không?" Cố Trầm cũng chỉ mới 10 tuổi, nhưng trong mắt Nhạc Doanh Khuyết thì hắn đã là người lớn rồi. Nhạc Doanh Khuyết gật đầu lia lịa, ánh mắt dính chặt lấy điểm tâm trên bàn. Cố Trầm lấy khẽ đẩy thằng nhóc, "Tự đi lấy đi."
Nhạc Doanh Khuyết cẩn thận đánh giá hắn, dường như là đang suy nghĩ xem lời hắn nói có phải thật không, hay là vừa vươn tay ra lấy sẽ bị đánh. Cố Trầm không biết nhóc con đang nghĩ gì, hắn nghĩ chắc là nó ngại ngừng, thế là hắn liền lấy điểm tâm đặt vào tay nó.
Nhạc Doanh Khuyết cầm miếng bánh, mắt chớp chớp nhìn Cố Trầm, sau một lúc lâu mới nói, "Cảm ơn." Nhóc con cầm miếng bánh đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Cố Trầm. Cố Trầm thấy buồn cười, đang định bảo thằng nhóc đi nhớ nhìn đường thì Nhạc Tiên Dẫn ôm cuộn tranh chữ chạy ra.
Thằng nhóc vừa nhìn thấy Nhạc Tiên Dẫn thì chạy biến, còn chưa kịp hành lễ. Nhạc Tiên Dẫn sửng sốt, nhìn theo bóng dáng Nhạc Doanh Khuyết. Cố Trầm tò mò, thuận miệng hỏi một câu, "Nhóc con nhà ai thế?" Không giống hạ nhân, làm gì có hạ nhân nào chạy lung tung tìm đồ ăn vặt.
Nhạc Tiên Dẫn thản nhiên nhìn theo hương Nhạc Doanh Khuyết chạy đi, y mỉm cười, "Làm sao thế? Nó mạo phạm đến ngươi à?"
Cố Trầm lật xem tranh chữ, trả lời, "Không, cũng khá dễ thương đấy chứ, chắc nó đói rồi nên cho nó miếng điểm tâm."
"Vậy sao." Nhạc Tiên Dẫn lầm bầm, cuối cùng nói thêm một câu, "Hạ nhân mới vào phủ mà thôi, không hiểu quy tắc."
Hai người ngồi trong đình một lúc lâu, đến khi lạnh quá cũng không vào phòng, đám hạ nhân liền đi lên đốt lửa.
Không phải Nhạc Tiên Dẫn không muốn vào trong phòng, mà bởi vì y nhìn thấy thẵng nhãi kia cứ nhìn về phía bọn họ. Nhạc Doanh Khuyết trốn sau tảng đá, sợ sệt lén lút nhìn Cố Trầm, Nhạc Tiên Dẫn thấy hết vào trong mắt.
Nước trong ao đang đóng băng, Nhạc Tiên Dẫn im lặng liếc nhìn Nhạc Doanh Khuyết, nó còn ngốc nghếch chưa phát hiện ra. Nhạc Tiên Dẫn quay đầu lại nói với Cố Trầm, "Ngươi nói xem, cá dưới ao còn sống không nhỉ?"
Cố Trầm nhìn mặt ao, "Lạnh thế này chắc là chả sống nổi."
Nhạc Tiên Dẫn không tiếp lời Cố Trầm nữa, y đi ra phía cái ao nước định đạp lên mặt băng, Cố Trầm cả kinh, "Ngươi đi lên đó làm gì? Quay lại đi!"
Nhạc Tiên Dẫn cười nói, "Ta muốn nhìn thử."
Cố Trầm mắng y làm liều sau đó đi ra kéo Nhạc Tiên Dẫn trở về, Nhạc Tiên Dẫn vui cười, "Ta chỉ muốn xem thử thôi mà."
Nhạc Doanh Khuyết vẫn còn nhìn lén ở phía sau, y từ sau tảng đá đi ra, đi về bên này sau đó nhìn ngó xung quanh.
Buổi chiều lúc tiễn Cố Trầm về, Nhạc Tiên Dẫn mới tìm thấy Nhạc Doanh Khuyết, nó trốn trong căn phòng nhỏ, run rẩy nằm trên giường. Nhạc Tiên Dẫn không kiên nhẫn xua tay để đỡ bụi, không ngờ bụi càng nhiều hơn, y ho nhje một tiếng.
Nhạc Doanh Khuyết nghe thấy tiếng động thì xuống giường, chào hỏi xa cách, "Ca ca."
Nhạc Tiên Dẫn chưa bao giờ bảo Nhạc Doanh Khuyết không được gọi ca ca, nhưng cũng chưa bao giờ thân thiết với Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết thấy mặt Nhạc Tiên Dẫn thì sẽ đi đường vòng, lúc có mặt người ngoài thì cũng không dám kêu Nhạc Tiên Dẫn.
Nhạc Tiên Dẫn mang điểm tâm tới nhét vào trong tay Nhạc Doanh Khuyết, nói, "Hôm nay là gì mà trốn sau tảng đá nhìn lâu như vậy?"
Nhạc Doanh Khuyết cầm điểm tâm, đột nhiên thấy không sợ Nhạc Tiên Dẫn nữa, chỉ vì một món điểm tâm mà bị mua chuộc, thậm chí còn dám lại gần Nhạc Tiên Dẫn vài bước, "Xem các huynh chơi."
"Nhìn Cố Trầm chứ gì?"
Điểm tâm đã hơi nguội, ăn cũng không còn mềm nữa, Nhạc Doanh Khuyết ngốc nghếch hỏi, "Hóa ra hắn tên là Cố Trầm sao.", sau đó lại tò mò nói, "Người quen của ca ca."
Dễ thương lắm, giống như Cố Trầm nói vậy, khá là dễ thương đấy chứ. Nhạc Tiên Dẫn cười như không cười, Nhạc Doanh Khuyết không hiểu vẻ mặt ấy có ý nghĩa gì, chỉ biết là không có ý tốt.
"Đệ muốn chơi cùng bọn ta không?"
Nhạc Doanh Khuyết ra sức gật đầu, không có ai chơi cùng nó, nếu ca ca cho nó chơi cùng thì tốt biết bao.
Từ lúc 5 tuổi khi Nhạc Tiên Dẫn quen Cố Trầm, hắn đã đối xử tốt với y rồi. Về sau biết được Cố Trầm là Đại thiếu gia của Cố gia, đi đến đâu cũng sẽ có người lấy lòng Cố Trầm.
Cố Trầm đối xử với Nhạc Tiên Dẫn rất tốt, cho nên người ta cũng muốn lấy lòng Nhạc Tiên Dẫn, mặc cho người ta ngưỡng mộ bao nhiêu thì Cố Trầm cũng chỉ vây quanh mỗi mình Nhạc Tiên Dẫn, ngay cả thằng nhóc đệ đệ của y cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Nghĩ đến những chuyện này, Nhạc Tiên Dẫn có hơi không thoải mái, ai cho Nhạc Doanh Khuyết lá gan lớn như vậy. Nhạc Doanh Khuyết ăn điểm tâm ngon lành càng khiến Nhạc Tiên Dẫn chướng mắt, y chậm rãi nói, "Có biết hôm nay bọn ta chơi cái gì không?"
"Chơi cái gì ạ?" Nhạc Doanh Khuyết tò mò hỏi.
"Bọn ta ấy à, chơi xem ai có thể làm tan băng trước."
Nhạc Doanh Khuyết rùng mình, "Chơi như thế nào?"
Nhạc Tiên Dẫn cúi xuống, nhẹ giọng nói, "Đi lên trên mặt băng rồi chờ nó tan đó."
Nhạc Tiên Dẫn thở ra khí lạnh, Nhạc Doanh Khuyết rụt cả người lại, "Thế thì lạnh lắm."
Nhạc Tiên Dẫn chà tay, đúng là rất lạnh, chỉ đứng trong phòng cũng cảm nhận được, "Hôm nay bọn ta đã chơi thử rồi, không phải muốn chơi cùng Cố Trầm sao? Chơi cái này xong, sau này sẽ mang đệ đi chơi trò khác."