Tập đoàn Hàn Thị, còn được gọi là “đế quốc Hàn Thị” gần như đã lũng đoạn hoàn toàn thị trường điện tử của Hồng Kông này.
Mỗi năm, sản phẩm điện tử từ Hồng Kông xuất khẩu ra nước ngoài và nội địa có dán nhãn “Hàn Thị” tới 90%, còn lại 10% là hàng giả.
Có thể nói, cuộc đời này của Hàn Quốc Động cực kỳ huy hoàng.
Hàn gia tự xưng là đỉnh cấp cũng không quá.
Hơn nữa, năm xưa Hàn Quốc Đống có “sự tích quang vinh” trong việc ngủ với hầu hết các ngôi sao nổi tiếng lớn nhỏ trong giới giải trí, độ lưu truyền trong quần chúng vô cùng cao, danh khí cũng theo đó dâng lên.
Nói tóm lại, là người cầm quyền của Hàn Thị, ông ta cực kỳ vênh váo và đắc ý.
Nhưng hôm nay lại bị tập đoàn Lục Thị chèn ép cho không lật nổi người, rốt cuộc không thể vênh váo nổi nữa.
“Đáng chết!” Vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, chén trà đặt trêи bàn lập tức rung lên, va chạm với đĩa lót phát ra âm thanh giòn tan.
Ông cụ quản gia nghe thấy động tĩnh thì bước chân hơi khựng lại, thở dài, sau đó đi về phía thư phòng.
Cốc cốc… Hàn Quốc Đống ổn định lại cảm xúc, “… Vào đi.”
“Ông chủ, đã muộn thế này rồi, ngài vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?”
“… Ông Trần, ông nói xem có phải năm nay tôi phạm sao Thái Tuế không vậy?” Nửa đầu năm thì mắc bệnh nặng một trận, đến nay chân vẫn còn tê mỏi; nửa cuối năm thì lại gặp phải “hiệu ứng Adam”, cổ phiếu trượt giá mạnh.
Vất vả lắm mới hợp tác được với Lục Thị thì lại thất bại, bao nhiêu cố gắng đểu như đá ném xuống sông…
Ông cụ Trần lần đầu tiên thấy ông ta bực bội như thế thì trầm ngâm trong chớp mắt, sau đó mở miệng trấn an: “Tuy rằng tôi không hiểu chuyện làm ăn lắm, nhưng cũng biết chuyện người lúc lên voi lúc xuống chó vốn là chuyện bình thường, giống như giá cổ phiếu có lúc lên có lúc xuống vậy.
Phong thủy luân chuyển, một ngày nào đó sẽ tới nhà mình thôi.”
Sắc mặt Hàn Quốc Đống hơi dịu xuống, ngồi phịch xuống chế ghế dựa bằng da, trong đáy mắt xẹt qua vẻ suy tư.
Thật lâu sau mới thở dài một hơi, thân thể căng chặt cũng dần thả lỏng xuống.
“Ông nói đúng, phong thủy thay phiên chuyển, một ngày nào đó Lục Thị…”
Nửa cầu sau còn chưa nói xong mà trong mắt đã lộ ra dã tâm rất rõ ràng.
Nhưng ông ta lại quên mất, phát triển nội địa những năm nay đã vượt xa Hồng Kông, Lục Thị lại là tập đoàn được truyền thừa lâu đời, đã chiếm hết tiên cơ rồi.
Nếu là những năm đầu thì có lẽ Hàn Thị còn có thể liều mạng được, có điều bấy giờ…
Ông cụ quản gia không đâm chọc, ánh mắt vừa bình tĩnh lại vừa kính cẩn.
Hàn Quốc Đống nhắm mắt, giơ tay xoa trán, đột nhiên phân phó: “Đi, gọi bà chủ lên đây, bảo nấu cho tôi bát bánh trôi nhân mật.”
Ông cụ Trần đứng im tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt khó xử.
Hàn Quốc Đống trợn mắt, nhíu mày hung dữ: “Còn chưa đi?”
“… Ông quên rồi sao, một tháng trước bà chủ đã dọn tới biệt thự ở Thiển Thủy Loan rồi…” Lời mắng chửi vừa mới xông lên tới yết hầu Hàn Quốc Đống liền bị nghẹn lại.
“Hay là để tôi gọi điện cho bà chủ, bảo bà về…”
“Gọi cái gì mà gọi?” Trừng mắt giận dữ, người đàn ông rít gào như một con sư tử nổi điên, lực sát thương là tuyệt đối, “Bà ta đi thì mặc kệ bà ta, Hàn Quốc Đống tôi đây cần bà ta chắc?”
Ông Trần cúi đầu không nói gì.
Hàn Quốc Đống phát giận một hồi, sự buồn bực trong lòng không những không xả được ra mà còn bị nghẹn càng nặng nề hơn.
Thật lâu sau: “… Gọi điện thoại cho cô chủ, bảo ngày mai nó tự tới đây đón A Thận về.”
Người đàn ông cắn răng, còn nhấn mạnh hai chữ “tự tới” nữa.
Ông cụ quản gia ngầm hiểu, khẽ vầng một tiếng, nhưng… “Bánh trôi nhân mật…”
“Bảo bà Hai…” Lời mới nói tới một nửa liền dừng lại, tựa hồ như nghĩ tới hồi ức gì đó không vui nên lập tức xua tay, “Bỏ đi, tôi không đói, ông ra ngoài trước đi.”
Ông cụ Trần vừa nghe tới “bà Hai” thì khóe miệng cũng giật giật.
Người phụ nữ đó từng đốt cả nhà bếp, bảo bà ấy nấu bát bánh trôi thì có khi đốt cháy được cả Thái Bình Dương ấy chứ.
Vụng trộm không bằng mới, mới chẳng bằng cũ, nói đến cùng, bà chủ vẫn là tốt nhất.
Chỉ tiếc…
Thôi vậy, tóm lại ông chỉ là người ngoài cuộc, không nên nhọc lòng chuyện của chủ nhân.
“Vậy ông chủ hãy nghỉ ngơi sớm đi, tôi ra ngoài đây.” Hàn Quốc Đống buồn bực xua tay.
Dưới ánh đèn, gương mặt người đàn ông lạnh lùng và cứng rắn, cả người toát ra vẻ cương nghị khí khái, nhắm mắt lại, tựa như chợp mắt, lại giống như trầm tư.
Đột nhiên…
“Ông ngoại…”
Hàn Quốc Đống đột nhiên mở bừng mắt ra, ánh mắt chạm vào cậu bé con vẫn còn đang ngái ngủ đứng ngoài của thì lập tức trở nên mềm mại, “Qua đây, tới chỗ ông ngoại.”