Ăn sáng xong, Đàm Hi về phòng.
Hai đứa trẻ đã dậy.
A Lưu đang ngồi, vẫn còn ngái ngủ.
Ngộ Hạ nằm, ngáp liên tục mấy cái.
“Mommy, bế!” Cô bé con duỗi tay ra.
A Lưu thấy thế thì âm thầm bĩu môi.
Đàm Hi cúi người, mỗi tay ôm một đứa: “Chào buổi sáng các cục cưng.”
“Mommy, anh A Thận đi đâu thế ạ?”
“Nhà ông ngoại anh ấy.”
“Ô? Nơi này không phải nhà ông ngoại anh ấy ạ?” Đàm Hi lắc đầu.
“Vậy sao bà ngoại anh ấy lại ở đây?” Mắt hạnh chớp động, tràn đầy tò mò.
“… Vấn đề này khá là phức tạp, chờ con lớn hơn sẽ hiểu.” Đàm Hi chỉ có thể giải thích như thế.
A Lưu nghe thấy thế liền hừ giọng, nghĩ thầm: Chẳng phải là ly hôn, ra ở riêng sao, có gì mà đáng kỳ quái chứ?
Biết được A Thận sắp về nên Ngộ Hạ vui vẻ tới mức nhảy dựng lên.
A Lưu thì vẫn bình tĩnh nhưng ánh sáng bừng lên trong mắt không thể nào che giấu được.
Tám rưỡi, hai chị em ngồi ăn bữa sáng.
Tối qua Hàn Sóc say khá nặng, ngủ thêm một chút cũng tốt, vì thế Đàm Hi không gọi cô dậy.
Đột nhiên, có tiếng chuông cửa vang lên.
Dì giúp việc chạy ra mở cửa.
“A! Anh A Thận về rồi…” Ngộ Hạ tinh mắt, cực kỳ vui sướиɠ.
Đàm Hi nhìn theo, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay dắt một đứa trẻ.
Người giúp việc cung kính đứng tránh sang một bên: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ.”
Đàm Hi nhướng mày, cơ bản đã đoán được người đàn ông này là ai, đang băn khoăn không biết nên chào là “Hàn Tổng” hay nên chào là “bác trai” thì Hàn Quốc Đông đã lựa chọn giúp cố…
“Đàm Tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Rồi, không cần phải nghĩ nữa.
Đàm Hi đứng lên, hơi gật đầu chào lại, “Hàn Tổng.”
“Sao, mọi người ở đây đã quen chưa?” Nhoẻn miệng cười,
“Khá tốt.”
“Mấy năm nay Ngân hàng đầu tư CK phát triển rõ như ban ngày, không ngờ người đưa ra quyết sách lại còn trẻ như thế, hơn nữa còn là phụ nữ.
“Lời là khen ngợi nhưng dừng ở trong tai lại cảm thấy cực kỳ khó nghe.
Cái gì mà không ngờ” chứ? “Nam nữ cũng giống nhau cả, giới tính không phải chướng ngại, quan trọng là phải có năng lực.” Giọng điệu Đàm Hi lạnh nhạt và vô cùng thận trọng.
“Đạo lý này rất đúng.”
Hai người nói chuyện với nhau.
Hàn Quốc Đống dù sao cũng là lão tướng rong ruổi nhiều năm trêи thương trường, khí thế ép người.
Nhưng Đàm Hi cũng không kém, thuần thục, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, khí độ thong dong.
Nếu Hàn Quốc Đông đã nhìn nhận cô là CEO của CK mà không phải là bề dưới thì tất nhiên cô cũng nói chuyện với ông ta theo kiểu ngang hàng rồi.
Thử thật giả cũng được, lá mặt lá trái cũng thế, tóm lại là sẽ không tồn tại sự tôn kính của bể dưới với bề trêи.
Mắt thấy Hàn Quốc Đông có xu thế có thể nói tới thiên hoang địa lão, bạn nhỏ A Thận thật sự không nhịn được nữa, lập tức bổ nhào vào lòng Đàm Hi, đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ mong chờ,
“Mẹ nuôi, con rất nhớ mẹ.”
Đàm Hi cúi người, nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng, thuận thế xoay người đưa lưng về phía Hàn Quốc Đông, “Cục cứng ngoan, mẹ nuôi cũng nhớ con nhiều!”
“Thật không ạ?” Cực kỳ vui sướиɠ.