“Không nói gì coi như anh cam chịu nha.”
“Đúng rồi, trưa nay muốn ăn gì, em sẽ đặt bàn trước.”
“Đi ra ngoài.”
“Lục Tổng, đừng lạnh lùng như thế chứ.”
“Tôi bảo cô đi ra ngoài.”
“Không thích.”
“Đàm Hi!”
“Ôi, rốt cuộc anh cũng nhận ra em rồi.”
“Đừng chơi xấu.”
“Em thích đấy.”
“Cô là chó Sharpei đấy à?”
“Gấu…”
“…”
Rốt cuộc thì gương mặt lạnh lùng, cao ngạo của người đàn ông cũng có xu thế tan vỡ.
Đàm Hi biết rõ làm gì cũng cần phải có chừng mực, không thể ép người ta một cách quá đáng.
Đ
ôi tay đang chống trêи bàn liền rụt về, đứng thẳng trở lại, “Không quấy rầy anh làm việc nữa, em ngồi bên đó chờ anh tan tầm.”
Nói xong liền đi về phía chiếc sofa tiếp khách, eo nhỏ uốn éo, dáng vẻ quyến rũ hút hồn.
Mặt người đàn ông vẫn chẳng thể hiện ra tí cảm xúc nào, nhưng gần xanh trêи trán mơ hồ có xu thế muốn nổ tung.
Năm năm, điệu bộ thì chẳng thay đổi mà dáng người lại…
Lục Chinh vội vàng thu lại tầm mắt, ánh mắt dừng trêи tài liệu, mạnh mẽ tự kiềm chế.
Đàm Hi ngồi trêи sofa, tùy tiện cầm một quyển tạp chí lên… “Tuần san giải trí“.
Chậc! Tùy tiện đọc lướt qua liền thấy ngay một cái tít có liên quan tới tai tiếng của Hàn Quốc Đông ngay trêи trang bìa.
Hứng thú không khỏi dâng lên, Đàm Hi lật tới trang kia, bắt đầu đọc kỹ.
Hàn gia không phải nhà giàu nhất ở Hồng Kông nhưng các vấn đề và đề tài nghị luận nóng thì vượt xa so với Lý gia đứng đầu, tin hot thì càng nhiều vô số kể.
Nội dung bài báo không chỉ nói tới một người mẫu trẻ mới nổi – người tình mới của Hàn Quốc Đống, tổ tiên ba đời bị đào ra toàn bộ; mà còn dùng biểu đồ dạng cây để miêu tả trực quan mối quan hệ phức tạp trong gia đình ông ta nữa.
Hàn Quốc Đông thừa nhận mình có ba bà vợ.
Khương Mỹ Linh là vợ cả, chỉ có một cô con gái.
Hiển nhiên ở cái nơi trọng nam khinh nữ như Hồng Kông này thì ngoài chiếm cái danh vợ cả ra bà sẽ chẳng có khả năng cạnh tranh gì hết.
Có điều, Khương gia cũng là đại gia tộc, chỗ dựa vững chắc nên vị trí của Khương Mỹ Linh cực kỳ vững chãi.
Bà hai Phạm Nhu, là ngôi sao ca nhạc đã hết thời, sinh được hai người con trai.
Bà ba là Hà Phi Đệ, trẻ nhất, từng làm paparazzi, hiện giờ đang là tổng biên của một tạp chí, có một con trai và một con gái.
Còn người tình thì vô số… Trong đó, cô con gái của bà cả là Hàn Sóc được Hàn Quốc Đông yêu thương nhất, ngay cả mấy đứa con trai cũng chẳng thể sánh bằng.
Truyền thông hẳn cũng biết có cả Hàn có một cậu con trai nhưng vẫn chưa từng có ảnh chụp rõ mặt, chỉ dùng một cái đầu màu đen để thay thế.
Có thể thấy mấy năm này, tuy bề ngoài Hàn Sóc tỏ ra chẳng quan tâm nhưng thực ra đã bảo vệ con trai vô cùng kín kẽ.
Sau khi hiểu biết đại khái tình hình của Hàn gia rồi, Đàm Hi liền thả tạp chí xuống, lấy điện thoại nhắn tin wechat cho Hàn Sóc.
XX: [chia sẻ địa chỉ]
XX: Gần đây có nhà hàng nào ngon một chút không?
Mẹ A Thận: Ôi chao, thu phục được nhanh thế cơ à?
XX: [trợn måt]
Mẹ A Thận: Ý gì hả?
XX: Chưa có gì.
[tạm biệt]
Mẹ Á Thận: [thở dài] Đồng chí tiếp tục cố gắng nha.
XX: Nói đi, ở quanh đây có nhà hàng nào lãng mạn một chút không?
Mę A Thận: (Share link]
Mẹ Á Thận: [Share link]
Mẹ A Thận: Hai nhà hàng này đều không tệ.
[nhe răng
XX: Cảm ơn.
Để ý giúp tớ hai đứa trẻ.
Mẹ A Thận: Yên tâm đi.
Nói, có phải Lục đại soái không biết năm đó cậu mang bóng bỏ đi đúng không? Ánh mắt Đàm Hi căng thẳng, bực bội ném điện thoại sang một bên.
Biết còn hỏi hả? Chỉ sợ đến cửa còn chẳng cho cô bước vào mà đá thẳng cô ra ngoài ấy chứ.
Ánh mắt Đàm Hi hơi ổn định lại, quyết định tạm thời quan sát, chờ thời cơ chín muồi lại nói.
12 giờ đúng.
Đàm Hi đứng lên, đi tới trước bàn làm việc, “Sếp lớn à, đến giờ ăn cơm trưa rồi đấy.”
“Tôi có đồng ý là sẽ đi ăn cơm trưa với cô không?”
“Đương nhiên là đã đồng ý rồi!” Đàm Hi rất không biết xấu hổ, “Anh không định lật lọng đấy chứ?”
“Năm năm không gặp, bản lĩnh bẻ cong sự thật càng ngày càng giỏi.”
Đàm Hi tỏ vẻ nghe không hiểu, ý cười trêи mặt vẫn không đổi: “Trào phúng cũng trào phúng rồi, đâm gai cũng đâm rồi, đã đủ chưa? Nếu không em lại cho anh nói thêm vài câu nữa.
Có điều anh cũng phải nói nhanh lên một tí, em đã đặt bàn lúc mười hai giờ rưỡi rồi.”
“…”
Như nắm đấm đánh lên bịch bông, không làm đối phương đau mà ngược lại còn làm mình ấm ức muốn chết.
Đàm Hi đi vòng qua phía sau anh, gỡ cái áo treo trêи lưng ghế xuống, cầm trong tay, hương bạc hà lẫn hương thuốc lá quen thuộc khẽ bay vào trong mũi.
Cô nhất thời hoảng hốt.
Sau khi tỉnh táo lại thì càng cười xán lạn hơn, Đàm Hi trực tiếp kéo cánh tay người đàn ông, “Đi thôi, đi thôi, vất vả lắm mới đặt được bàn, dù sao anh cũng phải ăn cơm mà!”
Thân mình Lục Chinh cứng đờ, tay cô níu tay anh, dường như quay trở lại với những ngày tháng khăng khít thân mật khi xưa, cô cũng từng làm nũng, chơi xấu như thế.
“Được rồi.” Anh lạnh giọng đáp, “Coi như bữa cơm này tôi mời Tổng tài CK, ngoại trừ cái này sẽ không còn ý nào khác nữa đâu, hiểu chưa?”
Đàm Hi gật đầu như gà con mổ thóc.
Lục Chinh đoạt lấy áo khoác trong tay cô, đặt lên khuỷu tay mình rồi đi nhanh về phía cửa.
“Cũng chẳng biết đợi người ta gi… Không có ý gì khác ư? Hừ! Lạy ông tôi ở bụi này…” Hiển nhiên người đàn ông đã nghe thấy, bóng dáng trở nên cứng đờ, bước chân càng nhanh hơn như nóng lòng muốn thoát khỏi cái gì đó.
Trần Khải thấy hai người một trước một sau rời khỏi văn phòng thì ngoài sự bội phục với sức chiến đấu của Đàm Hi ra cũng chỉ còn lại toàn là sùng bái.
Trời mới biết mặt mũi Boss sáng nay lúc đi làm tệ đến mức nào.
Hiện tại tuy rằng vẫn âm trầm như cũng nhưng đã hòa hoãn hơn không ít rồi.
Tình yêu ấy mà, đúng là thuốc hay chữa bệnh cứu mạng.
“Cô Đàm, cố lên!” Trần Khải không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng khẩu hình để nói.
Đàm Hi chớp mắt với anh ta… Yên tâm đi.
Trần Khải: Chuyện cứu vớt địa cầu xin dựa cả vào cô.
Đàm Hi: Vinh hạnh của tôi.
Lục Chinh đột nhiên quay đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
“Khụ! Thư ký Trần à… Chúng tôi ra ngoài ăn cơm, có muốn chúng tôi mang đồ ăn về cho anh không?”
“Không cần đâu! Tôi đã gọi cơm hộp rồi.”
“Ồ, vậy chào nhá.”
“Tạm biệt…”