Tay, tất nhiên là của Lục Chinh.
Khô ráo mà ấm áp, lại chứa đựng sức mạnh.
Đàm Hi nhất thời hoảng hốt, phảng phất như quay về với thời điểm trước đây khi hai người thân mật nhất.
“Đúng thế, cháu đang bất bình cho cô ấy đấy.” Tần Thiên Lâm trầm mặc rất lâu mới mở miệng đáp lại, ánh mắt đầy khiêu khích.
Khí thế quanh thân Lục Chinh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Cậu còn chưa có tư cách này.”
“Tư cách ư?” Tần Thiên Lâm châm chọc nói, “Nếu không có cậu thì cô ấy vẫn là của cháu.
Thế nên, người không có tư cách là cậu… Lục Chinh!”
“Cậu đang đố kỵ.” Trong mắt gã đàn ông hiện lên vẻ bối rối nhưng không hề nóng lòng phủ nhận hay trốn tránh như trước đây, “Cháu hối hận…” Tại sao trước đây không đối xử thật tốt với cô ấy, tại sao phải đợi mất đi rồi mới biết quý trọng.
“Cậu cũng chỉ là may mắn mà thôi, ỷ vào việc cô ấy yêu cậu nên mới dám không kiêng nể gì như thế!” Lời này nói ra với vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Lục Chinh khẽ ừ một tiếng, mặt mày lãnh đạm, “Nói không sai, cô ấy yêu tôi.”
Ý ngầm là: Còn cậu chẳng là cái quái gì cả.
Cuối cùng, cuộc gặp tình cờ của hai cậu cháu tan rã trong không vui.
Tần Thiên Lâm ốm đầy một bụng tức giận, sắc mặt Lục Chinh cũng chẳng tốt hơn là bao.
Đàm Hi thử kéo tay anh, có vài phần cẩn thận nhưng lại bị người đàn ông lặng lẽ tránh đi,
“Đi thôi.” Nói xong, bước nhanh về phía trước.
Đàm Hi đi giày cao gót bảy phấn, đuổi theo anh một cách vô cùng khổ sở.
Tần Thiên Lâm nói một câu rất đúng, chẳng phải người đàn ông này ỷ vào việc cô thích anh nên mới không dám kiêng nể gì mà hành hạ cô như thế này hay sao?
Nhưng ai bảo cổ nợ anh chứ? Bỏ đi, trêи đầu chữ nhẫn là một con dao! Lúc qua đường, Đàm Hi vừa mới bước lên vạch qua đường thì đèn từ xanh lại chuyển sang đỏ, cấm người đi bộ đi qua.
Nhưng cô chỉ lo bám sát Lục Chinh, làm gì còn có thời gian nhàn rỗi để ý sự thay đổi của đèn giao thông chứ.
Pim… pim… Kéttttttt! Sau một tràng những tiếng bóp còi là tiếng phanh xe chói tai.
Lục Chinh lơ đãng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn đang xông thẳng về phía Đàm Hi.
Tài xế luống ca luống cuống, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Trái tim lập tức co chặt.
Anh phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, nhào mạnh tới, ôm lấy người phụ nữ, xoay người né tránh.
Cả hai cùng ngã vào lề đường.
Tài xế xe tải như trút được gánh nặng, sau đó là sự tức giận ào ào kéo tới, hạ cửa xe xuống, chửi ầm lên…
“Đồ ngu ngốc! Cô mù à, không thấy đèn đỏ hả? Bị đâm chết cũng đáng đời!” Mắng xong, cũng chẳng đợi Đàm Hi có phản ứng đã lại nổ máy động cơ chạy thẳng.
Có lẽ cũng bị dọa sợ.
Lục Chinh buông cô ra, đứng lên, ấn đường nhíu chặt.
Khuỷu tay trái của Đàm Hi đau rát, sắc mặt gần như trắng bệch.
Suýt chút nữa thôi, nếu Lục Chính không ra tay hoặc chỉ cần anh phản ứng chậm nửa nhịp thôi là hậu quả…
Một người đứng từ trêи cao nhìn xuống.
Một người ngã ngồi dưới đất, chật vật không chịu nổi
Hai người đều không nói gì.
Sau một lúc lâu, một bàn tay rắn chắc chìa ra trước mặt cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Đứng lên.”
Đàm Hi hoảng hốt, hiển nhiên vẫn chưa phản ứng được.
Người đàn ông không nhúc nhích, mặc kệ cổ ngây người.
Thật lâu sau, Đàm Hi mới đưa tay ra, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, ấm áp truyền sang.
Dường như có thứ gì đó đang bỏ dần từ chỗ da thịt chạm vào nhau vào trong lòng, tê dại, ngứa ngáy.
Lục Chinh kéo mạnh một cái, Đàm Hi loạng choạng đứng thẳng, khuỷu tay bị thương cũng lộ ra trước mắt người đàn ông.
Dường như nếp nhăn trêи trán người đàn ông càng sâu hơn.
Cũng không nói nhiều lời, lập tức vẫy một chiếc taxi lại, đẩy Đàm Hi ngồi lên xe, “Tới bệnh viện gần nhất.”
Xe chạy thẳng một mạch.
“Chỉ xước chút da thôi mà, không cần tới bệnh viện, ghé vào tiệm thuốc mua chút cồn sát trùng là được…”
Dù Đàm Hi có nói gì thì mặt Lục Chinh vẫn cứ lạnh như băng, không hề đáp lại, bàn tay siết chặt cổ tay cô không buông, cứ thế kéo cô đi thẳng tới phòng cấp cứu.
“Băng bó cho cô ấy đi.” Y tá ngẩn ra, trộm liếc nhìn người đàn ông có gương mặt xuất chúng trước mắt, hoàn toàn phớt lờ câu nói đầy vẻ ra lệnh vừa rồi của đối phương.
Quả nhiên, sắc đẹp đàn ông hại người rất nặng.
“À… Cô đây bị thương ở đầu thế ạ?”