Con Dâu Trời Phú

Chương 1027





Lời nói đã tới bên miệng liền không tự giác thay đổi, đầu không khỏi gật gù, “Ừ… Ăn ngon.”
“Ha! Mình thật quá thông minh, thật quá giỏi!” Cô bé cao hứng đến nỗi nhảy cẫng lên.
Đàm Hi bị cảm xúc của con gái lây lan sang nên tâm tình vốn ủ dột trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.

Dù sao cô cũng đã nói sự thật rồi, bao gồm cả sự tồn tại của hai đứa con, là tự Lục Chinh không tin tưởng, đến lúc đó cũng đừng nghĩ đổ thừa lên đầu cô!
Nghĩ thế, tâm tình cô đột nhiên trở nên rất tốt.

Thực chờ mong vẻ mặt của anh khi nhìn thấy hai đứa con.
Hừ! Tự mình đào hố thì dù có quỷ cũng phải lấp cho xong! Ai bảo anh kiêu ngạo, ai bảo anh tự tìm đường chết… đáng đời!
“Nghĩ cái gì thế hả? Miệng nhếch tới mang tai rồi kia kìa, chả có tí tiền đồ nào!” Hàn Sóc liếc nhìn cô, “Không phải là cậu với Lục đại soái đã…”
Hai ngón trỏ chạm đầu vào nhau, nụ cười xấu xa tiêu chuẩn anh Sóc, ánh mắt thần bí: “He he, cậu hiểu mà.”
Đàm Hi thuận thế trừng mắt, “Trong đầu toàn nghĩ linh tinh cái gì thế?”
Cô đưa tay luồn vào mái tóc ngắn của mình, dáng vẻ tự kỷ, “Đàm Hi tớ là loại người ép người tốt làm kỹ nữ như thế sao?”
Ac… Ép người tốt… làm kỹ nữ ư?
“Cậu nói xấu anh ta như thế, Lục đại soái biết không?” Đàm Hi bĩu môi, “Biết thì sao chứ? Nói xấu không sai.”

Ngón tay cái giơ lên, Hàn Sóc khen một câu thật lòng, “Cậu trâu.”
“Thanks.”
“Còn nữa, tớ định ngày mai sẽ bay về nước.”
Lục Chinh lạnh mặt ngồi trong văn phòng xem tài liệu.

Nhìn thì nhìn những đầu óc vẫn không tự chủ được mà bay đi chỗ khác… Con u? Của anh và Đàm Hi.

Nếu… thực sự có con, là con trai hay con gái nhỉ? Suy nghĩ mãi, chính anh cũng cảm thấy thật buồn cười.

Sao có thể:
“… Lục Tổng? Boss?” Trấn Khải cao giọng, lúc này mới gọi suy nghĩ của Lục Chinh trở về được.
“Nói lại nội dung phân tích vừa rồi đi, tôi nghe không rõ.”
“… Vâng.” Anh là ông chủ, anh nói là được.
“Năm nay, phần lỗ của công ty con của Ban Quy ở Hồng Kông đã giảm xuống so với cùng kỳ các năm nhưng còn lâu mới đủ để vượt qua vòng rủi ro…” Trần Khải chịu thương chịu khó lặp lại một lần, cũng không biết vị kia có nghe lọt tại hay không nữa.
Aizz, trong lòng ông chủ có tâm sự, chỉ đáng thương cho người làm thư ký như anh ta lúc nào cũng phải cẩn thận tỉ mỉ, quá là thê thảm.
Lục Chinh ký tên xong liền vung tay lên, “Đi ra ngoài đi.”

Trần Khải như thoát nợ, đang định nhảy nhót ra ngoài thì lại nghe thấy một câu…
“Khoan.” Làm anh ta không thể không dừng chân.

Căng da đầu, xoay người, nở nụ cười, “Ngài còn gì căn dặn sao?”
Lục Chinh nắm tay lại, họ khẽ hai tiếng: “À, có rảnh đặt giúp tôi một bó hoa đi…”
“Sao?” Trần Khải cảm thấy mình nghe không rõ lắm.
Ánh mắt anh đột nhiên sa sầm, “Tôi bảo cậu… đặt một bó hoa.”
Thư ký Trần tỏ vẻ bản thân kinh ngạc đến ngây người.

Boss và hoa? Đây là hai sinh vật hoàn toàn không liên quan đến nhau.
“Có cần tôi nhắc lại lần thứ ba không?”
“Không… không ạ!”
Lục Chinh ném cho anh ta ánh mắt “Đi từ từ, không tiễn“.
Trần Khải “vàng” một tiếng, đang định chạy trốn thì bước chân lại khựng lại, “Đặt hoa gì ạ?”
“Hu?”
“Ý của tôi là, mỗi loại hoa mang một ý nghĩa khác nhau, số lượng hoa khác nhau cũng mang thông điệp khác nhau, ví dụ như hoa hồng đại diện cho tình yêu và sự lãng mạn, một bông là ám chỉ trong lòng tôi chỉ có em, 99 bông là thiên trường địa cửu, ngài xem…”
Lục Chinh trầm ngâm trong chớp mắt, “Nếu để thể hiện sự xin lỗi thì nên chọn loại nào?”
Trần Khải suy nghĩ thật nhanh, chỉ chớp mắt mà trong đầu đã nghĩ tới vô số khả năng, “Nếu là lời xin lỗi giữa những người yêu nhau thì nên chọn hoa hồng vàng.”
“Ừ, thế hoa hồng vàng đi.”
“Bao nhiêu bông ạ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.