Con Dâu Trời Phú

Chương 1190



Quảng Tuyết Di bị choáng váng bởi nụ cười của đối phương, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Hi, Đàm Tổng.”

“Ăn bữa sáng chưa?”

Quảng Tuyết Di đang muốn gật đầu thì Đàm Hi đã lên tiếng…

“Trêи bàn có sandwich, sữa và cà phê vẫn còn nóng, tự lấy đi.”

Nói xong, tiếp tục vùi đầu phân tích báo cáo.

Quảng Tuyết Di đi qua, sờ thử, hàng ngon, vẫn còn khá nóng.

Trước khi ra ngoài cô ta đã ăn một gói bánh quy, miễn cưỡng chống lại cơn đói, giờ lại nhìn thấy cà phê nóng hổi và sandwich hấp dẫn, cô ta hình như lại đói rồi…

Vừa ăn vừa đi đến bên cạnh Đàm Hi, cô ta chẳng có ý muốn quấy rầy, mà vì chỗ của cô ta lại ở bên cạnh cô.

Đánh liều ngồi xuống, cố gắng không phát ra tạp âm, ngay cả động tác nhai nuốt cũng chậm đi không ít, ăn từng ngụm nhỏ như một thục nữ.

“Tuyết Di.”

“… Dạ?” Phản ứng chậm, cô ta bị Boss lớn điểm danh?

Đàm Hi vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy: “Cô qua đây xem thử, có phải số liệu này có vấn đề không?”

“Vâng.” Cô ta vội vàng đặt bữa sáng xuống, lau sạch miệng, đi đến chỗ Đàm Hi, “Đúng là có chút vấn đề, đòn bẩy này không đúng lắm, phải nhỏ hơn từ đến ba lần so với thực tế…”

Cô ta là một nhà định phí bảo hiểm, nên rất nhạy cảm với số liệu.

“Báo cáo phân tích này do ai làm?”

“Ặc…” Quảng Tuyết Di khựng lại.

Đàm Hi ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt có hơi lạnh lùng.

“Mọi người cùng làm, những ai làm đều có ký tên vào đó.”

“Ai phụ trách tính toán đòn bẩy?”

Quảng Tuyết Di báo một cái tên. Vẻ mặt Đàm Hi không phân biệt được là vui hay tức giận. Cô chỉ khẽ gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

7 giờ 15 phút, mọi người lục tục bước vào.

Đàm Hi kêu họ ăn sáng trước.



“Đàm Tổng, à….” Quảng Tuyết Di đi đến bên cạnh cô, “Có thể hỏi có một vấn đề không?”

“Nói đi.”

“Cô đến công ty lúc mấy giờ vậy?”

“6 giờ.”

“…” Lợi hại quá.

7 giờ 30 phút, mọi người bắt đầu làm việc, đầu tiên là tiến hành báo cáo số liệu, sau đó phân tích tình hình chỉ số, cuối cùng chỉ định sách lược thao tác.

Lúc chỉnh lý số liệu, Lâm Hào chủ động đứng ra thừa nhận sai lầm trong lúc tính toán đòn bẩy vào ngày hôm qua, và giao nộp bản báo cáo phân tích mới mà cậu ta làm lại suốt đêm cho Đàm Hi.

Quảng Tuyết Di lau mồ hôi thay cho cậu ta, may thật…

Đàm Hi đưa tay nhận lấy, gật đầu với cậu ta, “Làm sai không quan trọng, quan trọng là biết sửa chữa như thế nào. Tôi hy vọng mọi người cũng dũng cảm và có tinh thần trách nhiệm như Lâm Hào, nhưng cố gắng ít xảy ra sai sót là tốt nhất.”

Quảng Tuyết Di nhìn Lâm Hào, cậu ta gãi đầu, cười ngây ngô.

Lại liếc nhìn Đàm Hi, cuối cùng đã biết vì sao cô không phê bình Lâm Hào ngay lúc ban đầu.

Không phải người làm chủ nào cũng có thể cho nhân viên một cơ hội sửa sai, vì thế có thể thấy lòng dạ và phong thái của Đàm Hi.

9 giờ 15 phút, chuẩn bị xong xuôi.

9 giờ 30, thị trường mở cửa.

Giá cổ phiếu của Phúc Tường biến động trong phạm vi nhỏ, nhưng trêи tổng thể thì đang có xu hướng tăng lên.

“Đàm Tổng?”

“Tiếp tục rũ bỏ ép giá.” 9 giờ 30 phút giá cổ phiếu của Phúc Tường chạm đáy.

Đàm Hi: “Đo lường mức độ giảm?”

Lâm Hào: “Trong phạm vi khống chế.”

10 giờ 00 phút, giảm xuống mốc kỷ lục 8 tệ. Lâm Tầm: “Cũng được rồi.”

Đàm Hi: “Đợi thêm chút nữa.”



10 giờ 10 phút, giá cổ phiếu 7.56 tệ.

Đàm Hi: “Bắt đầu mua mào, đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị kéo giá lên ở mức độ lớn.”

10 giờ 20 phút, giá cổ phiếu liên tục rớt của Phúc Tường bắt đầu tăng lên dần.

10 giờ 30 phút, phá mức 9 tệ. 10 giờ 40 phút, mỗi cổ phiếu giá 10.37.

11 giờ 00 phút, mỗi một cổ phiếu chạm mốc 11.6 tệ.

Lâm Hào: “Yes!”

Lâm Tâm thở phào, tấm lưng căng cứng lúc này mới thả lỏng xuống.

Mở cửa phiên 90 phút, đón lấy mức tăng chạm mốc, một màn lật người khá là đẹp mắt.

Nhưng khoảng thời gian trước đây rớt giá quá dữ dội, nên giá trị tuyệt đối của lần tăng này không lớn lắm.

Đàm Hi đứng lên, vỗ tay thu hút sức chú ý của mọi người: “Chúc mừng, hôm nay có thể tan ca sớm rồi.”

“Hú hú…”

“Lâm Tầm đến văn phòng của tôi.”

“Đàm Tổng, tìm tôi có việc gì sao?”

“Anh có thể buông công việc thư ký rồi. Từ này về sau bộ phận giao dịch chứng khoán sẽ giao cho anh, đừng làm tôi thất vọng đấy nhé.”

Mắt Lầm Tầm sáng rực, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Vậy là tốt nhất. Ngày mai tôi không đến công ty, tình hình chỉ số sẽ giao cho anh quan sát, có vấn đề gì cứ gọi điện thoại liên lạc.”

“Giao cho tôi?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Việc này…” Lâm Tâm tỏ vẻ khó xử.

“Không có tự tin?” Đàm Hi nhướng mày.

“Lần này là làm nhà cái, chúng ta đã bỏ vào rất nhiều tiền và tinh lực, tôi chỉ sợ lỡ quyết sách có sai sót gì…”

“Không có lỡ như!” Ánh mắt Đàm Hi bỗng nhiên sắc bén: “Giao cho anh theo dõi là vì tôi tin vào năng lực của anh. Nhưng nếu anh không có lòng tin thì sau này sao có thể đứng ra giải quyết một mình đây? Không thể mỗi lần đứng ra làm nhà cái thì cũng bắt tôi canh chừng, tương lai còn cần mọi người cùng nhau cố gắng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.