Con Dâu Trời Phú

Chương 1272



Hàn Sóc nhìn theo hướng tay của cô gái lễ tân, thấy một bóng người màu trắng ẩn hiệu phía sau chậu

cây xanh. Quen thuộc… đến kỳ lạ. Cô lại gần, “Xin hỏi, cô…” Người phụ nữ đứng dậy, quay lại, mỉm cười với Hàn Sóc. “Chị Thu!” Hàn Sóc kinh ngạc kêu lên.

“Đã lâu không gặp, A Sóc.”

“Sao… sao… sao… sao chị lại đến đây?!”

“Sao sao sao sao tôi lại không đến đây được?”

“Đi, chúng ta đi tìm quán cà phê nào đó ngồi nói chuyện.”

“Không cần đâu, đến phòng tôi đi, rồi gọi phục1vụ phòng, mang hai ly đồ uống đến là được.”

“Chị đã thành người quản lý vàng rồi, sao vẫn còn tiết kiệm như vậy chứ?” Người phụ nữ đẩy cô vào trong thang máy: “Có thể tiết kiệm được thì đương nhiên là không thể lãng phí rồi.”

Triệu Thu, người quản lý cũ của Hàn Sóc. Năm xưa cô ta thay thế Trương Á, biển Hàn Sóc từ một ca sĩ hoang dã tự do trở thành tiểu thiên hậu của giới ca si.

Trong khoảng thời gian đó chăm chỉ lao động, không ngại gian khổ.

Xảy8ra chuyện đó, Hàn Sóc vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô ta. Triệu Thu vỗ vai cô: “Đừng ngốc nữa, ai lại không có thời trẻ tuổi nông nổi bồng bột chứ? Có trách thì chỉ trách Chu…”

Người phụ nữ kịp thời im lặng. Tuy chuyện đó đã trôi qua năm năm rồi, rất nhiều người đã quên đi chi tiết, chỉ biết rằng “Hàn Sóc hút thuốc phiện”, nhưng Triệu Thu mãi mãi không quên được: bức ảnh đó lại được tải lên từ chính tài khoản weibo của bản thân Chu Dịch!



Từ2đó mới dẫn đến làn sóng share điên cuồng, như cơn hồng thủy dào dạt, không chừa ra bất kỳ một khoảng thời gian nào để Tinh Huy có thể chuẩn bị.

Hàn Sóc uống một ngụm nước có ga, không để tâm đến, không chỉ nụ cười hờ hững, mà ánh mắt cũng không một gợn sóng, “Chuyện đó đã qua rồi.” “Em nghĩ thông suốt được là tốt nhất.” Triệu Thu mỉm cười, nhưng trong lòng lại đau xót khó chịu. Nếu như năm xưa cô ta có thể kiên quyết hơn một chút, tiến4hành khuyên nhủ can ngăn ngay lập tức khi biết mối quan hệ không bình thường giữa Hàn Sóc và Chu Dịch, chứ không ngầm đồng ý phóng túng cho họ, thì liệu cuối cùng kết quả có thay đổi hay không? Ít ra thì, sẽ không thảm thiết đến thế.

Chu Dịch là kẻ đầu sỏ gây nên tội, nhưng cô ta cũng là kẻ đồng lõa gián tiếp!

Mấy năm nay, Triệu Thu trưởng thành rất nhanh, các nghệ sĩ dưới tay cô ta đều nổi tiếng và thành công, tiếng tăm cũng ngày một vang xa, nhưng chuyện đó vẫn luôn chôn vùi trong lòng cô ta, không thể buông xuống được. Cho đến ngày hôm qua, cô ta được mời tham gia buổi lễ công chiếu phim Hoa sơn trà, sau khi xem hết phim, đột nhiên cô ta nảy ra một dự cảm vô cùng mãnh liệt…

Những người thuộc giới này, cho dù lưu lạc bao lâu, cuối cùng rồi cũng sẽ trở về! “A Sóc, nếu như em vẫn còn tin chị, vậy đừng từ chối.” Triệu Thu lấy một bản tài liệu trong túi xách ra, đẩy đến trước mặt Hàn Sóc. “Chị Thu, chị mang về đi, em không cần.” “Chẳng lẽ em vẫn còn oán hận Tinh Huy? Thực ra, năm xưa…”

Hàn Sóc lắc đầu, “Không có. Em không hận ai hết.”

Là do cô tự tạo nghiệt, đã chọc phải một con sói độc ác, cho dù có bị cắn thì cũng đáng đời thôi. “Vậy tại sao…” Hàn Sóc ngửa đầu, uống một ngụm nước có ga nữa, cái cổ trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh đèn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy rõ cả những huyết quản màu xanh tím.

“Em không dự định phát triển ở trong nước.”

Triệu Thu hơi ngạc nhiên: “Vậy “Hoa sơn trào?” “Vốn dĩ nó chỉ chiếu các suất chiếu đêm ở u Mỹ, nhưng Tinh Huy yêu cầu đưa vào Hoa Hạ, với tư cách là nhà đầu tư.”

“Vậy em…”

Hàn Sóc nhún vai, cười nói: “Tinh Huy là ông chủ vung tiền, một kẻ vô danh tiểu tốt như em sao ngăn cản được chứ.”



“Vậy nếu nhỡ bộ Hoa sơn trào hot…” “Đừng! Em không muốn bị đào bới lên một lần nữa đâu.”

Nhớ lại năm đó, đám cư dân mạng chỉ muốn dìm chết cô, nay sẽ chỉ khiến sự việc trầm trọng hơn mà thôi.

“Không có gì là tuyệt đối cả, em chỉ hút cần sa trong quãng thời gian trẻ tuổi bồng bột vô tri, đương nhiên chị không biện bạch gì cho người hút cần sa, chỉ bàn luận chuyện chính đáng thôi. Nó khác so với hút thuốc phiện mà. “Vậy thì sao?”

“Lấy lại sự trong sạch cho em cũng không phải là chuyện không thể. Dưới trướng Tinh Huy có một đội ngũ làm truyền thông vô cùng xuất sắc…”

Hàn Sóc cong môi, nhưng trong mắt lại không hề ánh lên ý cười: “Chị Thu, chị nên rõ rằng, chuyện hút thuốc phiện dù có tẩy thế nào cũng không thể trắng được, thậm chí có khi còn bị phản ứng ngược.”

Triệu Thu trầm mặc.

“Chị cầm hợp đồng về đi, nhân tiện chị nói với Dạ Tống, em tự có dự định của riêng mình. Nếu như muốn phát triển ở trong nước, Tinh Huy sẽ mãi là sự lựa chọn đầu tiên của em.”

“… Thì ra em đã biết cả rồi.” Triệu Thu khẽ than.

Hôm nay cô ta đến đây, vừa là bạn bè, cũng vừa là thuyết khách của Dạ Huy Nguyệt. Tiễn Triệu Thu đi, Hàn Sóc rửa mặt, ồ… vẫn nên đi ngủ một giấc thì hơn.

***Điện ảnh Thế Kỷ. Văn phòng tổng tài. “Chu Tổng, chị Amy đang ở bên ngoài.” Chu Dịch ngước lên, thư ký trốn tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Mới sáng sớm ngày hôm nay vị đại gia này đã có điều gì đó bất thường rồi, cứ đen sì mặt lại không nói không rằng, đã mắng ba vị quản lý, trong đó có hai người là nam. Có lẽ tối qua gặm phải súng rồi, thư ký không dám chọc vào, chỉ có thể cúi đầu xuống. Chu Dịch: “Gọi cô ta vào đây.”

“Vâng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.