Con Dâu Trời Phú

Chương 1507





Bệnh viện!
Đã ba ngày kể từ sau khi tỉnh lại, lúc đầu thì mờ mịt khóc òa lên, đến lúc này mới thản nhiên tiếp nhận hiện thực.

Cô thật sự không biết rốt cuộc là Trang Chủ nằm mơ hóa bướm* hay là bướm nằm mơ hóa Trang Chu nữa.
*Nguyên văn: Trang Chu mộng hồ điệp hay Mộng hồ điệp (25k) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc.

Có lần Trang Chủ nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.

Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.

Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau.

Cái đó gọi là “vật hoá“.
Ký ức vẫn còn dừng lại ở hành cung Ly Sơn, A Huyền cầm tay cô, trong lúc hấp hối vẫn gọi tên cô.
Suốt năm mươi năm, bọn họ gắn bó bên nhau, cùng nhau sáng tạo ra một thời đại hòa bình.
Hiện giờ lại nói với cô rằng đây chỉ là một giấc mộng thôi sao? “Ơ… Sao cô lại đứng ở đầu gió thế này?” Y tá đi kiểm tra phòng vừa vào cửa, nhìn thấy thế liền không khỏi vội vàng kêu lên.
An An xoay người, nhoẻn miệng cười: “Không sao đâu.” “Sao lại nói là không sao được chứ? Tối hôm qua còn sốt đấy…” Nói rồi liền đưa tay định đặt lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
An An che lại: “Thật sự không cần.”
“Tốt nhất là vẫn nên kiểm tra nhiệt độ…”
Đột nhiên, một hồi âm thanh dồn dập từ ngoài cửa truyền vào… “Tiểu Tuệ Người bệnh nằm phòng ICU không ổn rồi, cô mau đi gọi bác sĩ Vương tới đây đi!”
Sắc mặt y tá lập tức thay đổi: “Tôi đi ngay đây!”
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Mặt trời ngả về phía Tây, đây là lần đầu tiên Nghi An rời khỏi phòng bệnh sau khi tỉnh lại.


Không đi xa, chỉ đi dạo xung quanh vườn hoa dưới tòa nhà mà thôi.

Lúc trở về liền gặp y tá Tiểu Tuệ đang tán gẫu với đồng nghiệp.

An An không muốn nghe lỏm, đang định rời đi thì đột nhiên dừng bước chân.
“Người bệnh ở phòng ICU sao thế? Bệnh tình cứ lặp đi lặp lại…” Tiểu Tuệ đang xem bệnh án, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Không kiểm tra ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng nhịp tim lại khi mạnh khi yếu, thỉnh thoảng còn nói mê nữa.” “Nói gì thế?” “Cái gì mà trẫm không đồng ý, nàng phải sống tốt, sống lâu trăm tuổi vớ va vớ vẩn gì đó, chính là loại thành ngữ bốn chữ ấy, ngôn ngữ còn rất cổ điển nữa, nghe cứ như đang diễn phim cổ trang vậy!” An An xông tới, túm lấy tay cô ta: “Dẫn tôi tới ICU!” Trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Người đàn ông nằm yên lặng ở đó, dây nhợ lằng nhằng cắm đầy người.
An An mặc bộ đồ vô khuẩn rộng thùng thình đi tới bên mép giường, khi tầm mắt chạm phải gương mặt của người đàn ông thì hơi khựng lại.

Rồi sau đó, cầm lấy tay hắn.

“Em không quan tâm anh là Dịch Phong Tước hay là Vệ Thanh Huyền, nếu anh đã là người yêu của em thì xin anh nhất định phải tỉnh lại.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Tuệ không tới kiểm tra phòng.

Đến tận qua giờ cơm trưa mới tới, “Xin lỗi, bên phòng ICU xảy ra chút chuyện nên chậm trễ một chút, để tôi kiểm tra nhiệt độ giúp cô trước…” Cầm nhiệt kế, vừa mới xoay người đi đã thấy một luồng gió mạnh xẹt qua người, chỉ thấy thiếu nữ chạy đi rất nhanh, chỉ lưu lại tàn ảnh.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, giường bệnh trống không.
An An như bị sét đánh.
Túm lấy một y tá: “Anh ấy đâu rồi?”
“Sao cơ?” “Người đàn ông nằm trong này đâu rồi?”
“Ở đây.” Giọng trầm, khàn khàn, dường như vừa mới tỉnh lại.


An An hít sâu, xoay người, động tác đơn giản dường như bị tua chậm lại, cực kỳ chậm rãi.

“A Huyền…” Đôi mắt của người đàn ông đen láy và thâm thúy, dù mặc đồ bệnh nhân thì cũng không giấu được vẻ đẹp trai.

Hắn nói: “Anh cũng đã trở lại rồi, An An.”
Ngày hè nắng chói chang, trong một sơn trang bí mật nằm ở ngoại ô thủ đô.
Dịch Phong Tước ngồi trên sofa, gương mặt luôn trầm tĩnh lúc này không khỏi hiện lên vẻ thấp thỏm như một học sinh nhỏ đang chờ bị phụ huynh phê bình vậy.
Khí phách để vương và phong phạm vương giả vốn có hoàn toàn bị thu hết lại.
An Tuyệt cười lạnh, mặt không có cảm xúc gì.

An Diệu khoanh tay, vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
Mà chị cả An Húc ở Thụy Điển xa xôi nghe tin em gái vẫn còn sống thì phản ứng đầu tiên là vui mừng như điên, sau đó nghe nói em gái có bạn trai thì vui sướng trở thành choáng váng, sau đó là tức giận ập tới.
Đầu tiên là phi thẳng về nhà, muốn xem xem rốt cuộc tên đàn ông thối dụ dỗ An An là ai! Thế nên, giờ phút này đang quan sát Dịch Phong Tước với ánh mắt bắt bẻ.

Ngay cả An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh luôn ở Chiêm Ngao cũng lập tức bay về nước, lời hay ý đẹp là: Gặp con rể:
Nhưng trên thực tế thì sao?
An Tuyển Hoàng đã đập vỡ ba cái ly chân dài lúc ở trên máy bay rồi, thiếu điều giậm chân nữa mà thôi.
Hai đời An gia, một người cha và hai con trai, cả ba người đàn ông cùng xúm vào làm khó.

Dịch Phong Tước trở thành cái đích cho mọi người công kích.

An An như một cô công chúa nhỏ được mẹ và chị Cả bảo vệ, yên lặng ném cho người đàn ông ánh mắt ý bảo hắn tự cầu nhiều phúc: Chồng à, anh chịu đựng đi…

Màn đêm vừa buông xuống, khu biệt thự Danh Sơn.

“Chị, chị đã xong chưa thế?” Củ cải nhỏ chạy vọt vào phòng, giây tiếp theo, lập tức che lại hai mắt.

Thiếu nữ nghe thấy động tĩnh thì không khỏi nhíu mày, “Thằng ranh này, đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Phải gõ cửa trước khi vào! Gõ cửa!”
“… Vâng.” Cậu nhóc lùi về sau hai bước, gõ cửa hai cái cho có lệ, “Chị, sao chị không nói “mời vào” ạ?” Giang Nhiên thực sự phục em trai: “Vào đi.”
“He he…”
“Cười đáng khinh2quá đi mất.” “Chị, đáng khinh là gì ạ?” Mắt to chớp chớp, tràn đầy vẻ hiếu học.
Giang Nhiên cứng họng.
“Đáng khinh chính là…” Tròng mắt thiếu nữ khẽ đảo, đuôi mày khẽ nhướng lên, “Không đúng đắn.” “Chị đang nói em là người không đứng đắn à?” “Thằng nhãi này cũng rất biết tự mình hiểu ra đấy…” Nói xong liền duỗi tay vỗ lên đỉnh đầu cu cậu, y như
một bà mẹ vui mừng vì con trai.

“Em không phải thằng nhãi! Em là Giang Gia Hằng!” Dáng vẻ tức giận ra phết nhưng5mỗi tội giọng lại đầy mùi sửa.
Giang Nhiên không nhịn được bật cười, thắt lại cái nơ màu đỏ trên cổ cho cậu em trai, “Giờ chị đang cực kỳ nghi ngờ rằng em không phải em ruột của chị đấy…”
Cái miệng nhỏ của cậu bé há hốc thành hình chữ “O”, vẻ mặt choáng váng, ánh mắt kinh ngạc.

Tuy rằng hai tháng nữa cậu mới tròn tám tuổi nhưng thật sự đã không còn là trẻ con nữa rồi.

Lời nói này, cậu hoàn toàn có thể hiểu được.

Tức giận quá, quá làm6tổn thương người khác!
Giang Nhiên: “Mà là con khỉ làm trò hề! Ha ha ha ha…” Giang Gia Hằng: “…” Ấu trĩ!
“Này, nhóc con.”
“Hừ!” Thở phì phò, hếch mặt không thèm để ý tới nữa.
“Giận thật đấy à?” Giang Nhiên vươn ngón trỏ ra chọc lên cái má phúng phính của em trai, làn da này, đôi mắt này, hâm mộ quá!
“Đáng ghét!” Hắt tay chị gái ra, kiêu ngạo đến chết.


Thiếu nữ xoay người để lộ ra cái lưng trắng như tuyết.

Cậu em trai che mắt lại, y như dáng vẻ vừa rồi5lúc xông vào phòng.

“Che cái gì mà che?” Giang Nhiên bật cười, “Em mới bao tuổi chứ hả? Thẹn thùng cái quái gì?” “Ba nói, cái này không liên quan gì tới tuổi tác nhé!”
“Xì, thôi đi! Lúc bé còn đòi tắm chung bồn tắm với chị nữa, cái quả ớt kia chị còn từng véo rồi nhé…”
Bạn nhỏ Giang lập tức chạy trối chết, đáng tiếc, còn chưa chạy được hai bước thì đã bị túm kéo trở về.

Bộ vest nhỏ thẳng thớm lập tức nhăn nhúm, quả thực… không thể chấp nhận3được!
“Chị! Chị thật quá đáng! Đừng tưởng rằng chị xinh đẹp là có thể tùy tiện bắt nạt người ta nhé!”
“Chị xinh là lỗi của chị sao?” Hai tay xòe ra, mắt to chớp chớp, lông mi vừa dài vừa rậm, y như hai cái quạt nhỏ.
Giang Gia Hằng: “…” Điệu đà!
Nhưng quả thực thiếu nữ có quyền điệu đà, mới mười bảy xuân xanh mà đã cao tới một mét sáu chín, chân vừa dài vừa thẳng vừa mịn màng, thiếu một phân thì xấu, thừa một phân lại ngán, hết thảy đều rất hoàn mỹ.
Gầy thì gầy nhưng muốn mông có mông, muốn ngực có ngực.

Mắt to, miệng lại chúm chím, mũi quỳnh, da trắng như tuyết.
Nhìn khắp trong giới thượng lưu ở Giang Châu này, gần như không ai không biết cô Cả Giang Nhiên của Giang gia là một tiểu nữ thần từ lúc sinh ra đã có vòng hào quang.
Hiện giờ, trổ mã càng thêm xinh đẹp, nói là “đệ nhất mỹ nhân của giới thượng lưu” cũng không phải nói quá.

Hơn nữa, Giang Dự nổi tiếng là “cưng chiều con gái”, ở trước mặt tiểu tình nhân thì con trai là cái quái gì chứ?
Một là hoa, một là cỏ, có thể so sánh được với nhau sao?
Tóm lại, với danh tiếng nổi như cồn của cô Cả Giang gia, có không ít người thừa kế các gia tộc bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Trở lại hiện thực.
Nhìn dáng vẻ cạn lời của em trai, Giang Nhiên trừng mắt, váy dạ hội lỏng lẻo trượt qua đầu vai cô, để lộ ra một mảnh da thịt như tuyết trắng ở trước ngực, cô vội vàng giữ lấy, xoay người sang chỗ khác, “Chẳng phải bảo em giúp chị kéo khóa hay sao, chạy gì mà chạy? Chẳng lẽ chị ăn thịt được em à? Lông tóc còn chưa dài ra nữa…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.