Con Dâu Trời Phú

Chương 767





Tuy cô nắm chắc chắn sẽ xử lý được chuyện này, nhưng chỉ sợ đối phương không nói lý lẽ, lấy quyền lực đè người.

Nếu có
Lục Chinh ở đây thì sẽ không cần phải lo lắng điểm đó nữa.

Nhưng lúc đó Phó Kiêu và Từ Hạo đều ở bên cạnh cô, canh chừng nghiêm ngặt, Đàm Hi không dám hành động khinh suất, nên đành phải thối.
Trước mắt đành phải đi đến đâu tính đến đấy, cố gắng bảo đảm sự an toàn cho bản thân thôi.
Còn về sách lược, đối mặt với vũ lực tuyệt đối, Đàm Hi còn chưa ngốc đến mức cứng đầu cứng, chỉ có thể nói lý lẽ, nhưng tư thế cần có vẫn phải đầy đủ không được sót.
Hai bên đều đang có suy nghĩ của riêng mình, ngẩm đọ sức với nhau.
Cho nên khi Trình Vũ đến, đã nhìn thấy boss nhà mình đang phân cao thấp trừng mắt lớn đỏ mắt nhỏ với năm người mặc quân phục, trông có vẻ chức vụ và quân hàm đều không hề thấp, điểm quan trọng là cô còn không hề yếu thế hơn.
Đỉnh của đỉnh.
“Tôi tên Trình Vũ, là luật sư của cô Đàm.


Theo yêu cầu của đương sự tôi, trong quá trình trần thuật lại tình hình cụ thể của sự kiện lần này, tôi và trợ lý của tôi bắt buộc phải có mặt” Trước tiên tự giới thiệu, sau đó là một loạt những lời mở đầu nghiêm túc chuyên nghiệp để thể hiện rõ lập trường.

Trình Vũ còn trấn tĩnh hơn cả Đàm Hi tưởng tượng.
So sánh mà nói, Hứa Nhất Sơn đứng phía sau cô ấy tuy cố gắng hết sức để ổn định tâm trạng, nhưng khi đối mặt với quân đội vẫn có chút lo lắng.
Cũng may thân phận của hắn chỉ là “trợ lý”, người thực sự lên võ đài nghênh chiến là Trình Vũ.
Năm người quay sang nhìn nhau, không ngờ cô nhóc này lại gọi luật sư đến thật.
“Đây là mâu thuẫn nội bộ trong quân đội, không cần mời luật sư!” Bí thư bộ hậu cần Lữ Vỹ trầm giọng cất lời, ngữ khí cường ngạnh.
Trình Vũ hơi khom người chào anh ta, tỏ thái độ tôn trọng, “Đầu tiên, đương sự của tôi chỉ đến đây để huấn luyện quân sự.

Cô ấy không thuộc biên chế trong quân đội, cho nên cách nói mâu thuẫn nội bộ trong quân đội không được thành lập.

Thứ hai, căn cứ vào chương hai trong hiến pháp nước ta quy định về quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân đã đưa ra quy định rõ ràng về quyền lực của công dân, bao gồm quyền bình đẳng, quyền bầu cử, quyền được bầu cử, tự do về chính trị (gồm tự do về ngôn luận, xuất bản, hội nghị, tổ chức đoàn thể, du hành, thể hiện bản thân), tự do về tín ngưỡng tôn giáo, tự do về nhân thân, không được xâm phạm về nhân cách, không được xâm phạm nơi ở, quyền tự do và giữ bí mật về thông tin liên lạc, quyền giám sát, quyền lao động, quyền nghỉ ngơi, quyển nhận được sự giúp đỡ về vật chất, quyền lợi tiếp nhận sự giáo ɖu͙ƈ, quyền hoạt động văn
hóa”
“Trong đó, về tự do chính trị, được trình bày như sau: Công dân có quyền phê bình và đề xuất kiến nghị về bất kỳ nhân viên công tác của quốc gia và cơ quan quốc gia, có quyền tố cáo, khiếu nại, tố giác đối với bất kỳ hành vi không làm tròn chức trách hay vi phạm pháp luật của bất kỳ cơ quan quốc gia hay nhân viên công tác nào.”
“Cũng tức là, nếu như nhân viên trong quân đội có hành vi không làm tròn trách nhiệm hay vi phạm pháp luật, hơn nữa còn gây hại cho đương sự của tôi, thì cố Đàm với tư cách là một công dân Hoa Hạ có quyền khiếu nại, tố cáo, tố giác.

Trong tình huống này, đương sự của tôi có quyền mời luật sư để đảm bảo quyền lợi”
Trình Vũ nói hết một hơi, mỗi một kết luận cố đưa ra đều có dẫn chứng là quy định cụ thể của pháp luật, Lữ Vỹ bị chặn họng á khẩu.
Tuy anh ta không chuyên về học pháp luật nhưng vẫn có kiến thức cơ bản.
Ví dụ như, hiến pháp là luật cơ bản của quốc gia, áp dụng cho toàn thể công dân trong đất nước!
Đối phương vừa cất lời đã chụp một cái mũ to như vậy, đừng nói đến anh ta, ngay cả Lý Thiệu Giang, người có quân hàm cao nhất ở đây cũng không dám khinh suất.

Quân đội có thể không tuân theo hiến pháp sao?
Đương nhiên là không thể rồi.
Đó là mẹ đẻ nến pháp luật của một quốc gia.

Những điều khoản pháp luật hiện hành đều do nó sinh ra, cho dù quân đội và chính trị cũng không thể tùy tiện can thiệp vào, một mình Lữ Vỹ có là gì chứ?
“Luật sư Trình có thể ở lại” Cuối cùng, Lý Thiệu Giang lên tiếng, lúc này chuyện này mới qua được.
Một đề tài mẫn cảm, cho dù quân hàm có cao thế nào đi chăng nữa cũng không dám tùy tiện chạm vào.
Lữ Vỹ: “Theo yêu cầu của cô, luật sư đã đến rồi, bây giờ có thể bắt đầu nói được chưa?”
“Không vội” Đàm Hi bình tĩnh nói, “Tôi còn cần có một người dự thính trung lập và công chính tuyệt đối nữa.”
“Mới ít tuổi mà đã tâm tư tính toán thế này rồi sao? Cô lấy đâu ra lắm yêu cầu thế?!” Không đợi Lữ Vỹ lên tiếng dạy dỗ, Lý Thiệu Giang đã đập bàn đứng dậy, giận dữ không kiềm chế được.
Trình Vũ đứng dậy, liếc nhìn vai đối phương: “Thưa đồng chí Thiếu tướng, xét thấy tâm trạng và biểu hiện của ông lúc này, có lẽ sẽ gây ra sự sợ hãi về tâm lý và gây hại cho đương sự của tôi.

Với tư cách là luật sư đại diện tôi có quyền yêu cầu chấm dứt cuộc trò chuyện này bất cứ lúc nào”
“Ngoài ra, tôi cần nhấn mạnh một điểm, đây chỉ là một cuộc nói chuyện, chứ không phải là thẩm vấn, cho nên hy vọng các vị chủ ý thái độ của mình”
Lý Thiệu Giang càng tức giận hơn, “Tôi làm thế nào không cần có đến hoa chân múa tay! Còn có một điểm nữa cô phải hiểu cho rõ, ở đây là trong quân đội!”

Người ở vị trí cao bùng phát lên, uy lực không thể xem thường.
Dù là Trình Vũ từng được huấn luyện chuyên nghiệp, tố chất tâm lý cứng rắn, nhưng cũng suýt nữa bị động tác vừa rồi của đối phương làm cho sợ hãi.
Hít thở sâu, trước tiên cố xin lỗi, “Tôi tuyệt đối không có ý hoa chân múa tay ở đây, cũng không có quyền hạn đó, chẳng qua tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của một người luật sư, suy nghĩ cho đương sự của tôi.

Nếu như có chỗ nào mạo phạm mong được các vị ở đây thứ cho
So với Lý Thiệu Giang giận dữ đùng đùng, thái độ không kiêu ngạo cũng không sủng nịnh của Trình Vũ càng hiếm thấy hơn.
“Ngoài ra, đương nhiên tôi biết đây là trong quân đội, là nơi đóng quân của các quân nhân bảo vệ tổ quốc vĩ đại.

Cho nên, tôi dùng sự tôn trọng và thành ý lớn nhất của mình để đối đãi, bao gồm cả ngải và bốn vị ngồi ở đây.

Nhưng dù là trong quân đội thì cũng đều là nơi coi trọng lý lẽ, tôn trọng pháp luật, ngài Thiếu tướng thấy sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.