Người đàn ông “ồ” một tiếng nhưng không có động tĩnh gì, bình tĩnh cầm cốc lên, uống hết chỗ nước ấm mà cô vừa rót.
“Nhưng anh không nghe.”
“Tín hiệu trong thang máy không tốt.”
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Đàm Hi rụt đầu, dáng vẻ nhụt chí mang theo một chút ấm ức.
“Cái gì mà làm thế nào?”
“Tôi không có đồ lót để mặc, qυầи ɭót cũng ướt rồi.”
“Khụ khụ!”
“Uống chậm thôi, nước lọc thôi mà, bị sặc rồi hả?” Vẻ mặt hả hê.
Đôi mắt sắc nhọn quét qua, Đàm Hi không cười được, khóe môi bất giác kéo ngang ra, sau đó mím chặt lại.
Bạo quân!
Trêи mặt người đàn ông là vẻ quái dị, hai con mắt đen láy đến mức có thể vắt được ra mực.
Đàm Hi gật đầu, khắng định chắc chắn suy đoán của một người nào đó, “Bên trong không mặc…”
Ầm!
Đứng bật dậy, Lục Chinh phi thẳng vào nhà tắm, bóng lưng cao lớn thẳng tắp nhưng nhìn thế nào cũng thấy nhưng đang chạy trối chết.
Đàm Hi lẩm bẩm gì đó, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng thoáng chốc đã yên lặng trở lại.
Có một số chuyện, không cần gióng trống khua chiêng, cứ âm thầm mặc định là đủ chiến thắng rồi…
Nhặt chiếc điều khiển ở bên cạnh lên, ấn nút mở, kênh quân sự hiện lên, đang phát thông tin về sự kiện khủng bố tấn công xảy ra ở nội bộ nước Syria.
Đàm Hi không mấy hứng thú với những tin tức về súng đạn này, trực tiếp đổi mấy kênh liền, cuối cùng dừng ở đài truyền hình Giang Tô.
Nguyên nhân không gì khác, chính bởi vì đang phát sóng chương trình “Phi thành vật nhiễu”!
Vừa đặt điều khiển xuống, một bóng đen chụp vào đầu, Đàm Hi giơ tay lên kéo xuống, ừm…
Quần boxer brief màu xám nhạt, bên ngoài có thêm một chiếc áo ba lỗ dáng thể thao.
Ách…
“Mặc vào.” Dừng một chút, nói bổ sung thêm, “Mới đấy.”
Đàm Hi hiểu ra, “Đây là của anh sao?”
“Ừm.”
Cô kéo ra nhìn, áo ba lỗ dáng thể thao, đàn hồi tốt, không đến nỗi quá lớn, nhưng mà, chiếc qυầи ɭót này thì…
“Eo của cái quần này… hơi bị rộng quá thì phải?”
Nói xong, còn đặt lên hông ướm thử, chiếc quần tức giác lắc la lắc lư trong tay cô, người đàn ông lập tức mê đắm.
“Mặc tạm.”
Đàm Hi bĩu môi, cũng chỉ có thể như vậy được thôi, dù sao thì, bên dưới áo sơ mi trống hoác như vậy khiến cô chẳng thấy thoải mái chút nào.
“Đi thay đi.”
“Ờm.”
Cô ôm hai món đồ đi vào phòng tắm, Lục Chinh ngồi xuống ghế sô pha, rõ ràng đang nhìn vào màn hình ti vi nhưng đôi mắt lại không có tiêu cự, không mang theo sự chuyển động, thân người cao lớn bất động, giống như một bức tượng điêu khắc.
“Xong rồi!”
Còn chưa dứt lời, cánh cửa nhà tắm đã bật mở, một bóng người nhảy ra.
Xoay người một cái, xinh xắn đứng trước mặt người đàn ông.
Hai tay buông xuống, “Cậu, ngẩng đầu lên! Có đẹp không?”
Giọng nói trong trẻo, giòn giã.
Mí mắt Lục Chinh giật mạnh, khoảnh khắc khi anh ngẩng đầu lên, đồng tử cũng theo đó co chặt lại.
Đập vào mắt là đôi chân dài vừa thẳng lại vừa thon, dường như chỉ cần hơi dùng sức thôi sẽ bẻ gãy được.
Nhìn lên trêи, là chiếc qυầи ɭót của anh đang bao bọc lấy chiếc ʍôиɠ xinh xắn của cô gái, nhưng không bó sát mà thậm chí còn rộng rãi thoải mái giống như chiếc quần soóc ngắn.
Thuận thế lên trêи nữa liền thấy vạt chiếc áo sơ mi nhăn nheo xắn lên cao đến hông, được thắt lại thành cái nơ bướm, để lộ ra cái bụng nhỏ và cái rốn xinh xắn.
Tay áo xắn lên một nửa, giống như tùy tiện.
“Có đẹp không?” Cô lặp lại.
Anh vẫn không trả lời.
“Thôi bỏ đi, không ép anh nữa.
Không vui gì hết.” Thay đổi đề tài, “Dù sao thì nhìn từ trong mắt anh, tôi đã có được câu trả lời rồi.”
Không có gì bất ngờ, cô nhìn thấy người nào đó nhíu chặt mày lại.
“Dép.”
“Hả?”
“Dép của cô đâu?”
“A…” Cái lạnh từ lòng bàn chân truyền tới, lúc này Đàm Hi mới phát hiện ra dép của mình không thấy đâu nữa rồi.
“Ở đâu?”
Cô chỉ vào phòng tắm, xoay người, chạy lại.
Mới chạy được hai bước, đã cảm thấy cơ thể nghiêng ngả, trước mắt trời đất đảo lộn.
“Lục Chinh! Tôi không phải là cái bao tải!”
Mẹ kiếp, lại vác cô lên vai nữa rồi, cô là người chứ không phải đồ vật đâu nhá!
“Ngoan ngoãn đi.”
“Tôi tự có chân, anh thả tôi xuống.”
“Không muốn sốt nữa thì câm miệng lại cho ông!”
Đàm Hi suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra.
Nơi này gần sông, địa thế lại cao, tuy đang là mùa hè nhưng khoảng thời gian trước khi mặt trời mọc thì nhiệt độ khá thấp, lại thêm sương mù lạnh gió trêи sông lùa vào nên rất dễ bị lạnh.
Huống hồ cô còn đang đi chân trần trêи nền nhà nữa chứ?
“He he…” Cười khúc khích, “Anh quan tâm tôi.”
Cô dùng câu trần thuật.
“Tôi sợ cô cứ bám riết ở đây không chịu đi.”
“Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.”
“…”
Đặt người lên trêи bồn rửa tay, vừa tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, Đàm Hi không nén được hít vào một hơi lạnh.
Đang chuẩn bị xuống đất, Lục Chinh đã lạnh lùng nhìn quét qua, tất cả động tác đều trở nên cứng ngắc.
“Lạnh…” Bĩu môi, đôi mắt ánh lên sự ấm ức.
Người đàn ông giơ tay kéo chiếc khăn lông, ném cho cô, “Tự đệm lên đi.”
Đàm Hi toét miệng, nhét khăn xuống dưới ʍôиɠ.
Phòng tắm rất lớn, chia ra trong và ngoài, ở giữa ngăn cách bởi một cánh cửa bằng thủy tinh.
Bên ngoài không có, Lục Chinh vào trong tìm.
Đàm Hi lắc lư đôi chân, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia.
Phòng tắm này rộng hơn nhiều so với phòng tắm bên kia.
“Tìm thấy chưa?”
“Chưa.”
“…”
“Ồ, vậy thì chắc chắn là ở chỗ ghế sô pha rồi, hình như khi tôi vào đây không đi dép…”
“Cô nhắc lại lần nữa xem.”
“Chỉ là tôi nhớ nhầm thôi mà…” Nụ cười hậm hực.
“Phiền phức!” Trầm giọng quát.
“Ài! Đợi đã!”
Động tác khựng lại.
“Lần này đừng vác, cho tôi kiểu bế công chúa được chứ?”
Mặt mày lạnh băng, từ chối không tiếng động.
Đàm Hi đổi sang kiểu khác, “Hay là cõng cũng được? Tôi… đầu cứ hướng xuống dưới thế, buồn nôn lắm.”
Hồi lâu sau, người đàn ông mới xoay người lại, chìa lưng ra.
Đàm Hi giơ tay chữ V, lưng thẳng tắp, nhào lên, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
“Lục Chinh, thực ra anh rất thèm muốn tôi…”