Con Dâu Trời Phú

Chương 948





Một nhóm người từ hành lang đi về phía sân bóng rổ.

Đang lúc Hứa Trạch chia đội, Đàm Hi nãy giờ không lên tiếng liền nói… “Mọi người chơi đi, tớ đi vệ sinh.


Phòng hồ sơ ở lầu một, bên cạnh có nhà vệ sinh, nhưng Đàm Hi không vội đi vào, mà chạy lên lầu trêи, tay chân bất giác hoạt động nhẹ nhàng hơn.

Trong lúc đó, ngoài sân bóng rổ đang đầm đìa mồ hôi.

“A Trạch! Truyền bóng cho tớ! Truyền cho tớ…”
“Qua đây! Nhanh! Ngăn lại!”
“Bên trái, đúng, truyền cho tớ!”
Chớp mắt, 20 phút trôi qua, người trêи sân đã ra cả người mồ hôi nhưng rất vui.


Lại nhìn về phía Đàm Hi.

Cô đi từ trong phòng làm việc ra, khóa cửa lại như cũ, quay lưng đi xuống lầu, đến lầu một, mới nghênh ngang đi vào phòng vệ sinh.

Không ngờ, cô gặp phải người quen.

Ngô Sở Điền nhíu mày thật chặt, trầm giọng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?!”
Đàm Hi nhướng mày, vặn vòi nước ra, chỉ chừa cho cô ta một nửa khuôn mặt lạnh nhạt.

“Tôi hỏi sao cô lại ở đây!” Từng chữ từng chữ phát ra, cắn răng căm hận.

Đôi mắt Đàm Hi không nhìn lên, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cô hỏi thì tôi phải trả lời sao?”
“Đàm Hi, cổ đừng có phách lối, ở đây là tổng quân khu!”
“Đương nhiên tôi biết đây là đâu, cảm ơn đã nhắc nhở.



Ngô Sở Điển soi người cô từ trêи xuống một lần, ánh mắt lạnh nhạt: “Mặc như vậy, gây sự chú ý, ha…”
Tiếng cười sau cùng, âm điệu vút lên rất cao, tràn đầy khinh bỉ.

Đàm Hi cũng cười, u ám mà thở dài: “Tôi mà là cô thì đã hận không thể trốn ở đâu xa một chút rồi, cô còn ở đây lầm bà lầm bầm, lòng cũng đủ rộng.


“Cô có ý gì?” Ngô Sở Điền nhíu mày.

Cô ta rất không thích giọng điệu của đối phương, thậm chí là chán ghét vô cùng.

“Ý rất đơn giản, tổng kết lại chính là: tướng bại trận mà còn dám lớn tiếng?”
Đàm Hi không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là cao cho người ta thương tích đầy mình.

Quả nhiên…
Sắc mặt Ngô Sở Điển nhất thời xấu đến cực điểm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.