Chính vì thế, Thời Cảnh mới ngập ngừng nói nhiều như vậy, chỉ để sau cùng có thể khiến cho Lục Chinh gật đầu đồng ý.
“Cậu muốn tìm người, tôi không cản cậu, nhưng đừng hòng kéo Đàm Hi vào.
” Giọng điệu Lục Chinh rất trầm, gần từng chữ từng chữ một.
“Lão Lục, tôi…”
“Cậu không cần nói nữa.
” Cắt ngang anh ta, giọng nói cương quyết, “Tôi sẽ không đồng ý.
”
Sắc mặt xoắn xuýt của Thời Cảnh phút chốc lắng xuống, khuôn mặt không rõ biểu cảm: “Làm anh em nhiều năm như vậy, nhất định phải làm tới bước này sao?”
“Xem ra cậu đã quyết tâm rồi.
”
“Tình hình nhà tôi không phải cậu không rõ, cô út là mạng sống của bà cụ, vì vậy phải tìm được Viêm Hề.
Đến khi chuyện không giấu được nữa, thì bà cụ vẫn còn có chút niềm tin và an ủi, không đến nỗi… nghĩ không thông suốt.
”
“Tôi nói rồi, tôi không phản đối cậu tìm Viêm Hề.
” Nhưng, đừng đụng đến người phụ nữ của anh.
“Nếu tôi nhất quyết phải đụng thì sao?” Vẻ mặt Thời Cảnh trầm xuống, ánh mắt sắc bén.
Lục Chinh khẽ cười, “Cứ thử mà xem.
”
Đơn giản một câu đã đủ để cảnh cáo.
Đôi mắt Thời Cảnh hướng về anh, nhìn anh chằm chằm.
Lục Chinh ngang nhiên nhìn lại, không hề né tránh.
Đột nhiên, một tiếng giễu cợt thốt lên, “Lão Lục, không lẽ cậu không tò mò quan hệ của Đàm Hi và BW là như thế nào sao?”
Trái tim người đàn ông bỗng thắt lại, nhưng trêи khuôn mặt vẫn tỉnh bơ: “Cậu muốn nói gì?”
“Việc này đã không chỉ liên quan Viêm Hề, mà còn liên quan Đàm Hi…”
“Ha…”
“Có những thứ, tôi không hỏi, không có nghĩa là không tồn tại, không phải do cậu dối lòng dối người là được!” Thời Cảnh cũng xem như nói toẹt ra, coi như không thấy nét mặt từ từ trở nên sắc lạnh của Lục Chinh, cứ thế nói thẳng…
“Một sinh viên đại học như Đàm Hi, lại học chuyên ngành Mỹ thuật, bình thường cơ hội để sử dụng những tính năng của máy tính cũng chỉ có lên mạng, nghe nhạc, xem phim; căn bản là không có cơ hội tiếp xúc với kỹ thuật cracker cao cấp, nhưng cô ấy lại biết, như vậy có hợp lý không chứ?”
Lúc đầu, nhận được thư nặc danh ở quân khu Tân Thị, Đàm Hi ra tay giúp đỡ lúc lâm nguy, không chỉ giải mã được tin nhắn chữ viết, còn tính toán đo đạc chính xác vị trí cụ thể, tránh khỏi một trận tập kϊƈɦ kinh khủng.
Lúc đó Thời Cảnh có mặt ở đấy, tận mắt thấy toàn bộ quá trình có thao tác.
Sau chuyện ấy, anh ta từng lấy đoạn video trong camera giám sát ra xem đi xem lại nhiều lần.
Xem bao nhiêu lần vẫn cảm thấy thần kỳ.
“Còn nữa, ghi chép xuất nhập cảnh của Đàm Hi đều không có, việc đó nói lên điều gì?”
Lục Chinh giữ yên lặng.