Hai mắt của Sam sáng rực.
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng khi được thốt ra từ miệng của Dịch Phong Tước lại khiến người ta tin phục một cách kỳ lạ.
“Khi cậu lên đây, ông ta có vẻ mặt thế nào?”
Sam khựng lại, nửa giây sau mới phản xạ lại được ông ta” là chỉ ai, ánh mắt bất giác trở nên phức tạp.
“Ông Cố không thấy vừa lòng cho lắm, nhưng cũng không tỏ ra tức giận khó chịu.”
Ánh mắt Dịch Phong Tước tối xuống, không biết đang nghĩ ngợi đến điều gì.
Sam muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bèn lên tiếng: “Ngài Tước, sau này tôi cứ báo cáo ở bên ngoài hoặc gọi điện thoại cũng được, sẽ không đến nhà ngài nữa…”
Rõ ràng Cố Nghiệp rất xem thường hắn ta.
“Tại sao lại không đến?” Ánh mắt hắn sắc bén, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, toàn thân toát ra sát khí.
Sam âm thầm thở dài, suy cho cùng vẫn là cha con ruột, cần gì phải như thế chứ?
Nhưng, hắn ta cũng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra.
Rồng có vảy ngược, chạm vào tất thương.
Cuối cùng hắn ta cũng chỉ đành rũ mắt, khẽ đáp lời.
Sam xuống lầu, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Cố Hoài Ngọc đang ngồi trêи sofa, nói chuyện với Cố Nghiệp.
“Ba, đây là bảng báo cáo tài vụ của vài chi nhánh, vấn đề được phát hiện vào cuối tuần trước, ba xem thử… Tuy chỉ là chi nhánh, nhưng tổn thất gộp vào không hề nhỏ, cũng ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn.
Bộ phận kiểm soát rủi ro cũng đã bắt tay vào truy tìm nguyên nhân, vài ngày sắp tới chắc có thể sẽ cho ra được kết quả.”
“Những chi nhánh này năm ngoái đều là nguồn thu nhập chủ lực của Tập đoàn, nhất định phải xử lý kỹ càng, rút ra được bài học.”
“Ba yên tâm.”
Ánh mắt Cố Nghiệp khựng lại, dường như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Những công ty này là ai trong số ba anh em con phụ trách?”
Da đầu Cổ Hoài Ngọc tê dại, anh ta đã cố gắng dẫn dắt chủ để qua hướng khác, không ngờ đến cuối cùng vẫn vòng trở về.
“Là… A Sâm.”
Vẻ mặt Cố Nghiệp âm u: “Tối nay kêu nó trở về một chuyến.”
Cố Hoài Ngọc cười khổ.
Lúc này, liếc thấy Sam bước xuống từ lầu hai, hai cha con không hẹn mà cùng ngừng cuộc nói chuyện lại.