Việc nàng đồng ý cùng Hoa Tam tất nhiên không phải là thật lòng. Chẳng qua Thanh Hoan muốn lợi dụng Hoa Tam để hoàn thành mục đích của chính mình mà thôi. Nàng là người vô cùng kiên định. Một khi nàng đã quyết định làm một việc nào đó thì dù cho tan xương nát thịt cũng phải hoàn thành nó.
Lúc còn sống nàng yêu một người như thế, sau khi chết muốn báo ân cũng như thế. Đối với những người đã hãm hại mình mà nàng còn khoan dung như thế, thì làm sao có thể trơ mắt nhìn ân nhân chết yểu mà không màng chứ? Dù cho vận mệnh bi thảm của nàng có thể bị phơi bày một lần nữa ở một thế giới nào đó, Thanh Hoan cũng có thể bình tĩnh đối mặt. Người chết như đèn đã tắt, nàng đã không còn là Đường Thanh Hoan nữa rồi.
Hoa Tam đưa nàng về Hoa gia trang. Hoa Nhứ Nhi không có ở nhà vì nàng ta đã sớm qua Lệ Kiếm sơn trang ở. Nàng ta suốt ngày quấn lấy Quân Vô Nhai đòi hắn chơi với nàng, cũng để giữ chân Quân Vô Nhai khiến hắn không cách nào đi tìm Thanh Hoan.
Nàng ta vui vẻ đến quên cả trời đất, sao còn nguyện ý trở về nhà chứ. Cũng chính vì vậy mà Hoa Tam mới chọn giấu Thanh Hoan ở đây. Thử hỏi dù cho Quân Vô Nhai phát hiện Thanh Hoan mất tích thì hắn cũng không thể ngờ nàng đang ở Hoa gia trang.
Thanh Hoan cảm thấy Hoa Tam đối xử với nàng cũng không tệ. Lúc nữ quỷ Thất Thất còn sống thì Hoa Tam tự mình dẫn người đi phá hủy nàng rồi ném thi thể vào đáy đầm. Bây giờ hắn chỉ đưa nàng tới Hoa gia trang, còn giữ mạng lại cho nàng, đối với Hoa Tam giêt người không gớm tay mà nói thì vô cùng mới lạ đó.
Cái nàng muốn chính là hắn mới lạ như vậy đấy. Nếu không thì việc gì nàng phải dùng hết thủ đoạn quyến rũ giữ chân hắn chứ?
Đất của Hoa gia trang rất lớn, bốn huynh muội Hoa gia mỗi người đều có viện riêng của mình. Thanh Hoan được phép đi lại tùy ý trong Hoa gia trang. Chỉ cần nàng không rời đi thì Hoa Tam cho phép nàng tùy ý đi dạo khắp nơi. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi Thanh Hoan đã quen với địa hình nơi này, cũng biết được đại khái viện của Hoa Đại và Hoa Nhị ở đâu.
Tuy chưa từng gặp qua hai người này, nhưng qua miệng của hạ nhân thì nghe được không ít lời nói về họ. Hoa Đại là người chững chạc nghiêm túc, trước nay vô cùng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, giữ mình trong sạch.
Còn tính cách Hoa Nhị thì tự do tùy ý, không giống như Quân Vô Nhai nho nhã. Hoa Nhị không biết võ công, chỉ là tên thư sinh trói gà không chặt. Người này thì không hề biết đến chuyện nam nữ, vô cùng si mê cầm kỳ thi họa nhưng lại lười đi thi lấy công danh.
Ba huynh đệ này tính cách vô cùng khác biệt, nhưng nếu có thể hốt thuốc đúng bệnh thì có thể tiêu diệt được từng người một. Thanh Hoan cũng không lập kế hoạch mà cứ đi một bước tính một bước. Dù gì cũng không còn tệ hơn được nữa thì nàng còn sợ gì chứ?
Hoa Tam là người khó đối phó nhất trong ba huynh đệ, nhưng người nói chuyện có trọng lượng nhất lại là Hoa Nhị, mà người quyết đoán nhất lại là Hoa Đại. Có hai quân cờ tốt như vậy thì sao nàng có thể bỏ qua chứ?
Chính vì thế, thừa lúc Hoa Tam ra ngoài, Thanh Hoan cố ý sai người ôm đàn đến đình hóng gió rồi ngồi trong viện bắt đầu đánh đàn. Kỹ thuật đàn của nàng rất tốt. Tính nàng vốn tỉ mỉ, lại có thiên phú nên tú bà càng tận tâm tận lực dạy dỗ nàng, sao lại có thể không tốt?
Nhưng khi Thanh Hoan đánh đàn thế, thừa dịp Hoa tam ra ngoài thời điểm, Thanh Hoan cố ý sai người đem cầm ôm đến đình hóng gió, ngồi ở trong viện bắt đầu đánh đàn. Nàng cầm kỹ thực hảo, bản thân liền tinh vi, lại có thiên phú, tú bà đối nàng dạy dỗ lại là tận tâm tận lực, như thế nào có thể không tốt? Chẳng qua khi Thanh Hoan đánh đàn, ngoài giọng hát vùng Giang Nam mềm mại, lại trở thành tri âm tri kỷ vô cùng tao nhã.
Thứ hắn thiếu không phải là một người tri âm sao? Hoa Nhị khắp nơi tìm kiếm tri âm của hắn.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Hoa Nhị theo tiếng đàn tìm tới. Đầu tiên hắn đứng ở bên ngoài viện của Hoa Tam một lúc lâu, cảm thấy tiếng đàn kia vô cùng tuyệt vời. Làm hại lúc hắn đang nghị sự với đại ca thì bị câu mất hồn, làm gì còn tâm tình nghị sự, nên hắn vội vàng chạy tới đây. Nhưng mà... sao tiếng đàn này lại ở trong viện của Tam đệ?
Thanh Hoan ngồi ở trong đình hóng gió, xoay lưng về phía cửa viện. Hôm nay nàng đặc biệt mặc một chiếc váy lụa trắng, nhìn có vẻ đơn sơ, nhưng trên mặt vải lại thêu mấy tầng mây, chỉ cần di động là làn váy cứ như đang nhảy múa, cả người nàng như đứng giữa tầng mây, vô cùng động lòng người.
Giờ phút này, Hoa Nhị không thể ngăn cản lòng hiếu kỳ của mình. Thật ra hắn đã nghe nói mấy ngày trước Tam đệ đưa một nữ tử thanh lâu về nhà, lúc ấy hắn và đại ca cũng không để ý lắm. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Tam đệ làm chuyện như vậy. Phàm là nữ tử hắn trong trọng thì đều sẽ đưa về nhà kim ốc tàng kiều một thời gian. Sau khi hắn chơi chán rồi thì sẽ dùng bạc tống cổ người đi.
Vừa bước một bước thì tiếng đàn kia đột nhiên trở nên vô cùng u oán, tiếng đàn nhỏ đi nhiều như sợ người nghe thấy sự phẫn uất thống khổ trong lòng nàng. Hoa Nhị là người hiểu đàn nên chỉ cần nghe tiếng đàn là hắn đã sinh ra ấn tượng tốt với Thanh Hoan. Lúc này tiếng đàn của nàng như khóc lóc kể lể, trong lòng hắn bỗng dưng đau xót, không khỏi cảm nhận được sự đau khổ từ bạch y nữ tử kia.
Đột nhiên, trên đình hóng gió đột nhiên truyền đến một tiếng đàn đứt dây chói tai. Hoa Nhị cả kinh, vội vàng tiến lên thì thấy bạch y nữ tử đang cúi đầu, ngón tay ngọc đặt trên thân đàn, một giọt máu đỏ tươi chảy xuống dính vào cây huyền cầm.
Đôi tay kia thật sự đẹp không nói nên lời, ngón tay mảnh khảnh, thon dài như được khắc từ dương chi bạch ngọc, đẹp không sao tả xiết. Chỉ là vết máu đỏ tươi lại quá phá hoại cảnh đẹp. Thấy thế, Hoa Nhị vội vàng móc chiếc khăn lụa trong cổ tay áo ra, bất chấp nam nữ khác biệt mà bước lên nắm chặt tay Thanh Hoan, nói: “Cô nương vậy mà… tâm tư… không nhỏ…”
Nói được một nửa thì hắn ngây ngốc nhìn dung nhan thanh khiết của nữ tử. Giờ phút này, Thanh Hoan bi ai nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Huyền cầm này đứt dây rồi thì có thể đổi cái mới, cũng giống người vậy.”
Không hiểu sao Hoa Nhị cảm thấy giọng của nàng có chút thê lương, hắn không thể giải thích được nỗi chua xót dâng lên trong lòng. Hắn chỉ cảm thấy mỹ nhân vừa tài ba vừa xinh đẹp như vậy, là tri âm mà hắn khó khăn lắm mới tìm được lại bị Tam đệ chiếm hữu, thật vô cùng đáng tiếc. Trong lòng hắn vẫn luôn muốn tìm được một nữ tử có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn. Vị trước mắt này cho hắn cảm giác thật tốt, chỉ tiếc… “Ngươi… đã biết người cũ không bằng người mới thì sao lại phải đau khổ ở lại đây phí thời gian chứ?” Hắn hỏi, trong lòng lại hy vọng nữ tử này có thể nghĩ thông suốt mà rời khỏi Tam đệ.
Thanh Hoan nhàn nhạt nói: “Bởi vì ngay lúc này đây nô gia là người mới. Nô gia tên là Thất Thất, không biết phải xưng hô với công tử thế nào?”
“Hoa Thước.” Hoa Nhị nói ra tên họ của mình, sắc mặt Thanh Hoan liền thay đổi: “Ngươi là huynh trưởng của Hoa Tam sao? Buông ta ra, không được chạm vào ta!”
Hoa nhị không hiểu ra sao, chỉ thấy vẻ mặt Thanh Hoan lạnh lùng không thể chạm tới, nhìn hắn nói: “Hoa Tam nhiều lần làm nhục ta, chẳng lẽ bây giờ hắn còn muốn ngươi đến đây nếm tư vị của kỹ nữ ta ư?”
Hoa Nhị liên tục xua tay: “Không, không phải như thế, Thất Thất cô nương hiểu lầm rồi……”
“Ta không có hiểu lầm!” Thanh Hoan trợn mắt giận dữ, “Tuy ta là nữ tử thanh lâu, nhưng người Hoa gia cưỡng hiếp ta mà còn muốn tự xưng là đại hiệp sao?”
Thì ra vốn dĩ nàng bị Tam đệ cưỡng ép! Đáy lòng Hoa Nhị có một dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt càng thêm nhu hòa. Hắn lười biếng nhìn Thanh Hoan, ánh mắt lộ ra vẻ thân cận: “Cô nương thật sự hiểu lầm rồi. Tại hạ chỉ là nghe được tiếng đàn tri âm tri kỷ của cô nương, muốn tìm người tri kỷ đó nên mới tìm đến nơi này. Đã quấy nhiễu nhã hứng đánh đàn của cô nương, mong cô nương thứ lỗi.”
Thái độ của hắn vừa thành khẩn vừa tự nhiên, Thanh Hoan cảnh giác nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng tin hắn: “Ngươi thật sự không phải do Hoa Tam gọi đến để khi dễ ta?”