Hoa Nhứ Nhi ngây ngẩn cả người, nàng khẽ chớp mắt như không tin được nữ nhân có khuôn mặt quen thuộc trước mắt mình sẽ nói những lời như vậy. Rõ ràng lần gặp mặt trước đây nàng vẫn còn là một nữ tử nhu nhược dễ bắt nạt mà. Nhưng chỉ hoảng hốt trong thoáng chốc, Hoa Nhứ Nhi liền hiểu rõ: “Thì ra mục tiêu của ngươi là ta? Ta có thù hận gì với ngươi mà ngươi phải nhằm vào ta chứ? Cướp Vô Nhai ca ca còn chưa đủ, ngươi còn muốn cướp đại ca của ta sao?”
“Cướp đại ca của ngươi? Cũng chưa hẳn đâu đại tiểu thư à.” Khóe miệng Thanh Hoan khẽ cong lên, “Không chỉ là Đông Quan, hai người ca ca còn lại của ngươi cũng đã là của ta rồi.”
“Ngươi! Con tiện nhân này!”
Hoa Nhứ Nhi muốn quăng một cái tát đến, Thanh Hoan nhanh tay lẹ mắt đi trước nàng ta một bước, bưng chung trà lên. Trà nóng hắt vào mặt khiến Hoa Nhứ Nhi thét lên chói tai lùi lại phía sau. Tuy hầu hết nước trà đều bị tay nàng chặn lại, nhưng còn một ít trà nóng bắn lên mặt khiến nàng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Thanh Hoan cười tủm tỉm nhìn nàng ta bị đau. Lúc trước nàng khom lưng cúi đầu ẩn nhẫn chẳng qua là bởi vì nàng không có sở trường gì, lại đang ở thanh lâu, không quyền không thế nên ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có. Nếu người ta muốn dẫm đạp nàng thì nàng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể nhận lấy.
Nếu đã như vậy thì thôi cứ nhảy vào cửa tử để tìm đường sinh tồn. Người bị áp bức mà không rên một tiếng thì thường thường chính là người nguy hiểm nhất, không phải sao? Cái thân phận này thật sự quá thấp kém, cứ như con kiến trên mặt đất vậy. Nhưng vậy thì sao chứ, cứ tích tiểu thành đại thôi, cuối cùng Hoa Nhứ Nhi cũng phải thua trong tay nàng. “Hai chữ tiện nhân này ta nghe chói tai quá, nhưng thật ra lại có vẻ xứng với đại tiểu thư đấy.”
Sau khi cơn đau từ từ giảm xuống, Hoa Nhứ Nhi che nửa bên mặt oán độc nhìn chằm chằm Thanh Hoan: “Ngươi cố ý!”
“Đúng thì sao?” Nụ cười trên mặt Thanh Hoan càng sâu, “Đó cũng là bản lĩnh của ta. Nếu đại tiểu thư muốn lật ngược lại thì chỉ chẳng phải chỉ cần lấy tâm của bọn họ về là được sao?”
Ánh mắt kiêu ngạo, giọng nói khinh thường đều chọc vào lòng tự trọng của Hoa Nhứ Nhi. Nàng hận không thể ăn thịt, lột da Thanh Hoan, nhưng nàng biết mình không thể hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì bây giờ Thanh Hoan là hôn thê của đại ca! Cho dù nàng muốn xuống tay thì cũng không thể xuống tay ở trong viện của đại ca!
Thanh Hoan vừa nhìn là biết Hoa Nhứ Nhi đang toan tính gì, rốt cuộc cả hai người bọn họ đều đang diễn kịch, thì bây giờ chẳng qua chỉ xem xem ai diễn giống hơn, ai lấy được sự tín nhiệm nhiều hơn. Trước mắt thì có vẻ như nàng nhỉnh hơn một chút. “Đại tiểu thư, làm người đừng nên quá tham lam. Cho dù hôm nay Đông Quan không cưới ta thì sau này huynh ấy cũng sẽ phải cưới nữ tử khác. Ngươi cần gì phải để ý chứ?”
Hoa Nhứ Nhi mắng: “Ngươi không xứng với đại ca ta!”
“Vậy ta rửa mắt để nhìn xem là ngươi lợi hại hay là cờ ta cao hơn ngươi một nước.” Thanh Hoan giảo hoạt bày ra sự tự tin trong đáy mắt khiến Hoa Nhứ Nhi cảm thấy vô cùng bất an và có nguy cơ.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Hoa Như Nhi vừa quay đầu lại thì thấy Hoa Luyện bước vào, trong lòng vui vẻ. Người trước mặt bị thương là nàng, nàng không tin đại ca sẽ bao che cho tiện nhân kia! “Đại ca! Huynh nhìn đi! Huynh nhìn mặt muội nè!”
Hoa Nhứ Nhi vừa dứt lời, liền thấy Hoa Luyện đi về phía mình khiến nàng ta cao hứng hỏng rồi. Hoa Luyện đi lướt qua người nàng ta, bước nhanh đến bên cạnh Thanh Hoan, nhẹ nàng nâng bàn tay nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Nàng buồn bực không vui, nghe phải lời nói khó nghe à?”
Lúc nói nửa câu sau, rõ ràng Hoa Luyện chuyển tầm mắt lên người Hoa Nhứ Nhi. Ngoại trừ nàng ta thì trong toàn bộ Hoa gia trang này có ai dám chống lại mệnh lệnh của hắn mà tự tiện xông vào viện chứ? Đừng nói là Nhứ Nhi tự mình xông vào để cho Thanh Hoan tính kế đấy!
Hoa Nhứ Nhi nhìn một màn này không dám tin, vốn dĩ nàng tưởng rằng đại ca muốn lại đây đau lòng mình, nhưng thì ra hắn là vì bị con kỹ nữ này quyến rũ sao? Hoa Nhứ Nhi tức giận muốn chết, từ nhỏ đại ca đã vô cùng che chở cho nàng và hai ca ca, tuy huynh ấy đối xử tốt với bọn họ, nhưng giọng nói mềm mại ôn tồn như vậy nàng chưa từng nghe qua. Thứ đồ mà ngay cả nàng cũng không có thì dựa vào cái gì mà một con kỹ nữ có thể đạt được chứ? Nếu có thể, Hoa Nhứ Nhi vô cùng muốn nhào lên xé nát Thanh Hoan.
Đối mặt với sự an ủi của Hoa Luyện, Thanh Hoan cũng chỉ miễn cưỡng cười cười: “Không có gì đâu, là thiếp không tốt thôi. Vừa rồi thiếp không cẩn thận làm đổ nước trà, không ngờ nước trà lại bắn lên ống tay áo của đại tiểu thư, đây là lỗi của thiếp. À...Đại tiểu thư không sao chứ?”
Nàng mở to đôi mắt trong veo, Hoa Luyện liếc Hoa Nhứ Nhi, hắn vô cùng hiểu rõ muội muội này, tự Thanh Hoan không cẩn thận làm đổ nước trà sao? Không thể nào! Ở chung với Thanh Hoan mấy ngày qua, hắn thấy rõ cô nương này làm việc nghiêm túc cẩn thận hơn ai hết, nếu nước trà thật sự bị đổ thì chắc chắn là khổ nhục kế do Nhứ Nhi nghĩ ra!
Chiêu này trước đây cũng không phải là vô dụng, nhưng nếu dùng lên người Thanh Hoan thì hơi quá đáng, đúng là không đem lời nói của hắn để vào tai mà.
Cho nên Hoa Luyện không thèm để ý đến thương tích của Hoa Nhứ Nhi. Nha đầu này thường xuyên tự làm mình bị thương để đổi lấy sự quan tâm chú ý của hắn. Một lần hai lần không sao, ba lần , bốn lần, vô số lần, ai cũng sẽ thành thói quen. Toàn bộ lòng hắn nằm trên người Thanh Hoan, hắn thấy nàng có chút lo lắng thì lập tức nói: “Yên tâm đi, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi, Hoa Nhứ Nhi sẽ không để ý đâu, đúng không?”
Dưới ánh mắt bức bách của Hoa Luyện, Hoa Nhứ Nhi vô cùng không tình nguyện gật đầu, ánh mắt lại càng thêm thù hằn và bất mãn. Ở Hoa Luyện ánh mắt bức bách hạ, Hoa Nhứ Nhi tâm bất cam tình bất nguyện mà gật đầu, ánh mắt lại càng thêm oán độc bất mãn. Hoa Luyện càng quan tâm Thanh Hoan, Nhứ Nhi càng đổ lỗi cho Thanh Hoan, mối hận lại càng khắc sâu. Vốn dĩ tính của nàng là thà ta phụ người trong thiên hạ chứ không để cho người trong thiên hạ phụ ta, vậy mà lại bị chính huynh trưởng ruột của mình đối đãi như vậy thì sao mà không điên cho được!
Hoa Luyện lập tức muốn Thanh Hoan đi nghỉ ngơi, không thèm nhìn đến Hoa Nhứ Nhi đã đỡ nàng đứng dậy. Hoa Nhứ Nhi còn đang muốn nói chuyện nhưng Hoa Luyện lại không muốn nghe, chỉ để lại mình nàng ngây ngốc đứng tại chỗ, hai tay nắm thành quyền. Ngay trước khi đi qua tấm bình phong, Thanh Hoan đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Nhưng chính nụ cười như vậy lại khiến Hoa Nhứ Nhi hận không thể nhào lên giết chết nàng!
Con tiện nhân này đang ra oai đây mà!
Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!!!!
Nàng ta chỉ là một con tiện nhân trong ngoài không đồng nhất! Hoa Nhứ Nhi cao giọng hét: “Đại ca! Chẳng lẽ huynh không tin lời muội sao? Ngay cả khi huynh không tin muội, chẳng lẽ huynh đã quên lời dặn dò của phụ mẫu trước lúc lâm chung sao? Bọn họ nói đại ca phải chiếu cố cho muội cả đời! Huynh không thể mặc kệ muội!”
Nàng không đề cập tới cái này còn đỡ, vừa nhắc đến thì Thanh Hoan cảm nhận được toàn thân Hoa Luyện bao phủ một tầng áp lực. Ý cười trong đáy mắt chợt lóe lên, chỉ sợ rằng vĩnh viễn Hoa Nhị, Hoa Tam, Hoa Nhứ Nhi cũng không rõ vì sao Hoa Luyện lại buông tay mặc kệ bọn họ. Bất cứ ai bị một lời dặn dò ràng buộc mười mấy năm cũng sẽ thấy phiền chán, cũng sẽ nghi ngờ. Huống chi hắn lại bị bắt ôm lấy phần trách nhiệm này, căn bản là không đáng để cho hắn trả giá vì nó.