Con Đường Đại Đạo

Chương 51: Tiền Là Tiên Là Phật





Một mình Lâm Đĩnh đứng trên đài cao thở hồng hộc, sắc mặt thì tái xanh tái mét như thể bị táo bón kinh niên, đã thế toàn thân anh chàng thi thoảng còn khẽ run lên nhè nhẹ, hai hàm răng cũng theo đó mà vang lên canh cách.
“Nhìn con hàng không có tiền đồ này mà bổn tọa thật mất mặt!”
Tác giả:
-Con nhà nguời ta lên đài thua thì bỏ đi, nhưng đằng này là thắng đó, không mũi hếch lên trời trong mắt không nguời, tỏ rõ phong độ cao thủ bễ nghễ tứ phương thì cũng thôi đi, ít ra cũng phải uỡn ngực, vểnh mông, hào quang bạo phóng, ánh mắt lúng liếng đa tình, tài sắc kiêm thu đêm đêm hoan lạc chứ lậy!
-Sặc hình như nhầm cmn đề, e hèm! nói ngắn gọn là phải tỏ rõ uy phong của người chiến thắng, bà nội nó ngươi nhìn lại mình coi, có thấy khí thế của người chiến thắng đâu không? Ta nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy giống một tên bị trĩ kinh niên hơn, thật đúng là quá mất mặt mà!.
Lâm Đĩnh:
-ĐCM nó đúng là khinh người qúa đáng! Thằng thớt kia nguơi có biết là tức nuớc vỡ bờ không hả? con giun xéo lắm cũng quằn à nha!
Lâm Đĩnh:
-Mịa kiếp cái gì mà trĩ kinh niên, có ngươi mới bị ấy, thật bức con m* nó xúc!

Lâm Đĩnh:
-Nói cho nhà ngươi biết! Ngươi thử tay bị trật khớp, cong queo mấy chỗ, lục phủ ngũ tạng cũng lung lay vài cái xem thế nào? Với lại bố đây đánh ngã thằng lại cái kia dễ dàng lắm chắc! móa nó! ăn một đấm từ lúc đầu bây giờ vẫn còn đau ê ẩm đây này, đã thế đánh người thì không cần dùng sức à? Chả phải Lão Tử binh pháp có câu “giết địch một ngàn tự tổn chín trăm” sao? Ông đây chưa lăn quay ra khóc rống lên đã là trâu bò lắm rồi, nguơi còn muốn thế mịa nào nữa?
Tác giả:
-Đậu xanh rau má, ta đây mới nghe Tôn Tử binh pháp chứ chưa thấy qua Lão tử binh pháp là cái dạng gì? đừng nói với ta là mấy chiêu “lão hán đẩy xe bò, kéo cày qua núi, thiếu nữ tọa thiền căn nhá....vv”
-Còn nữa, giết địch tổn thất chín thành thì còn làm ăn chó má gì nữa, có khác gì đồng quy vu tận đâu cơ chứ!
-Cuối cùng chính là bà nó! nguơi tỏ chút khí khái nam nhi đi có đuợc không hả?
-Là đàn ông thân ét tám, có thể đứng đái giữa đời, trên vai gánh cả bầu trời hào hùng biết bao!
-Nhưng, ta phi, ta phỉ nhổ, ngươi đái ra một bãi rồi tự nhìn lại mình xem, hơi tý là mở miệng kêu ca, xuớc da tý chút là lại gào lên như heo chọc tiết, thử hỏi trên thế gian nào có đấng nam nhi đại trượng phu nào như thế không!
Tác giả vừa rủa vừa tiếc “chỉ hận rèn sắt không thể thành thép.”
Bây giờ trong lòng Lâm Đĩnh nghẹn khuất gần chết oán thầm “Mịa kiếp, đúng là đứng nói không đau lưng mà, ngươi nói thì hay lắm, sao không thử rơi vào tình trạng của ta đi mà tỏ rõ bản lãnh đàn ông.”
Dù sao Lâm Đĩnh cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng nhưng chả dám hó hé câu nào, bất đắc dĩ đành cam chịu số phận cho thằng thớt lên đời dạy bảo “Hài! ai bảo người ta là dao thớt còn mình là thịt cá cơ chứ, ta hận...ta hận.. a.!”
Mang theo khuôn mặt hơi tai tái nhưng vô cùng kiên định bước từng bước xuống đài, mọi người xung quanh không tự chủ được mà tách ra được một lối đi dành cho người chiến thắng.
Thấy Lâm Đĩnh “thắng không kiêu, bại không nản”, rất có phong độ của một đời anh kiệt, ngay cả vinh quang chiến thắng cũng không nán lại trên đài một phút nào để hưởng thụ, những người ở đây không tự chủ được mà có chút ít tán thưởng, dù sao một tu sĩ tầng bảy chiến thắng một tu sĩ Phàm cảnh tầng chín, cao hơn bản thân đến hai cấp nhỏ, nếu bảo trong lòng không có chút đắc ý nào thì quả là quá dối trá rồi, ít ra phân nửa số người ở đây nếu có chiến tích như vậy ắt hẳn phải khoe khoang một hồi, mũi hếch hết cả lên trời thầm suy nghĩ “ông đây không phải đệ nhất thì đếch có thằng nào là đệ nhất cả.”
Thân hình Lâm Đĩnh lảo đảo nhưng vẫn vô cùng kiên định, vững vàng tiến về phía trước, đôi mắt sáng quắc như chim ưng, từ từ bước đến trước một khuôn mặt vô cùng bỉ ổi, không nói hai lời lập tức túm cổ tên này gào lên.
-Hắc hắc ta thắng rồi, chú mày có phải là nên làm chút gì đó không nhỉ?
Vừa nói hắn vừa móc từ trong người ra cái phiếu cá độ lúc đầu.
Tên mồm to bây giờ mặt mũi đã tái xanh tái mét chỉ hận không thể ra tay tru sát thằng cha trước mặt này ngay lập tức.
Lâm Đĩnh vừa nói xong thì người xung quanh lập tức như hóa đá, có người lập tức nói lên suy nghĩ trong lòng.

-Sặc! thằng cha này cũng bà m* nó cực phẩm à nha, thì ra là hám tiền, thể nào bị thương nặng thế mà vẫn cố lết được đến đây.
Mọi người xung quanh cũng lập tức ồn ào cảm thán hẳn lên.
-Tiền bạc có thể xui khiến được ma quỷ nha!
-Đâu chỉ có thế lần này tên kia thật là trúng lớn rồi, 3 khối đá Càn khôn hiện giờ chính là 30 viên đó, ngay cả ta cũng thèm rỏ rãi đây này, nói mới nhớ, trời ạ! tại sao lúc đầu ta lại không đặt tên kia thắng cơ chứ, tỷ lệ là 1 ăn mười đó! A... a... Đá Càn khôn của ta.!!
Những điều mọi người xung quanh nói đều lọt hết vào tai Lâm Đĩnh, nhưng hắn lúc này hoàn toàn mặc kệ, chỉ chăm chú túm cổ tên kia mà đòi nợ, trong lòng thì nghĩ thầm: Vinh quang chiến thắng là cái rắm chó gì, làm sao mà bằng được vàng thật bạc thật, “tiền” có thể cứu mệnh, có thể xui ma khiển quỷ, quan trọng nhất có tiền là có thể kiếm gái à! chẹp, chẹp chảy cả nước miếng rồi đây này.”
Lâm Đĩnh càng nghĩ dâm ý càng tuôn trào, bất giác lại nắm cổ tên kia chặt thêm vài phần khiến tên miệng rộng hết đường cục cựa.
Tên miệng rộng tâm trạng muốn chết bây giờ cũng có, thầm hận thằng cha trước mặt đến nghiến răng nghiến lợi.
Vốn tên miệng rộng định lẳng lặng chuồn mất, sau đó trốn đi đâu một thời gian đợi sóng êm gió lặng lại thò đầu ra là xong, bây giờ thì hay rồi thằng khốn này lại tìm đến tận cửa, đã thế còn gào to lên như thể sợ thiên hạ không loạn, giờ mà có bản lĩnh phi thiên độn địa cũng không kịp nữa rồi, xung quanh tên miệng rộng lúc này đang có vô số ánh mắt bất thiện đang nhìn chằm chằm, nếu lúc này hắm mà dám quỵt nợ đảm bảo một lúc sau chỉ sợ trong người có cái gì thì cũng phải “phọt” hết ra.
Lâm Đĩnh thấy tên miệng rộng mồ hôi đổ như mưa, sắc mặt tái mét run rẩy thì quát lên.
-M* kiếp mau thanh toán cho đại gia đi, còn đứng đần ra đấy làm gì!
Tên miệng rộng:
-Ngươi .....!!
Lâm Đĩnh:
-Ngươi cái gì mà ngươi, thiếu nợ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa, đừng lảm nhảm nữa mau đưa đây hay để ta tự tay động thủ hả?
Tên miệng rộng lần này thật đúng là cùng đường mạt lộ, đành phải nín nhịn ngoan ngoãn tiếp lấy phiếu cược, sau đó run lẩy bẩy móc từ trong người ra một cái bọc nhỏ.
Lâm Đĩnh vừa nhìn hai mắt liền sáng lên, không đợi hắn đưa đến trước mặt đã trực tiếp giựt lấy mở ra đếm.
Tên miệng rộng thấy thế cơ thể gần như hư thoát, xém tý thì chết giấc ngay tại chỗ, trong lòng đau đớn như có ai đó lấy dao cắt từng miếng thịt trên người hắn xuống vậy, tích cóp cả đời cuối cùng lại bị người ta giựt đi ngay trước mặt mình thử hỏi cái cảm giác đó nó ra sao?
Lâm Đĩnh vừa mở cái túi nhỏ, thì một luồn sáng nhẹ nhàng liền lập tức phóng thẳng lên cao, chỉ là điều đó cũng không thể cản trở được vô số ánh mắt nóng rực vốn có thị lực vượt xa người thường.

-Một viên, hai viên, ba viên......31 viên.
Theo giọng đếm lẩm nhẩm của Lâm Đĩnh là từng tiếng thở dốc liên hồi vang lên, từng đạo ánh mắt nóng bỏng chỉ hận không thể một ngụm nuốt sạch cái túi trên tay hắn, chỉ là cho dù có thèm nhỏ rãi thì cũng không có ai to gan đến nỗi ra tay cướp đoạt giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này, vì vậy thèm thì cũng chỉ là thèm mà thôi.
Tất cả có ba mươi mốt viên Đá càn khôn như những viên bi tỏa sáng lấp lánh mê người, Lâm Đĩnh thò tay móc ra một viên đá Càn Khôn nhét vào tay tên miệng rộng đang thất hồn lạc phách rồi nói.
-Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, không cần thối lại làm gì!
Không nói thì thôi vừa nói thì tên miệng rộng lập tức phun ra một ngụm máu tươi ngất xỉu tại chỗ, xem tình trạng thương thế có vẻ còn ghê hơn cả bản thân Lâm Đĩnh hắn.
Lâm Đĩnh:
-Chậc chậc! sức chịu đựng kém thế à? không phải chỉ là ba mươi viên đá Càn không thôi sao? Việc gì phải thế!
Những người xung quanh nghe hắn nói thế hai mắt đều đỏ lên trong lòng thầm mắng “M* kiếp thằng khốn nói thì hay lắm, chỉ là ba mươi viên đá Càn Khôn thôi à? được tiện nghi rồi còn khoe mẽ.”
Đút cái bọc đựng chiến lợi phẩm vào người, Lâm Đĩnh chậm rãi bước đi rời khỏi Thí luyện trường, mọi người xung quanh khẽ nhích người nhường ra một lối đi cho hắn, nói thật là Lâm Đĩnh cũng rất muốn chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi lộn xộn này, nhưng quả thật là hắn bị thương quá nặng rồi có muốn nhanh cũng không được, nếu không phải có tín niệm “phát tài kiếm gái” chống đỡ trong đầu thì anh chàng đã gục ngay tại chỗ từ thời tám hoánh nào rồi, làm gì mà chống đỡ được đến thời khắc này.
Lâm Đĩnh biết nếu mình ngã xuống ở đây thì nhiều nhất chịu chút đau khổ mà thôi, sau đó nhất định sẽ có người chăm sóc đàng hoàng, nhưng số đá Càn Khôn trong người chỉ e là vô duyên với hắn, “Má ơi! cứ nhìn mấy ánh mắt như lang, như sói ở hai bên như muốn lột trần cả người hắn ra, ngay đến cái quần lót cũng không tha là cõi lòng Lâm Đĩnh đã lạnh toát cả rồi.”
Bước ra khỏi khu Thí luyện trường Lâm Đĩnh khẽ thở phào một hơi, sau đó cẩn thận khép nép tiến đến chỗ lão giả tiếp đón trả lại cái lệnh bài thí luyện, sau đó liền nhanh chân tót về cái ổ chuột của mình chỉ sợ chậm chễ sinh biến cố gì thì hắn chỉ có nước khóc ròng.
Thực ra Lâm Đĩnh cũng không cần phải cẩn thận như thế, nơi này là núi Thông Thiên, cũng chả phải là hang ổ cường đạo trong truyền thuyết, ba mươi viên đá Càn khôn đối với hắn có vẻ rất lớn, nhưng đối với những kẻ có thực lực thì chưa chắc đã để ý đến chút tài vật như vậy, trừ phi đời quá đen.
Khi về đến cái ổ chuột của mình hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cơ thể không thể chịu đựng được nữa nữa lập tức ngất đi.
Chỉ là Lâm Đĩnh cũng không biết tất cả hành động của hắn ngày hôm nay đã hoàn toàn rơi vào trong mắt của hai người.
Là phúc hay là họa? đợi xem tập sau đi......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.