Con Đường Đại Đạo

Chương 58: Chủ Ý Râm Đãng!





Một lúc lâu sau Trương Bình Phàm mới hồi phục lại một chút thể lực, gian nan bò dậy, mỗi lần động đậy đều khiến cho hắn đau đến chết đi sống lại, cũng may không có cái xương nào đâm vào nội tạng nếu không hắn chỉ còn có nước nằm chờ chết mà thôi, xem xét lại thì toàn thân trên dưới gãy mất vài cái xương, may mắn là chân cằng còn ngon lành chứ không chỉ có nước lết mà về.
Vô Danh bên kia còn thảm hơn, tay trái gãy cong que, xương sườn gãy mất hai cái, chân phải cũng bị trật khớp, đúng là nhà dột rồi còn mắc mưa xui bà cố luôn.
Lại mất thêm mười mấy phút nữa Vô Danh với Trương Bình Phàm mới có thể lết được cái thân tàn tạ đi đến chỗ Lâm Đĩnh nằm.
Nhìn thằng cha đầu sỏ gây ra tai họa nằm ngủ ngon lành, cả Vô Danh và Trương Bình Phàm đều nóng mắt, hận đến ngứa răng ngứa lợi, nếu là lúc bình thường hai con hàng này không ngại làm ra một ít động tác nho nhỏ, đảm bảo khiến cho thằng họ Lâm kia sảng khoái khó nói nên lời, chỉ là bây giờ thằng què thằng cụt lấy đâu ra hơi sức nữa mà tính toán.

Vô Danh:
-Thằng béo kia giờ tính sao đây? Đừng bảo với ta là phải khiêng con hàng kia về đấy nhá, cái thân tàn của ta đây không chịu nổi nữa đâu, động cái là đau thấu tâm can luôn đây này, kiểu này xem muốn trong thời gian ngắn hồi phục là phải xuất ra một đống huyết rồi.
Trương Bình Phàm:
-Ta cũng có khá hơn ngươi đâu, đậu xanh rau má nhà nó phen này là lại phải để cho bọn phòng y vụ chém một đao rồi, còn về thằng khốn này làm gì có chuyện tiện nghi cho hắn ta như thế, muốn bọn ta khiêng về à, nằm mơ đi!
Vô Danh:
-Thế giờ phải làm sao, cứ để hắn ta như thế này cũng không được à nha.
Nghe Vô Danh nói thế Trương Bình Phàm liền cười lên hăng hắc.
-He he, làm gì có chuyện buông tha cho con hàng này đơng giản như vậy, chỉ tại thằng khốn này mà bọn ta phải xuất một đống huyết còn hắn lại nằm ngủ ngon lành, muốn chiếm tiện nghi của ông đây mà không trả giá chút nào, ở đâu mà ngon ăn thế!
Nhìn thấy nụ cười dâm tiện của thằng béo kia mà Vô Danh khẽ rùng mình một cái, nhưng ai bảo thằng cha Lâm Đĩnh kia đắc tội với bọn hắn cơ chứ, hắn cứ chờ ở một bên xem trò vui là được, chọc phải ai chứ chọc phải thằng béo kia hậu quả rất nghiêm trọng à nha, cái gì chứ mấy chủ ý âm hiểm thằng mập kia không thiếu, chỉ việc xuất ra một hai món đảm bảo cho thằng họ Lâm kia hưởng thụ đã đời.
Sau khi Vô Danh và Trương Bình Phàm nhịn đau hì hục động tay động chân bố trí xong một trường hí kịch, cả hai tên này liền thi nhau cười râm liên hồi, khiến Lâm Đĩnh đang nằm bất tỉnh ở một bên theo bản năng run lên bần bật, sau đó lê hai cái thân thể tàn tạ trở về dưỡng thương.

Lâm Đĩnh nằm bất tỉnh ở một bên không biết đã qua bao lâu, đến khi mơ mơ màng tỉnh lại thì chỉ cảm thấy cả người đau nhức, đầu óc choáng váng như muốn vỡ ra vậy, xung quanh thì truyền đến nhưng tiếng xôn xao bàn luận kì quái.
-Ài thế đạo thay đổi! Thật là mất hết thuần phong mỹ tục mà, móa ngủ khỏa thân thì về nhà mà ngủ một mình đi, thằng cha này thật cmn vô liêm sỉ, chạy ra diễn võ trường đông người mà lột trần truồng nằm ngủ mới ghê, đã thế lại còn cái của nợ lùng lẳng ở dưới đưa qua đưa lại, ta nhìn mà mắc ói!
-Ài vị huynh đệ này! Cái đó là người ta hình như gọi là biến thái thích khoe hàng a! Ngươi không thấy mấy con mụ sồn sồn bên kia mắt đang sáng rực lên kia kìa, ta nếu mà có da mặt dày bằng một phần trăm của thằng cha trên đài thì tốt rồi.
Mấy mụ sồn sồn ngoài miệng thì nói:
-Thật là vô liêm sỉ quá đi mà, giữa thanh thiên bạch nhật trước bao nhiêu người thế này mà thằng cha kia lại tổ chức khoe hàng, không biết ở đây còn có hoàng hoa khuê nữ như chúng ta nữa sao? May mắn là ta không nhìn thấy gì hết nếu không thật là tổn hại thanh danh a!
Mấy mụ sồn sồn ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ:
-Trời ạ! Cái thứ kia nó thật là to quá đi, chẹp chẹp chảy cả nước miếng, nếu bao chú em này một đêm phong lưu khoái hoạt thì không phải là sướng chết hay sao he he!
Mấy thiếu nữ thì mặt mũi đỏ ửng, thẹn thùng xoay người trở lại, thi thoảng còn tò mò len len liếc cái của nợ của thằng cha Lâm Đĩnh còn không biết trời đất trăng sao gì trên đài.
Lâm Đĩnh chầm chậm tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy cả người man mát, theo thói quen mỗi sáng thức dậy sờ sờ hạ thân gãi gãi vài cái, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi cho tỉnh táo tinh thần.
Đột nhiên anh chàng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, mở bừng mắt ra thì thấy bốn phía xung quanh diễn võ đài không biết lúc nào đã đứng đầy người đang nhìn mình chỉ trỏ gì đó, có thiếu phụ 40, có thiếu nữ 18, còn có cả mấy tến biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ nhìn mình với ánh mắt sùng bái, mấy tên chuẩn men thì nhìn mình với bộ dáng kinh tởm mắc ói.

Vô ý thức nhìn xuống, mặt mũi Lâm Đĩnh đang tái xanh tái mét, lập tức đỏ bừng lên như đít khỉ, anh chàng hét lên thảm thiết như một tiểu cô nương bị người ta phi lễ “A....aa bớ người ta hiếp râm tập thể”, rồi hai tay che đũng quần với một tốc độ khó tin chạy mất dép, xem tốc độ này còn nhanh hơn cả lúc bị chó rượt chạy thục mạng nữa, để lại những người đang vây xem xung quanh một trận sững sờ.
Một lúc sau Lâm Đĩnh với bộ dạng lén là lén lút lẻn về phòng của mình, nửa trên người thì cởi trần, ở dưới chỉ che bằng hai miếng lá cây nhìn còn thảm hơn cả thổ dân trong rừng nữa, đến khi lẻn được vào phòng của mình anh chàng mới khẽ thở ra một hơi nhanh chóng lấy quần áo mặc vào.
Đến khi xong xuôi tất cả anh chàng mới nghĩ lại chuyện vừa rồi, cho dù da mặt có dày hơn nữa mà trần truồng đứng trước một đám người, cho người ta xăm xoi từng tấc trên cơ thể mình, thì cho dù có là thánh cũng không nhịn được phải xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Càng nghĩ con hàng này càng hận không thể nhảy ngay xuống sông Hồng mà rửa sạch nỗi oan khuất trong lòng.
-Xong! Con mợ nó xong hết rồi, trinh tiết của ta, từ nay anh danh một đời tan theo mây gió, làm sao mà vác mặt đường mà gặp người khác cơ chứ!
Càng nghĩ hắn ta càng hận đời vô đối, nghĩ đến tình cảnh thê thảm của mình sau này anh chàng không nhịn được mà khóc ròng trong lòng.
-Hú hú nhất định là thằng mập chết tiệt kia chơi ông, đậu xanh rau má ngươi đợi đấy cho ta, thù này không báo thề không làm người, còn cả thằng Vô Danh mặt người dạ thú kia nữa các ngươi đừng để rơi vào tay ông hu hu!
Lúc này Trương Bình Phàm đang tận lực chữa thương, đột nhiên trong lòng dường như có cảm ứng, nghi hoặc nhíu mày, lấm lét nhìn xung quanh xem có gì khác thường, nhưng thấy bốn bể vẫn sóng yên gió lặng, trời xanh mây trắng, hắn ta đành lắc đầu bỏ qua tiếp tục chữa thương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.