Con Đường Đại Đạo

Chương 74: Báo Thù!





Nghe được cái chủ ý thối tha đó của Lâm Đĩnh cả bọn đều nhìn hắn với một ánh mắt khinh bỉ, ngay cả Khúc Bạch cũng không nhịn được mà phải cách xa thằng này một đoạn, Mộng Lan ghét ác như cừu thì càng không phải nói, nếu khả năng cho phép, thì cô nàng có lẽ cũng không do dự chặt hắn ta ra làm tám mảnh hay bảy khúc gì đó, sau đó vứt cho chó xơi cũng nên.
Nói chung là lòng dạ đàn bà rất độc ác, đặc điểm là càng đẹp thì càng độc, thế cho nên khả năng ở trên, xác xuất xảy ra có lẽ hơi bị cao.
Khúc Bạch:
-Má của tôi ơi, ta đã gặp qua nhiều thằng nhát chết, nhưng cmn nhát đến độ này cũng là hiếm thấy à nha!
Trương Bình Phàm:
-Dẹp mợ nó cái chủ ý cứ* chó đó của ngươi đi! Bọn khốn kia hại cả đám chúng ta xém tý toi đời, muốn ta bỏ qua cho bọn hắn hả nằm mơ đi!
Vô Danh ở một bên không hề có chút do dự cũng lên tiếng:
-Mợ nó, thằng béo kia nói đúng, ông đây cũng không nuốt trôi nổi cục tức này, nếu cứ thế mà nhịn lại ta đây chắc sẽ nghẹn chết mất!

Khúc Bạch ở một bên cũng phụ họa:
-Ta đồng ý, người ta đã đạp lên mặt chúng ta một cước, nếu cứ nhịn thì còn gì phong phạm của đấng nam nhi nữa, nếu để cho người ta biết một vị Cơ quan thuật sĩ bị người ta đánh vào mặt lại không dám đánh trả, thì không phải sẽ bị cười cho thúi mũi sao, không cho bọn lõi con kia một đòn giáo huấn suốt đời khó quên, thì Cơ quan thuật sĩ Khúc Bạch ta đây thật không có mặt mũi nào mà đi gặp gái!
Mộng Lan:
-Hí hí, ta ủng hộ các anh đẹp trai a!
Lâm Đĩnh thấy tình cảm của quần chúng lên cao nào dám hó hẻ nửa chữ “không”, nhưng trong lòng thì thầm rên rỉ.
-Hài cái bọn đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, đánh đánh giết giết có gì tốt, tìm chỗ nào trốn trước không tốt hay sao!
Nghĩ thì là thế nhưng ngoài mặt vẫn phải luôn miệng ủng hộ các đồng bào, chí sĩ, gió chiều nào xoay chiều nấy mà lậy.
Phương án đánh hay hòa thì không phải nói cả bọn đã lập tức thống nhất trừ ai đó ra, nhưng việc tiếp theo làm thế nào để xác định được vị trí của bọn Hán quốc kia thì quả là một việc đau đầu, ở trong một khu rừng mênh mông, đã thế thị giác lại bị hạn chế cực kì muốn tìm người khác nào mò kim đáy bể cơ chứ.
Cũng may vấn đề này đã được cô nàng Mộng Lan suy nghĩ chu đáo, pháp khí Cửu Diệu la bàn trong tay nàng ta cũng không phải để chơi không, lúc xử lý mấy cái mai phục, Mộng Lan vì đề phòng vạn nhất, đã để lại chút ít hậu thủ dùng truy tung.
Vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết, tiếp theo chính là vấn đề bố trí và phân công công việc, đến phần này thì mỗi người đều thảo luận hăng say ngất trời, nhất là phần phân chia chiến lợi phẩm, việc đánh đánh giết giết thì Lâm Đĩnh hắn ta trốn ở một bên im thin thít, nhưng đến lúc phân chia chiến lợi phầm thì anh chàng lập tức nhẩy ra cạnh tranh kịch liệt, việc nghĩa chả từ ai mà lậy, dựa theo cách nói vô sỉ của thằng cha này thì “mấy việc nhẹ nhàng nhường cho các ngươi hết rồi, công việc nặng nhọc này hay là cứ để ta bao trọn đi!”
Cả bọn lập tức á khẩu không nói ra lời, phải nói là da mặt thằng này đã luyện đến độ đạo thương bất nhập, đạn pháo bất xâm, gần như vô địch mợ nó rồi.
Cuối cùng độ vô sỉ của anh chàng cũng dẫn đến nhân thần công phẫn, thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể nhẫn à nha, rốt cuộc một trận tẩm quất hội đồng lập tức diễn ra.
Ra tay hăng nhất không ngờ lại chính là anh Bạch nhà ta, mỗi đòn đều không phải đứt xương, đoạn gân gì, nhưng khốn nỗi thằng này toàn chơi đòn hiểm kiểu như “bóp trứng thần công”, “chọt sườn đại pháp” hay “móc lốp bí kíp”, làm cho thằng họ Lâm sung sướng khó nói nên lời, sém tý phọt cả chất thải giai đoạn cuối, nói chung là thốn bở mợ đi được.
Lúc cả bọn đang mải mê “thân thiết” với Lâm Đĩnh, thì cách đó khoảng ba mươi mấy cây số, tên thủ lĩnh Hán quốc lúc trước cũng đang ở trong một căn cứ dã chiến, nội thương trên người không ngờ đã hồi phục hoàn toàn.
Chỉ là thái độ của hắn bây giờ, so với lúc đối diện bọn Lâm Đĩnh lúc trước là một trời một vực.
Trước mặt tên thủ lĩnh Hán quốc bây giờ, là một tên mập, mặt mũi hồng hào, tai to bụng phệ đúng nghĩa.
Tên mập đó dáng người to béo, kiểu như lợn xề vậy, thịt mỡ chảy xệ ra cả xung quanh, khuôn mặt núc ních thịt che cả hai mắt, vòng bụng hắn ta lớn đến nỗi, tên mập này muốn nhìn xuống thằng nhỏ của mình, hay thò tay làm cái động tác tự an ủi gì đó thiết nghĩ cũng là một chuyện bất lực.
Chỉ là thằng mập này có lẽ cũng không cần phải làm cái chuyện gì đó kia, bởi vì hai bên của hắn lúc này chính là hai vị mỹ nữ tuyệt sắc, vóc dáng ma quỷ, khuôn mặt thiên thần, muốn điện nước có điện nước, muốn thân hình có thân hình, đủ để làm cho đa số thằng đàn ông sinh lý bình thường nhìn thấy, cũng phải nổi lên con lợn lòng.

Chỉ là hai vị mĩ nữ lúc này, một người thì ân cần dùng đôi môi thơm ngát của mình đút từng miếng trái cây vào miệng của tên mập kia, hai tay còn lại thì nhẹ nhàng xoa bóp cặp ngực núc nịch mỡ lợn của tên béo, người còn lại thì tùy ý ngồi lên đùi, để cho tên mập kia lần mò đây đó, khám phá núi rừng thiên nhiên.
Nếu để cho bất kỳ thằng đàn ông nào trên thế giới này nhìn thấy cảnh đó, có lẽ cũng phải than thầm “hài cải trắng lại để cho lợn ăn mất rồi, trời xanh đúng là bất con mợ nó công mà.”
Tên thủ lĩnh Hán quốc lúc trước, lúc này lại vô cùng cung kính cúi đầu đứng trước tên mập kia và nói.
-Đa tạ Bao đại nhân đã giúp đỡ thuộc hạ và chúng huynh đệ chữa thương, lần này dẫn binh đi tiêu diệt đám người Đại Việt quốc kia bất lực là lỗi của thuộc hạ, kính xin Bao đại nhân cho thuộc hạ một cơ hội lập công chuộc tội.
Vị Bao đại nhân ở trên kia, vẫn đang úp mặt vào giữa hai tòa “núi” lớn liếm láp sùm sụp, làm cho vị mỹ nhân kia một trận thở dốc liên hồi, đột nhiên nghe tên thủ lĩnh Hán quốc nói thế, thì khó khăn rời cái bản mặt béo múp của mình ra khỏi vùng đồi núi mỹ diệu kia, híp mắt nhìn xuống trả lời:
-Hổ Báo à! Ngươi theo ta cũng đã bao lâu rồi nhỉ?
Tên thủ lĩnh Hán quốc được gọi là Hổ Báo kia nghe thế thì tâm thần khẽ run lên, vội vàng quỳ xuống nói:
-Bẩm Bao đại nhân, thuộc hạ theo ngài đến nay cũng đã được mười năm, tám tháng, bốn ngày rồi ạ!
Tên mập nghe thế thì khẽ cảm khái nói:
-Hài! Cũng đã mười năm rồi cơ à, thời gian đúng là trôi qua cũng nhanh thật! Nhớ ngày đó ngươi hiệu trung cho ta dường như cũng mới là ngày hôm qua thôi a!
Tên thủ lĩnh Hổ Báo nghe thế thì tâm thần khẽ run lên, càng quỳ sát mặt hơn nữa nói:
-Bẩm Bao đại nhân thuộc hạ lần này làm việc bất lực, tội đáng muôn chết ngàn lần, mong đại nhân trừng phạt.
Tên mập nghe thế thì khẽ hài lòng gật đầu nói:
-Ừm! Nếu ngươi đã biết lỗi của mình thì ta cũng không nói nhiều nữa, nể tình ngươi theo ta nhiều năm, lần này ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, nhưng nếu lại thất thủ lần nữa thì đừng trách ta không nể tình riêng, quân pháp bất vị thân mà, không chỉ ngươi mà các huynh đệ của ngươi cũng sẽ bị liên lụy đó nha!
Nghe thấy lời đó tên thủ lĩnh Hổ Báo khẽ thở ra một hơi vội vàng tạ ơn và nói:
-Đa tạ Bao đại nhân, thuộc hạ nhất định sẽ không để cho người thất vọng!
Bao đại nhận:
-Được rồi lui ra đi, bổn đại nhân còn có công vụ cần xử lý gấp!

Nói xong không đợi tên Hổ Báo đi khỏi, tên Bao đại nhân kia đã úp mặt vào “núi” tiếp tục công việc “chùn..chụt...xụp..xụp” lao công cực khổ của mình.
Hổ Báo thủ lĩnh ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, liền nhẹ nhàng lui ra khỏi căn chòi dã chiến đó.
Sau khi ra khỏi đó hắn ta liền lập ngay lập tức trở về nơi đóng quân của mình.
Khi tên Hổ Báo thủ lĩnh trên đường trở về cũng là lúc bọn Trương Bình Phàm, Lâm Đĩnh xuất phát.
Đi trước mở đường chính là thằng họ Lâm vừa bị đánh thành đầu heo xong, ở giữa chính là Mộng Lan cầm theo Cửu Diệu la bàn chỉ dẫn phương hướng.
Mộng Lan:
-Đi bên trái kìa, ta đã bí mật thi pháp lên một tên trong số bọn chúng rồi, tuy không thể biết chính xác vị trí nhưng phương hướng đại khái vẫn có thể tìm được.
Cả bọn nghe thế thì tinh thần rung lên.
Trương Bình Phàm liền hỏi.
-Vậy khi nào đến gần bọn chúng thì ngươi nhớ lên tiếng cảnh báo để mọi người chuẩn bị, ít ra cũng phải thăm dò rõ ràng hang ổ của bọn khốn kia đã rồi mới có thể tùy thời ra tay.
Mộng Lan:
-Yên tâm khi đến gần đó ta sẽ cảnh báo cho các ngươi.
Cả đám nghe thế liền yên tâm, tiếp tục đề cao cảnh giác và lên đường.
Đại khái khoảng nửa ngày sau Mộng Lan bất chợt lên tiếng.
-Mau dừng lại, chúng ta đã đến gần vị trí Cửu Diệu la bàn cảm ứng được rồi, chỉ còn cách khoảng hai, ba km nữa thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.