Con Đường Đại Đạo

Chương 8: Xém Chết





Từng tia sáng từ mi tâm Lâm Đĩnh trào ra chiếu lên người Cơ Cảnh như một cái kén ánh sáng bao bọc toàn thân cậu bé lại. Mất chừng nửa ngày thời gian rồi từ từ thu lại.
-Phì phì, mệt chết đi được, sao mà mệt thế không biết?
-Nói nhảm không mệt mới lạ, ta rút năng lượng của ngươi truyền qua cho nó mà, hê hê.
-Móa sao không nói sớm, tưởng ngươi thần thông quảng đại, rốt cuộc vẫn phải nhờ vào ông đây.
-Mụ nội ngươi, thằng cha nào kêu ta cứu người bây giờ mới rút tý bổn nguyên lực đã gào lên, mà quên ngươi lộ hàng rồi kìa. Ài súng ống gì mà nhỏ như que tăm thế kia, không biết có làm ăn gì được không nữa, cắt phăng đi cho rảnh nợ cha rồi.
-Lộ hàng??? lộ gì, mà sao hôm nay có vẻ man mát nỗi buồn thế nào ấy nhỉ.
Vừa nghe sách linh nói anh chàng lấy làm lạ nhưng khi nhìn xuống...
-A..a.a biến thái nha, sắc lang a, cứu mạng a, hú hú ngươi làm gì anh đây rồi, xong rồi, tàn đời trai rồi hu hu.
-Kêu cái gì mà kêu, không phải chỉ nhìn tý thôi sao?
-Ngươi còn dám nói, còn không phải đồ biến thái nhà ngươi nhân lúc anh đây ngủ làm chuyện đồi bại à, đến một mảnh vải cũng không chừa, xong rồi nhất định là mông ông nở hoa rồi hu hu.
Vừa nói hắn vừa khóc rống lên, cứ nghĩ đường đường là trai tơ chính hiệu lần đầu lại mất vào tay thằng cha không phải người này là chỉ muốn nhảy lầu tự sát.
Sách linh bây giờ mới hiểu ra là chuyện gì mặt đỏ lựng, mở miệng rống to lên.
-ĐCM%***$$%%...
-Khốn kiếp não ngươi bị bò đá à, ta.... tức chết mà, ta làm đếch gì có thực thể mà thịt được ngươi, mà cho dù có cũng phải kiếm nữ tu tuyệt sắc mà ăn chứ ai lại làm thế..ọe..
Nghe sách linh nói thế hắn mới tỉnh ra, bất quá ngoài miệng vẫn lẩm nhẩm.
-Bà nội nó ai mà biết lão sắc quỷ ngươi bị nhốt trong đó bao lâu, tâm lý có bị biến thái không, trai gái đều xơi cũng không phải chuyện lạ, ài đói quá hóa rồ mà.
Sách linh nghe thế hận đến ngứa răng chỉ muốn nhảy ra bóp chết thằng khốn này.
Lâm Đĩnh nhìn cậu bé trên mặt đất tình trạng đã ổn định, các vết thương trên người đang dần khép miệng lại, sắc mặt và hơi thở cũng không còn giống kiểu sắp chết, mới yên tâm đi tìm quần áo mặc vào.
Anh chàng hăng hái bò lên miệng hố chỉ nhảy vài bước là đã lên đến miệng, chưa kịp cảm thán việc sức mạnh tăng lên khi nhìn xuống dưới thì há hốc cả mồm. Từ nơi hắn đang đứng là lưng chừng núi nhìn xung quanh chỉ thấy một mảnh đen xì trọc lóc kéo đến chân núi, xa xa dưới chân núi bốn phía thì cây cối gãy đổ xác động vật nằm là liệt, tạo thành một khu vực bằng phẳng lấy ngọn Phan Xi Păng làm trung tâm kéo dài ba bốn km đến tận cánh rừng còn lành lặn phía xa.
Lâm Đĩnh nuốt nước bọt ừng ực nói thầm.
-Phí của trời quá rồi, ai lại vứt động vật quý hiếm bừa bãi ở đây thế, chậc con hổ kia bự quá bộ da bán cũng được khối tiền, ài sừng tê giác là đồ tốt, ngà voi có hơi quá khủng đi phải kiếm xe tải đến chở mới được, con lợn kia hầm chân giò cũng được mấy tháng nha, ha ha ông đây giàu rồi ha ha.
Hai mắt Lâm Đĩnh tỏa sáng lấp lánh ánh vàng, nếu mà không tính đến vẻ mặt nước miếng chảy ròng thì xem ra rất có phong phạm cao thủ.
Anh chàng trổ hết tài khinh công chạy như bay xuống chân núi, xem đà này cao thủ phàm cảnh tầng năm cũng cam bái hạ phong.
"Hỏi thế gian tiền là vật chi, mà đôi lứa thề sống chết với nhau?"
Khi đến gần những động vật này Lâm Đĩnh cũng thầm giật mình.
-Hô hô hàng khủng rồi, móa nó cũng to quá đi.
Nhìn con vật giống hổ này đâu phải là to bình thường, ít ra cũng phải bằng căn chòi tranh, Lâm Đĩnh đứng lên cũng chỉ bằng nửa người nó đang nằm, lúc còn sống chỉ cần làm một ngụm là cu cậu toi đời, đến xương cũng chả còn. Chẳng qua bây giờ thì bốn chi thẳng đơ, chim hướng lên trời nên thằng cha này cũng chả biết sợ là gì chạy đến vuốt chỗ này sờ chỗ kia, hai tay ôm chặt cái cẳng như cái cột nhà nước dãi miếng nhiễu cả ra bộ lông, trong đầu thì nghĩ nếu như bán cái đống thịt này đi cũng đủ ăn cả đời thế là anh chàng ôm càng chặt như thể sợ nó bay mất vậy.
Đang mơ mộng trái ôm phải ấp khi giàu sang, giọng sách linh bỗng vang lên đánh thức hắn về thực tại.
-Ê ê kiếm quần áo mặc đi cha nội, cái của nợ đó cứ lung lay trước mặt ông nhìn mà muốn ói quá nha.
Cho dù mặt dày đến nỗi râu không mọc nổi nhưng mà hắn cũng không nhịn được phải đỏ rực lên.
-Ta cũng muốn lắm nhưng đi đâu mà kiếm áo quần đây, bốn phía xung quanh toàn là rừng rậm, ngươi bảo ta phải làm sao?
- Trời ạ não tàn thật khó bảo nha, cái đống ngươi đang ôm không phải quần áo thì là gì.
-Ngươi bảo ta lấy con hổ này làm quần áo à?
-Mịa kiếp cuối cùng cũng hiểu ra, phí lời không lấy nó làm quần áo thì lấy cái khỉ gì.
Vừa nghe thế anh chàng rống to lên, như bị ai cắt thịt
-Không! nhất quyết không được đụng vào bảo bối của ta, ông còn cần phải dựa vào nó kiếm tiền nữa.

-Ài đàn gảy tai trâu, không có quần áo ngươi dám đi ra đường không? nếu ngươi thật có dũng khí đó thì ta đây chúc mừng và vĩnh biệt, sau này đừng nói có quen biết bổn sách.
Nghe nó nói thế Lâm Đĩnh cũng tỉnh táo lại, da mặt hắn còn chưa dày đến mức để ọi người ngắm nhìn tiểu đệ mà tim không đập nhanh mặt không đỏ, nhưng nếu là mỹ nữ thì lại khác à nha.
-Ài tuy ta có chút đẹp trai, có chút thông minh, có chút phong phạm cao thủ chẳng qua sĩ diện vẫn phải cần.
Vừa nói hai mắt rưng rưng nhìn về phía con hổ với vẻ tiếc nuối. Trong lòng như nhỏ máu.
-Tiền của ta, là rất nhiều tiền đó.
Mặc dù rất muốn có quần áo nhưng cứ nhìn đống tiền nằm trước mặt mà bảo hắn cắt xuống thì sao anh chàng làm nổi.
-Thôi huynh giúp đệ làm đi, đệ ra tay không được.
Lười đôi co với hắn từng tia sáng từ mi tâm bay ra bao bọc con hổ trong thoáng chốc đã lột sạch em nó từ đầu đến chân. Đợi một lúc quầng sáng thu lại thì đã hình thành một bộ quần áo da hổ cực kì phong cách không chê vào đâu được.
Quần short và áo cộc tay da hổ hàng cực độc. Phần còn thừa thì là áo choàng da hổ. Không thể không nói thằng cha này rất có óc thẩm mĩ.
Nhìn anh hổ nằm bên cạnh bị lột trần, bụng Lâm Đĩnh sôi lên lục bục.
-Ài giúp người thì giúp cho trót làm ơn cho xin cái chân giò lót dạ, chẹp chẹp, không nói tức là đồng ý, rộng lượng nha đúng là hổ tự cắt thịt nuôi người, ông đây quả là có bá khí đến chúa sơn lâm cũng thuần phục hô hô.
Nói thì cũng khá đói nên Lâm Đĩnh vận hết công lực toàn thân cố gắng đem nó tụ về phía bàn tay, dần dần bàn tay phải được bao bọc bởi những tia sáng vàng mờ nhạt, cảm thấy đã đủ đô hắn dùng hết sức chém vào cái chân giò trước mặt.
"Xoẹt" một tiếng động như xé một trang giấy vang lên, nhìn cái chân vẫn thi triển bất động đại pháp đang định gào lên thì "bục" một tiếng đổ xuống đất, chỗ vết cắt ngọt như đao Lâm Đĩnh cười toác cả miệng.
- Cao thủ, ông đây là cao thủ rồi hô hô.
-Cao thủ cái rắm, dồn hết sức toàn thân mới chém được một cái chân mà đã tí tởn, cao thủ là thế kia kìa.
Sách linh chỉ về phía ngọn núi đã cụt mất một nửa, lại nhìn bốn phía xung quanh một vùng bằng phẳng Lâm Đĩnh tâm tư nguội lạnh quá nửa, chán nản ngồi xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt bí xị của hắn sách linh cũng mềm lòng mở miệng an ủi.
-Ngươi cũng không cần phải như thế, vừa rồi cũng không tồi có thể lấy tay làm đao chém đứt cái chân giò là tốt lắm rồi.
Muốn san phẳng cả vùng thế này chí ít cũng phải là “linh cảnh” tu tiên giả hơn ngươi cả vạn lần, người ta là minh châu sáng chói còn ngươi chỉ là sỏi đá tầm thường đương nhiên là không so được rồi.
-Hú hú khốn kiếp có kiểu an ủi người khác nào như ngươi không, nói như ngươi thì ta nên đập đầu vào đậu hũ tự sát à.
-Hề hề có lỗi quá, sự thật mất lòng mà.
Lâm Đĩnh tức điên lên chuẩn bị liều mạng nhưng cái bụng cứ sôi lên ầm ầm.
Mất hết cả khí thế đành thất thểu đi lượm củi nhóm lửa nấu thịt hổ, mặc cho sách linh đả kích trong đầu.
Đi vòng quanh khu vực chân núi hắn càng đi càng càng cảm thấy kinh ngạc, cây cối ở đây cây nào cây nấy đều to lớn khủng khiếp, một cành cây nhỏ nhất cũng phải bằng cái đùi của một người trưởng thành, Lâm Đĩnh còn nhìn thấy không ít thân cây to bằng cả một tòa nhà, cả trăm người ôm không xuể. Cây thì đã vậy động vật cũng không kém, nhìn con thỏ to gần bằng mình nằm bất động bên cạnh, hắn nuốt nước bọt một cái hỏi thầm trong đầu.
-Huynh đệ đây là nơi nào thế, đệ có phải đến nhầm nơi không sao cái quái gì cũng bự khủng khiếp quá?
-Không nhầm đâu, vậy mà ngươi đã gọi là to à, ngươi còn chưa nhìn thấy yêu tinh, quỷ quái đâu thế mới gọi là to.
-Sao cây cối sinh vật ở nơi này to lớn hơn quê nhà của đệ nhiều thế.
-Ài trong truyền thuyết ở thế giới của ngươi không phải thường miêu tả các vị thần tiên có hình dạng to lớn hay sao, hình dáng càng to lớn thì càng chứa đựng được càng nhiều tinh nguyên, năng lượng, cơ thể càng mạnh mẽ, người tu tiên đỉnh cấp có thân thể cực kì khủng bố, cây cối sinh vật cũng thế, vì vậy nhìn thằng cha nào tướng tá to con thì lo mà chạy đi.
-Càng to thì càng mạnh à?
-Không hẳn là thế nhưng mà cho dù không phải là cực mạnh, người ta chỉ cần tùy tiện thổi một cái là ngươi toi đời.
Nghe sách linh nói hắn mới cảm thấy được sự nguy hiểm của thế giới này, một mối nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng Lâm Đĩnh.
"Ta phải nhanh chóng tăng cường thực lực, mẹ kiếp cái thế giới khốn nạn này cái gì cũng khủng bố vậy, có để cho người ta sống nữa không cơ chứ."
Nghĩ thế nên chẳng còn tâm tình đâu mà thăm dò xung quanh, vác đại vài khúc củi lên vai rồi chạy như điên về phía chân hổ.
Hắn ngồi ngay tại chỗ đánh lửa lên rồi kiếm một khúc gỗ cột cái giò lên ngồi nướng. Nhìn ngọn lửa bập bùng liếm láp từng miếng vào cái chân giò làm nó từ từ chảy ra những giọt mỡ vàng óng ánh khiến anh chàng nuốt nước bọt ừng ực, lại không để ý đến phía sau có một cái bóng đen lấp ló cũng đang nhìn chằm chằm vào cái giò hổ trên ngọn lửa.
-Ui da ông đây chịu không nổi rồi.
Lâm Đĩnh đang ngồi nướng đồ ăn thì đột nhiên muốn đi hái hoa, không nói hai lời vứt đại cái giò đó chạy như điên vào một bụi cây giải quyết nỗi buồn.
Bóng đen phía sau thấy cơ hội đã đến , nhìn thấy Lâm Đĩnh chui vào bụi cây liền rón rén bò tới, nhìn cái đùi hổ vàng ươm chảy ra từng miếng mỡ rơi trên ngọn lửa vang lên những tiếng xèo xèo, bóng đen rốt cuộc không nhịn được nữa thò tay nhấc miếng thịt xuống đặt vào đám là cây Lâm Đĩnh chuẩn bị sẵn từ trước, đang chuẩn bị đánh chén thì một bàn tay thô ráp không biết chui ở đâu ra nắm lấy cái lỗ tai nho nhỏ của nó, chưa kịp phản ứng thì một giọng nói vang lên bên tai.
-Lõi con muốn cướp thịt của ông mày à.
Từ từ quay lại Cơ Cảnh thấy được một thằng cha mặt mày đen xạm đang hầm hừ nhìn, nó bèn mở miệng nói.
-Chú à miếng thịt to thế ăn một mình có phải nghẹn chết không, hay là nên chia cho thiếu niên nhi đồng, mầm non của đất nước này một ít nha.
Lâm Đĩnh nghe thấy thằng nhóc này chửi khéo mình, hắn không giận còn thấy nó khá thú vị bèn cười khà khà, buông nó ra đi đến đối diện ngồi xuổng mở lời.
-Nhóc con muốn ăn cũng được nhưng phải trả lời ta vài vấn đề.
Nghe hắn nói thế thằng nhóc này cảnh giác hẳn lên nghĩ thầm.
-Mẹ ơi thằng cha già này nhất định có vấn đề, không có việc gì tự nhiên ân cần hẳn lên thế.
Nặn ra nụ cười mà nó cho là dễ thương nhất miễn cưỡng trả lời.
-Chú à có gì thì hỏi đi nếu biết thì cháu sẽ trả lời.
Lâm Đĩnh nhìn mặt thằng nhóc này cười như kiểu bị táo bón đến nơi hắn thầm hô kì lạ. Tiện tay nhấc cái đùi hổ lên trên giá đỡ tiếp tục nướng ngoài miệng thì hỏi.
-Đây là đâu thế?
-Trong rừng chứ ở đâu ạ.
-Ai chả biết là trong rừng, ta hỏi là tên của khu vực này kia.
-À nơi này là dãy núi Cửu Long thuộc Đại Việt quốc trong liên minh ba nước đông dương. Thế mà chú cũng không biết à? hay là chú không phải người ở đây?
-Nhóc con đoán đúng rồi đấy.
Nói rồi hắn thấy thịt cũng đã chín liền gỡ xuống, đặt lên đám là cây dưới đất, cẩn thận cắt một phần nhỏ đưa đến trước mặt chú nhóc nhưng nó không cầm lấy mà nhìn hắn với vẻ kì lạ.
-Vậy chú có phải là người Hán quốc không?
Hai trong mắt của thằng nhóc hơi đỏ lên, hai hàm răng cắn chặt nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ không tốt.
Thấy biểu hiện của thằng nhóc có vẻ khác thường khi nhắc đến chữ Hán quốc hắn lấy làm lạ mở miệng trả lời.
-Đương nhiên là không phải, sao thế bé con?
Nghe được câu trả lời Cơ Cảnh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ giựt lấy miếng thịt trên tay hắn cười toe toét trả lời.
-Không có gì hề hề ăn thôi, ăn thôi.
Lâm Đĩnh cảm thấy nó như thế không tiện mở miệng hỏi thêm, cũng xẻo lấy một miếng thịt bỏ vào miệng chưa kip nhai đã phải phun ra.
-Oa bỏng miệng ông đây rồi, phì phì.
Cơ Cảnh thấy ông chú đối diện xấu mặt thì bò lăn ra mà cười, lăn qua lăn lại,cười đến đau cả bụng cũng không dừng lại được.
-Lỏi con cười cái gì, cấm cười, còn cười nữa thì nhịn đi.
Lần này Lâm Đĩnh cẩn thận phùng mang trợn mắt lên mà thổi cho nguội rồi mới bỏ vô miệng mà ăn, nhìn lại thằng nhóc đối diện đã mau chóng càn quét xong miếng thịt rồi nhìn hắn với ánh mắt long lanh đầy tội nghiệp. (kiểu ánh mắt như Mèo Đi Hia ấy film nha)
-Được rồi đừng nhìn ta như thế tự xẻo đi.
Vừa nghe thấy thế không biết nó móc ở đâu ra một con dao sáng loáng chỉ làm vài đường là tảng thịt bong ra một mảng loáng bóng, dưới ánh mắt như muốn lồi ra của Lâm Đĩnh tốc độ miếng thịt phải nói là thần tốc mất đi, đến khi nó chém đến miếng thứ hai anh chàng mới tỉnh ra, vội vàng lùa thịt vào miệng.
-Này này lõi con, từ từ đợi ta với chứ, ngoàm, ực, ực.
-Ngoàm, ực, ực ngoàm, chú à, ực nướng bị khét rồi ực, không ngon ực.
Nhìn thằng nhóc vừa nói vừa ăn mà tốc độ đánh chén không giảm chút nào Lâm Đĩnh lẳng lẳng tăng tốc trong lòng thầm than.
-Má ơi cái bụng cơm ở đâu lòi ra thế, ai phải nuôi nó chắc phá sản mất thôi, lỏi con đợi đấy, đợi ngươi đẫn đường xong rồi, kiếm chỗ nào bán đi chắc cũng thu hồi lại ít vốn.
Dưới sự công phá của hai con quỷ đói đầu thai cái chân hổ to gần bằng một người trưởng thành cứ thế biến mất chỉ còn lại cái xương bóng loáng nằm lăn lóc một bên.
-Ợ chú à cũng lưng lửng rồi hay ta đánh một giấc nhỉ?
Nhìn thằng nhóc trước mặt Lâm Đĩnh không biết nó có phải quái vật hình người không nữa, bảy tám phần chân hổ chui vào cái bụng nho nhỏ đó mà chả thấy nó căng lên tý nào.

-Đánh cái khỉ gì kiếm đường bò ra khỏi đây cái đã, đợi trời tối thì làm sao đi được. Mà cháu chắc biết đường ra khỏi đây chứ nhỉ?
-Làm sao mà cháu biết được, cứ tưởng chú biết chứ, đang chờ chú dẫn ra đây.
Mặt Lâm Đĩnh đen xạm lại gào lên.
-Trời ạ thằng lỏi con này ăn của ông, xài đồ của ta còn bắt ta phải làm bảo mẫu cho nó nữa, thiên lý ở đâu hả trời, giữ ngươi lại có tác dụng gì chứ bắt ngươi lại đem bán may ra đền bù được tổn thất tinh thần của ông đây.
-Ấy ông chú đừng nóng tuy không biết đường ra chính xác nhưng cũng biết phương hướng đại khái hề hề.
-Ừm thế còn được vậy chuẩn bị thu thập tý rồi lên đường nào.
Nói xong Lâm Đĩnh đứng dậy đi vô mấy bụi cây kiếm ít lá cùng dây leo trở lại.
Cơ Cảnh tò mò hỏi.
-Chú làm gì thế?
-Bọc đồ ăn chứ gì nữa, ai biết khi nào ra khỏi nơi quỷ quái này được.
Hắn đi đến chỗ con hổ chặt nốt ba cái chân còn lại, nhìn thoáng qua chỗ ngà voi với sừng tê giác mà lòng quặn đau.
-Thôi bỏ đi vác thêm cái đống đó không biết có lết ra nổi nơi này nữa không, tiền có nhiều nhưng phải còn mạng mới hưởng được a.
Vứt cho thằng nhóc cái giò hổ còn to hơn cả nó chẳng thèm liếc mắt lấy một cái mở miệng nói.
-Phần của ngươi đấy, không vác được thì nhịn, ta đây không chia cho ngươi nữa đâu.
Vẫn tưởng thằng nhóc sẽ gào lên ai ngờ nó nhanh nhẹn nhảy đến vác cái giò lên nhẹ như không, rồi chạy phía trước dẫn đường miệng gào to.
-Nhanh lên ông chú không thì trời tối đấy.
-Ài không thể nói là ta bóc lột trẻ em nha, mà có bóc lột thì làm đếch gì có ai quản hê hê.
Nhìn cái bóng nho nhỏ vác cái đùi hổ còn to hơn mình chạy ở phía trước làm hắn cứ cảm thấy quai quái thế nào.
Đi cả nửa ngày trời rốt cuộc cũng ra khỏi khu vực xung quanh núi, tiến vào được rừng rậm. Trái ngược với vẻ yên tĩnh chết chóc đằng sau lưng khung cảnh phía trước lại tràn đầy sức sống.
Từng cây cổ thụ hàng trăm người ôm không xuể vươn cao đón nắng như những người khổng lồ thực vật, cái bóng chúng tỏa ra đủ để bao trùm hơn trăm mét có dư, từng tiếng chim ríu rít gọi nhau lúc chiều tà, thỉnh thoảng lại có tiếng rống vang của loài động vật nào đó mà chắc chắn không phải loại ăn chay rồi.
Có lẽ hai chú cháu hai nhà này cũng cảm thấy thế nếu như đằng sau lưng không bị một con hắc Báo Vương dí theo sát đít. Bây giờ hai anh chàng đang vắt chân lên cổ mà chạy làm quái gì có thời gian chú ý phong cảnh có nên thơ hay không.
-Gào, gào...
Từng tiếng gầm của hắc Báo Vương vang lên sau phía sau lưng. Nó đang đói tự dưng ở đâu có hai thằng cha vác theo ba cái chân giò thơm phức đi vào lãnh địa của mình, tự cảm thấy miếng ăn đưa đến tận của không xơi thì phí cho nên không dễ gì bỏ qua, cho nên mới có cảnh tượng này.
Nhìn con báo đen sì, to đùng đang đuổi theo phía sau sống chết không tha, đã vậy hai mắt nó cứ dán sát vào sau mông mình, nước miếng bắn tung tóe Lâm Đĩnh không nhịn được gào lên.
-Thằng lỏi con này mày dẫn đường kiểu khỉ gì thế, vừa bò vô rừng đã gặp ngay cái thứ quỷ quái này rồi.
Cơ Cảnh nghe đang chạy phía trước nghe thế gào lại trả lời.
-Ông chú chết tiệt, đã bảo là cháu không biết đường mà, cái này là do vận khí xui xẻo, là việc ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.
-Ngoài ý muốn mà sao ngươi chạy nhanh thế, chạy sau ta không được à.
-Ông chú khốn nạn, cháu là thiếu niên nhi đồng, là tương lai của đất nước đó, không chạy nhanh để vào bụng nó à, chú à cháu đây còn chưa biết mùi vị đàn bà nó thế nào nên chưa muốn chết đâu.
Nói rồi như nhìn thấy cái gì thằng nhóc trong thoáng chốc đề thăng tốc độ lên như gió để lại Lâm Đĩnh đang ngoác miệng định chửi ở phía sau.
Thấy nó thế anh chàng cũng quay lại nhìn sau lưng, không nhìn thì thôi vừa nhìn thì hồn phi phách tán, một ngọn núi nhỏ đen sì đang từ trên trời hạ xuống, cái miệng đỏ lòm, răng nhọn lởm chởm, nước miếng ròng ròng chảy ướt cả hai bên mép đang há rộng chuẩn bị táp một miếng, không nghi ngờ gì nếu bị nó đớp trúng thì anh Đĩnh nhà ta hơn nửa thân trên sẽ lập tức đổi chỗ.
Sinh tử trước mắt công pháp trong người hắn đột nhiên vận chuyển nhanh gấp cả trăm lần bình thường, cảnh vật xung quanh dần chậm lại, hắn còn ngửi được mùi hôi hám từ cái miệng kia tỏa ra, từng dòng nước bọt đang nhiễu xuống đầu mình, cái lưỡi đỏ lòm đó gần như đã chạm vào mái tóc.
Trong cơ thể từng dòng bổn nguyên lực ẩn sâu trong từng thớ thịt, xương cốt, dưới sự thúc đẩy đột ngột trào dâng như sóng dữ, từng tế bào huyết nhục như reo hò cả lên, toàn thân Lâm Đĩnh bây giờ tràn trề sức mạnh mơ hồ còn ẩn hiện ánh sáng vàng, dưới sức ép của tử vong anh chàng tung ra một cú đấm móc tập trung mười hai thành công lực.
-Bùng, ùng, u..n..g
Chuyện khó tin đã xảy ra, con Báo Vương nặng cả tấn to lớn như ngon núi nhỏ đang trên đà lao đến, mắt thấy con mồi đã gần chui vào miệng thì bất ngờ bị một cú móc hàm, hai hàm răng của nó dùng tốc độ không tin nổi đóng lại, "cộp" nghe mà lạnh cả người, thân thể to lớn đó lao đến nhanh mà bay ngược lại còn nhanh hơn, xoay tròn hai vòng trên không rồi "Ầm" thân mật tiếp xúc với mặt đất làm cát đá bay mù mịt.
Lâm Đĩnh ở phía đối diện đang chống hai tay lên đùi cong người thở dốc. Hồi tưởng lại cảnh khi nãy, đến giờ hắn vẫn chưa hết sợ.
-Mẹ ơi chút xíu nữa thôi là vô bụng nó rồi, may mà anh đây tốt xấu gì cũng là nửa cao thủ rồi, mẹ nó may quá.
Sách linh ở trong đầu gào lên.
-Mẹ kiếp còn không chạy đi, con quái đó cũng gần thành yêu rồi, một đấm của ngươi chỉ làm nó choáng váng tý thôi.
Vừa nghe thế Lâm Đĩnh nhìn vào đống bụi mù thì quả thật có cái bóng đen đang lồm cồm bò dậy chỉ là hơi lắc lư một ít, không nói hai lời chân như bôi mỡ chạy nhanh phát khiếp.
Nhìn thấy thằng nhóc đang đứng phía xa vẫn không quên vác theo cái giò hổ Lâm Đĩnh chỉ muốn lao đến làm thịt nó ngay. Trong lòng rủa thầm "Mẹ ơi cái bụng cơm này vác theo cái giò hổ to tổ bố, thế mà còn chạy nhanh hơn cả ông, có nên ném nó lại dụ khị con hàng phía sau không nhỉ".
-Lõi còn nhìn cái đếch gì chạy nhanh đi, con Báo phía sau gần thành yêu rồi đấy.
Chẳng cần hắn nhắc Cơ Cảnh vẫn luôn để ý phía sau lưng Lâm Đĩnh vừa thấy có động tĩnh là cu cậu trong chốc lát đã mất hút khỏi tầm mắt, nhìn thấy thế hắn không nhịn được hối hận thóa mạ ầm cả lên.
-Trời ạ tức chết mà, nhãi ranh này sao mà con bà nó nhanh, biết thế tóm nó lại ném về phía sau dụ Báo để ta trốn là được rồi.
Con Báo Vương sau một hồi lắc lư dường như cũng đã ổn định lại, nổi giận gầm lên một tiếng rung trời làm chim chóc cây cối một hồi toán loạn.
Nó thực sự nổi giận rồi bị thức ăn giáng ột phát xây xẩm mặt mày, đã động đến tôn nghiêm thú vương của mình cho nên nó quyết định truy sát con mồi này đến cùng, rống to một tiếng trong cơ thể Báo Vương lóe lên những quầng sáng màu đen bao bọc lấy toàn thân tốc khiến tốc độ của nó thoáng cái tăng nhanh mấy lần.
Lâm Đĩnh chạy phía trước đang cân nhắc làm sao tóm được Cơ Cảnh dụ nó làm mồi thì nghe được tiếng rống, lờ mờ thấy được có một cái bóng đen kịt với tốc độ như gió lao về phía mình thì tay chân lạnh toát.
Đang ngẩn người thì nghe được tiếng của sách linh gầm lên.
-Má ơi, đồ não bò mau vận hành công pháp tập trung vào hai chân mà chạy đi, chỉ cần càm cự cho nó hao hết yêu lực là thoát rồi.
Nghe thế anh chàng như vớ được cọng rơm cứu mạng, điên cuồng vận chuyển tâm pháp dồn năng lượn về phía hai chân co giò mà chạy.
Từng cảnh vật cứ mờ ảo lướt qua hai bên, tốc độ của Lâm Đĩnh phải lên đến cả 160km/1h dư sức phá kỉ lục thế giới, nhưng nhìn con Báo Vương càng ngày càng gần phía sau hắn cũng chả còn thời gian đâu mà để ý chỉ hận rằng không thể mọc thêm vài cái chân nữa mà chuồn cho nhanh.
Vài lần xém nữa bị nó táp trúng nhưng mỗi lần như thế công pháp lại tự động vận hành cực nhanh giúp Lâm Đĩnh kiên trì đến tận bây giờ, tình trạng của hắn đã như nỏ hết đà, hai mắt trắng dã, hơi thở dồn dập, ngực như bị cả tảng đá đè lên. Nếu không nhờ công pháp bất phàm cộng với nguy cơ tử vong phía sau, cu cậu đã gục từ lâu rồi. Đừng nói hắn trước đây chỉ là một người bình thường cho dù là cao thủ phàm cảnh tầng 7 trở xuống gặp phải con Báo gần thành yêu này cũng chỉ có nước nuốt hận ngàn thu, Lâm Đĩnh vậy mà còn chạy được đến giờ đã là kì tích lắm rồi.
Một đuổi một chạy khoảng sáu giờ đồng hồ mặt trăng cũng đã lên cao, Báo Vương lại giơ vuốt vỗ một cái, nó cũng không mong có thế đánh trúng con mồi trước mặt nhưng chuyện lạ đã xảy ra, cái thằng cha này vậy mà lại không hề trơn tuột như những lần trước, chỉ đụng nhẹ một cái mà tên nhân loại đã như diều đứt dây bay thẳng về phía trước lao qua vô số bụi rậm cuối cùng đập mạnh vào một thân cây cổ thụ mới dừng lại được làm cành lá của nó có hơi rung động.
Báo Vương ngẩn cả người giơ cái vuốt của mình ra nhìn nhìn tràn đầy nghi hoặc.
-Không lẽ Báo gia ta đây đại phát thần úy, một vuốt đập chết tươi con mồi rồi hê hê.
-Mà thôi mặc kệ chạy theo thằng cha này kiếm hai cái giò mệt p phở rồi, ài chân giò bây giờ cũng không dễ xơi nha.
Lâm Đĩnh bây giờ đang nằm một đống ra đấy miệng xùi bọt mép hai mắt trắng dã, nếu mà nghe được những lời này chắc ngỏm luôn, vì hai cái chân giò mà bị rượt đuổi xém toi luôn cái mạng nhỏ.
Đúng với câu "tiền vô cổ hậu vô lai".
Đang chuẩn bị đánh chén hai cái đùi béo ngậy thơm ngon thì một tiếng động ầm ầm như có cái gì rất to lớn đang hướng về phía này, mặt đất rung lên bần bật, từng cây cổ thụ như muốn bật gốc mà ra vậy.
Một khí tức khủng bố lan ra bốn phía xung quanh làm vạn vật như muốn quỳ rạp xuống đất thuần phục, chủ nhân của cỗ khí tức dần dần hiện ra, một thân ảnh, hay đúng hơn là một người khỏng lồ to lớn, vòng eo của hắn phải to gấp rưỡi cây cổ thụ lớn nhất trong khu rừng, chiều cao phải vài trăm mét là còn ít. Toàn thân trên dưới cơ bắp nổi vồng hết lên nhìn như những ngọn đồi nhỏ nhấp nhô.
Báo Vương so với người khổng lồ này còn không bằng con mèo nhỏ tiện tay bóp cái là chết, nó lúc này đang run rẩy nằm bẹp trên mặt đất nhìn lên trên cái đầu như căn nhà to đùng đó.
Người khổng lồ đi đến trước con báo một khoảng rồi dừng lại bỗng dưng trên vai hắn lại vang lên một giọng nói non choẹt.
-Anh à con mèo nhỏ này hình như muốn xơi thịt ông chú kia đó.
Chủ nhân của giọng nói không ngờ lại là Cơ Cảnh lúc chiều đã chạy đi đâu mất bây giờ lại nhảy tót lên vai người khổng lồ mở miệng nói. Trên vai vẫn vác nguyên cái đùi hổ to hơn cả mình.
Người khổng lồ nghe thấy thế thì gầm lên, làm cây cối như bị cuồng phong quét qua, trên mặt đất thì đất đá bay loạn xạ, lông của Báo Vương cũng bị thổi như muốn bật ra khỏi da vậy.
-Mẹ kiếp con mèo này qúa hư à nha thế mà dám ăn thịt người, xem ra sắp có món mèo con hấp gừng rồi.
Báo Vương nghe thế dường như hiểu được tiếng của người khổng lồ làm cho nó run lên cầm cập nhung vẫn lấy hết sức bú sữa mẹ mà gầm lên như thanh minh điều gì đó.
Nghe nó gầm lên người khổng lồ kiên nhẫn nghe rõ một lúc sau mới ngớ ra.
-Thì ra ngươi chỉ muốn hai cái chân giò sau lưng thằng cha này.
Báo Vương nghe thế mừng húm gật đầu lia lịa rất nhân tính hóa, còn ve vẩy đuôi bò tới liếm liếm cái chân của người khổng lồ, nhìn như một con chó con đang cố lấy lòng chủ vậy.
Người không lồ thấy nó thế thì cười khanh khách mở miệng nói.
-Ha ha được rồi đừng liếm nữa nhột chết đi được, ngươi mang hai cái giò đi nhưng đừng có táp luôn thằng cha kia là được.
Báo Vương nghe được lời của người khổng lồ liền dừng lại, chạy đến ngoạm lấy hai cái giò hổ rồi lui về rừng sâu trước khi đi còn quay lại nhìn người khổng lồ với vẻ thân thiết.

-Anh à đó có phải con mèo nhỏ mà trước đây anh cứu không.
-Hề hề nhìn thì đúng là nó rồi, trước đây khi nó còn nhỏ bị thương nặng gần chết nhìn thấy rất tội nghiệp đúng lúc ta đi ngang qua tiện tay mang về chăm sóc, sau khi nó lớn tý thì mang thả ở đây không ngờ nhiều năm qua đi cũng gần tiến hóa thành yêu thú rồi.
-Mà thôi thằng cha xui xẻo nằm co giật này là người cứu đệ hả?
-Nhìn ông chú này thì có vẻ giống , nhưng sao mà đệ mới đi nửa ngày lại biến thành hình dạng này rồi nhỉ?
Phải nói là bộ dạng bây giờ Lâm Đĩnh không khác tên khất cái là mấy, bộ quần áo da hổ rách nát không thể tả, lộ ra cái mông trắng lóa, cái áo phải nói là chỉ còn hai mảnh mới phải. Số là trên đường bỏ chạy tuy mấy lần có thể thoát hiểm trong nháy mắt nhưng quần áo cuả hắn lại không được may mắn như vậy nếu không nhờ chất liệu da hổ cực kì chắc chắn thì anh chàng đã phải thân không mảnh vải chạy maraton rồi.
-Anh à hay là mang ông chú này về làng trước cái đã, dù gì người ta cũng đã bỏ công cứu đệ mà.
-Không phải đệ không biết lòng người hiểm ác, thằng cha này lai lịch bất minh ai biết có phải gian tế Hán quốc trà trộn vào hay không, nếu chúng ta cứ như vậy mang hắn về lão già ở nhà không lột da ta ra mới là lạ.
-Thế phải làm sao đây hả anh không lẽ cứ ném hắn ở đây tự sinh tự diệt, như vậy thì có vẻ không tốt lắm đâu.
-Từ từ đã, cứ vậy mang về thì không được, để ta thiết lập vài trăm đạo cấm chế, gài thêm vài chục con cổ trùng, ngoài ra có ít độc dược mãn tĩnh để hắn nuốt hết là chắc ăn, đảm bảo khiến hắn thoải mái khó nói nên lời.
Lâm Đĩnh vừa nghe vậy thì trong lòng cực kì sợ hãi, tuy không biết cấm chế, cổ trùng là cái dạng gì, nhưng để rơi trên người mình chắc không phải là việc gì tốt lành rồi, còn độc dược thì còn phải nói sao?
Thì ra anh chàng đã tỉnh dậy vừa lúc nghe được đoạn đối thoại này trong lòng tràn đầy khổ sở suy nghĩ.
-Hú hú thằng lỏi con chết tiệt, ta đây mềm lòng cứu ngươi thế mà lại để người ta thiết hạ cấm chế với cài ba cái con bọ vô người ông, hú hú rốt cuộc là nên cắn lưỡi tự sát hay là ôm giò cầu sống đây.
Nếu là người khác thì có lẽ bật dậy gào lên "Sĩ khả sát bất khả nhục" rồi chấn vỡ tâm mạch khỏi phải chịu đựng dày vò, nhưng đó là người khác còn anh Đĩnh nhà ta thì thôi rồi, khỏi nghĩ cũng biết hắn ta chọn cách nào, nghĩ như vậy chẳng qua là để tự an ủi mình mà thôi "Không phải ông đây tham sống sợ chết ta cũng muốn học theo kẻ sĩ lắm chứ, nhưng bố đây còn chưa luyện qua cái chiêu chấn tâm mạch gì gì đó, mà cắn lưỡi thì đau quá cho nên ôm chân vẫn tốt hơn à nha"
Đang ôm tư tưởng cầu sinh lại nghe được tiếng thằng nhóc vang lên.
-Hề hề anh à bạo lực là không tốt, không phải lão già thường nói "Lấy đức phục người sao".
Lâm Đĩnh nghe được lời này trong lòng mừng húm, xem ra cần phải cố nặn ra vài giọt nước mắt để biểu lộ cảm kích.
-Ờ há cha già thường dạy "Lấy dức phục người" mà ta quên mất.
-Đệ đệ ngươi thật thông minh, quả là sóng sau đè sóng trước.
-Đâu có, đâu có đại ca mới là nhân trung chi long, là ngôi sao mới nổi ta đây làm sao dám sánh bằng.
-Đệ đệ ngươi..,...
Lâm Đĩnh:
-Mẹ kiếp hai anh em ngươi nói một hồi chiếm hết chỗ tốt trong thiên hạ rồi, thế ông đây là cái khỉ gì?
Nhìn hai thằng cha một siêu lớn một siêu nhỏ khen qua khen lại lẫn nhau, càng nói càng đắc ý không có vẻ gì là mệt mỏi Lâm Đĩnh nằm nghe, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa bật dậy.
-Này hai vị có phải là nên làm chính sự trước không?
Đang tâng bốc lẫn nhau hăng hái bị tiếng nói chen ngang, hai anh em nhà này mới nhớ ra còn một người đang đợi họ "lấy đức phục nhân".
-Hề hề ông chú tỉnh rồi à làm thiếu niên như cháu đây lo lắng không thôi, chú xem vì lo lắng cho chú nên cả người gầy đi một vòng rồi nè.
Lâm Đĩnh chửi ầm lên trong lòng.
-Mẹ kiếp sao thằng nhóc này mặt còn dày hơn cả ta thế, lo lắng mà chạy nhanh hơn cả gió đến nhìn cũng chả thèn liếc lấy một cái, bụng của ngươi như cái động không đáy không to lên nổi thì phải nhỏ lại mà.
Cố hết sức nặn ra nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất mở miệng.
-Hề hề để thiếu niên như cháu phải lo lắng đúng là ta không tốt, thật là ngại quá, đúng là con cháu được giáo dục tốt có khác, mà vị đại ca này là ai thế, nhìn có vẻ uy vũ, hiên ngang, phong độ bất phàm à nha.
Vừa chửi người ta xong bây giờ thằng cha này không do dự phun ngay những lời buồn nôn ra vuốt mông ngựa, tổ bà nó rốt cuộc là ai mặt dày hơn a.
-Ông chú chỉ được cái nói đúng, đây là ông anh của cháu, vất vả lắm mới mời đến được, đấy cháu lo lắng cho chú thế nên chân không ngừng chạy đi gọi viện binh.
Người khổng lồ bên cạnh đang làm ra vẻ ta đây là cao nhân lánh đời không màng danh lợi nhưng trong lòng lại đang nở hoa mở miệng trả lời.
-Ừm vị huynh đệ này không cần cảm kích, chỉ là cái nhấc tay mà thôi.
Má ơi hai thằng cha này đúng là anh em có khác da mặt đúng là dày như nhau mà.
-Hề hề ta tên Trịnh Trung Cơ cứ gọi là Trung Cơ cũng được, mà nên để ta đưa huynh ra khỏi nơi này chứ hả?
Lâm Đĩnh thầm hận.
-Khốn kiếp nói khô cả họng bây giờ ngươi mới nhớ tới là đến cứu người sao.
-Vậy phải cảm ơn Trung Cơ huynh đệ rồi.
Người khổng lồ nghe thế đưa tay nhấc hắn lên vai nhưng nắm có hơi mạnh làm mấy khúc xương của Lâm Đĩnh vốn đã chả lành lặn gì chỉ muốn nát vụn luôn.
Cơ Cảnh ngồi bên thấy thế mở lời.
-Chú à không cần cảm động rơi nước mắt vậy đâu, là chuyện nên làm mà thôi.
Lâm Đĩnh đau đến vẹo cả lưỡi chưa kịp mở miệng gào lên thì Trung Cơ đã dậm mạnh một cái thi triển thần thông đằng không để lại một cái hố sâu đầy cây cối gãy đổ phía dưới. Nếu mà gào lên được thì Lâm Đĩnh đã lôi thân gia nữ quyến của anh em nhà này ra gian sát hàng trăm lần để thỏa cơn hận.
Trung Cơ bay càng lúc càng cao, cảnh vật phía dưới nhỏ dần theo tầm mắt, đến khi đạt đến độ à sự vật phía dưới chỉ là những chấm nhỏ hắn mới thi triển pháp quyết phi hành chân đạp mây trắng lướt đi như gió, Lâm Đĩnh nhìn mà lòng đầy ước ao "Khi nào ta mới có thể ngự không phi hành chứ, ài nhìn người ta oai phong biết bao chưa kìa"
Tuy tốc độ đằng vân của Trung Cơ cực nhanh hai người Lâm Đĩnh ngồi trên vai lại vô cùng thoải mái không có chút gió nào táp vào họ, bên ngoài thân thể người khổng lồ tự động ánh lên ánh lên kim quang nhàn nhạt, nếu từ xa nhìn lại quả thật trông rất giống thần tiên cưỡi mây đạp gió ngao du đất trời.
Đang viển vông mơ ước ngày nào đó mình cũng oai phong như vậy thì bị tiếng nói sách linh vang lên trong lòng đánh thức.
-Hừ có cái khỉ gì đâu mà phải hâm mộ chỉ là cái pháp thuật cưỡi mây bình thường thôi mà, một món pháp bảo phi hành cũng không có lại còn phải biến hình thể bự lên chở các ngươi vừa nhìn là biết quỷ nghèo hèn rồi.
Lâm Đĩnh bĩu môi trả lời.
-Ngươi mới không biết hàng đúng là đồ không có thẩm mĩ, nhìn người ta cưỡi mây oai phong thế kia ai đời nào như ngươi nói thô tục không chịu nổi.
-Ngươi thì biết cái quái gì chỉ được cái vẻ ngoài, tốc độ như rùa bò thế này gặp phải địch nhân lợi hại chỉ có nước bị người ta chà đạp.
-Thế theo ngươi phải như thế nào, chẳng lẽ dưới chân phải đạp một cây kiếm bé tý tẹo không biết lúc nào ngã chết mới gọi là cao thủ là thời thượng.
Nghe hắn nói thế sách linh cũng cảm thấy có lý nhưng vẫn cứng miệng nói.
-Cái này không phải ngươi nói là được, tiền bối cao nhân không phải vẫn thường đạp cây kiếm phi hành đấy sao.
-Ài chuyện khác thì thôi đi nhưng việc này ngươi phải nghe ta. Chỉ có mấy thằng cha thừa tinh lực không phải người mới tập cưỡi phi kiếm. Làm riêng một cái pháp bảo phi hành là được rồi như là một cỗ xe ngựa đi, rảnh rỗi không có việc gì làm có thể chui vô hưởng thụ rựu ngon, gái đẹp thế quái nào cứ phải đua đòi người ta học cưỡi phi kiếm, nhìn chả giống ai đã vậy lại vừa mệt vừa khổ người khác nhìn thấy không khéo lại tưởng nghèo quá không có tiền đi xe mới phải cưỡi kiếm.
Lần này sách linh câm tịt, phải công nhận thằng cha này nói đúng.
-Ài ngươi nói cũng đúng nhưng thế khi chiến đấu phải làm sao không thể nào vác cả cái xe ra đập người được
-Thế mà cũng phải hỏi, đúng là quê mùa không có kiến thức nha, chế tạo nguyên một bộ giáp chuyên chiến đấu có phải hay không, ví dụ hai cái giày chuyên để tăng cường đánh sáp lá cà, phi hành, thuấn di khoảng cách ngắn, cái áo chuyên tăng cường phòng hộ, hộ uyển hay bao tay tăng sức mạnh....
Sách linh nghe được lời này không thể không nhìn Lâm Đĩnh với con mắt khác.
-Ừm nghe ngươi nói ta cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt thật, cái vụ giáp ngươi nói là chiến giáp, tu tiên giới hiện giờ thất truyền rồi, nhưng không sao có bổn sách ở đây chút khó khăn đó ăn thua gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.