Con đường dâu quý nhà họ Tiêu

Chương 42: Mưu kế ác độc



Đường Nhã Đình đứng ngoài cửa, nhìn hai người ôm hôn say đắm ở bên trong, giận đến mức cơ thể run lên. Trình Diệu Tinh, đây là do cô tự chuốc phiền phức, là tự chuốc lấy. Nghĩ tới đây, cô ta xoay người chạy ra ngoài.

Bên ngoài bệnh viện.

Đường Nhã Đình ngồi trên ghế dài dưới tàn cây, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Tiêu Lăng Phong vén áo Diệu Tinh lên và hai người họ hôn nhau.

“Tiêu Lăng Phong, anh và ba anh đều giống nhau, đều có mới nới cũ, khốn kiếp, khốn kiếp!” Cô mắng chửi, tay níu chặt làn váy.

Trong một chiếc xe ở xa xa. Một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn cô ta.

“Thiếu chủ, người này chính là Đường Nhã Đình.”

“Bạn gái Tiêu Lăng Phong?”

“Không chỉ có thế, ngài muốn tôi điều tra quan hệ của cô ta và Hạ Cẩm Trình, nghe nói là người anh ta theo đuổi, nhưng trên thực tế… Mục đích anh ta tiếp cận Đường Nhã Đình không đơn giản như thế!”

“Hai chuyện này là thế nào đây! Tiếp cận lại không phải vì tình yêu, giữ bên người chiếm thành của riêng lại không biết quý trọng!” Trong lời nói của người đàn ông tràn đầy giễu cợt. “Mặc kệ, chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta, cũng không cần để ý tới nữa, trước tiên làm xong chuyện tôi giao cho các người đã.”

“Dạ! Thiếu chủ.”

Đường Nhã Đình ngồi đó, bị áp bức và nhục nhã như thế, cô không có cách nào nhịn được, cô phải trả thù, ngay lập tức! Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa, có một căn nhà bỏ hoang, trong nháy mắt, cô ta nở nụ cười, từ từ lau sạch nước mắt trên mặt.

Diệu Tinh ngồi trên giường, cô che lại đôi môi một lúc lâu, mới vừa rồi… Đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa sổ, trong lòng cũng đang hoảng hốt, mới vừa rồi mình bị gì, sao lại có thể không khống chế nổi mà hôn cô ta, thậm chí… Thậm chí hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn đó, đây là, cảm giác rung động mà từ trước đến nay anh chưa từng có.

“Tôi cảnh cáo cô, không được chạy loạn, Trình Diệu Tinh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi nghĩ, không cần tôi nói cô cũng có thể tự biết, không nghe lời tôi sẽ có hậu quả gì.” Anh nói xong, nhấc bước rời đi. Rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy bước, nhưng anh lại cảm thấy thật xa xôi, giờ phút này, chính anh cũng không biết cảm giác của mình được gọi là bối rối.

Diệu Tinh chầm chậm đứng lên. Vết thương trên lưng nứt ra, cô ngoan ngoãn hơn nhiều, động tác cũng trở nên cẩn thận hơn. Lời nói của Tiêu Lăng Phong, không phải là không có chút uy hiếp nào, thời gian ở bên cạnh anh ta cũng không tính là ngắn, anh ta là loại người gì, cô biết rất rõ ràng.

Tinh~ Diệu Tinh đang ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Đột nhiên nghe tiếng tin nhắn. Trên đó chỉ có mấy chữ, nhìn qua là một địa chỉ, vốn dĩ cô không muốn để ý tới, nhưng khi nhìn đến câu cuối cùng, Diệu Tinh ngây người: muốn biết bí ẩn của tai nạn xe ba năm trước đây, cứ tới đây.

Ba năm trước đây? Chẳng lẽ chỉ tai nạn xe của Mộ Thần? Diệu Tinh nghĩ tới đây, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đường Nhã Đình đứng ở cửa bệnh viện, nhìn bóng dáng Diệu Tinh đi xa, cô ta mỉm cười bấm số của một người khác.

“Tổng giám đốc Triệu phải không?” Đường Nhã Đình đè thấp giọng nói của mình. “Chỗ tôi có một tin tức muốn bán cho ông, về… thư ký của tổng giám đốc Thiên Tuấn, Trình Diệu Tinh…” Đường Nhã Đình chậm rãi nói xong, nụ cười khóe miệng càng ác độc hơn.

Trình Diệu Tinh, ta cũng muốn nhìn xem. Sau chuyện này, cô còn có thể làm thế nào để quyến rũ Tiêu Lăng Phong. Cô híp híp ánh mắt nguy hiểm, rút sim điện thoại ra, bẻ gãy ném vào thùng rác bên cạnh, Trình tiểu thư, cô đã trống vắng như thế, vậy thì… Hãy hưởng thụ thật tốt đi thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.