Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân

Chương 2: 2: Xuyên Qua




Trần Vọng nhìn bàn tay nàng đang túm chặt lấy cánh tay mình, muốn đẩy Quý Vân Sơ ra, Quý Vân Sơ cho rằng Trần Vọng muốn giết nàng, dưới tình thế cấp bách đành ôm chặt Trần Vọng, mạnh mẽ ôm cả hai cánh tay và thân thể hắn vào trong ngực mình.

“Đại ca, nhà ta trên có già dưới có trẻ, làm ơn tha cho ta một mạng đi!” Quý Vân Sơ khóc một trận nước mắt nước mũi tèm lem: “Ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài, ta còn có thể giặt quần áo nấu cơm!”Người xung quanh đều xem ngây người, ai không biết trại chủ nhà bọn họ không thích gần người, người này còn dám trực tiếp ôm hắn, còn không phải là tự tìm đường chết sao?Bọn họ bắt đầu đồng tình với Quý Vân Sơ, cầu nguyện cho Quý Vân Sơ được chết thanh thản một chút.

Trần Vọng theo bản năng muốn trực tiếp đẩy Quý Vân Sơ xuống đất, nhưng trong lúc Quý Vân Sơ gắt gao ôm chặt hắn, hắn lại ngây ngẩn cả người, vành tai cũng dần phiếm hồng.

Quý Vân Sơ là nữ sao? Trách không được thoạt nhìn lại nhu nhược, yếu ớt đến thế.


Quý Vân Sơ vùi mặt vào cổ Trần Vọng khóc thút thít, không ngừng xin tha, soái ca này chính là người cầm đầu ở đây, có sống sót được hay không đều phụ thuộc vào vị đại ca này, nàng phải cố gắng hơn nữa.

Trần Vọng dùng sức tránh khỏi móng vuốt của Quý Vân Sơ, lạnh lùng nói: “Lăn.

”Quý Vân Sơ cho rằng Trần Vọng cho người kéo mình xuống để giải quyết, vì vậy ngồi xuống đất, ôm đùi Trần Vọng.

“Đại vương! Tha cho ta một mạng, ta còn có thể giúp ngài viết luận văn, a không phải, ta giúp ngươi trồng trọt, ta trồng trọt thật sự rất lợi hại!” Quý Vân Sơ gắt gao ôm lấy chân Trần Vọng không cho hắn rời đi.

Trần Vọng hít một hơi thật sâu, không thể nhịn được nữa: “Kéo xuống, ném hắn vào phòng chất củi, không có mệnh lệnh của ta không được thả ra.

”Hai người tiến lên kéo tay Quý Vân Sơ ra, rồi kéo nàng đi.

Nghe ý tứ của soái ca có nghĩa là cô không phải chết sao?Trong lòng Quý Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra, trong miệng lại kêu to: “Cảm tạ ân tình Đại vương không giết, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của ta, ta nhất định sẽ ra sức giặt quần áo nấu cơm cho ngài”Theo thanh âm tan biến trong trời đêm, đám người còn lại chỉ biết trợn mắt há hốc mồm: “Trại chủ, cứ như vậy thả hắn đi?”“Đại quân triều đình phái tới để trấn áp thổ phỉ gần như đã giải quyết xong, để lại một tên thư sinh yếu ớt còn có thể làm ra được trò gì?” Ngoài mặt Trần vọng mặt ngoài như vậy nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc.

Đầu tiên Quý Vân Sơ vốn dĩ thà chết chứ không chịu khuất phục luôn mang bộ dạng hận thấu xương đối với bọn họ, bị đánh một trận tỉnh lại liền giống như một người khác, không hề có cốt khí khóc lóc xin tha.


Thứ hai Quý Vân Sơ hóa ra lại là nữ, triều đình làm sao có thể phái một nữ quân sư đi diệt phỉ? Trong đó rốt cuộc có âm mưu gì?Hai tên thổ phỉ hung hăng ném Quý Vân Sơ vào phòng chất củi: “Thành thật ở đây, chớ nghĩ kế sằng bậy.

” Nói xong liền khóa cửa lại.

Quý Vân Sơ đau đớn xoa xoa mông , nàng ngồi dưới đất phân tích tình cảnh của mình, cũng ở trong đầu tiếp lương ký ức không nhiều lắm của nguyên thân.

Nguyên thân nữ giả nam trang đi theo quân đội tới diệt phỉ, làm quân sư ở sau lưng bày mưu tính kế, trong khoảng thời gian này cũng gây ra cho Bạch Thạch Trại không ít phiền toái.

Hai canh giờ trước.

Nguyên thân đi theo đại quân chuẩn bị đêm nay sẽ tập kích Bạch Thạch Trại, nào biết trong trại lúc này lại vô cùng vắng lặng không một tiếng động, nhưng một khắc bọn họ lẻn vào, cả trại bỗng đèn đuốc sáng trưng, đám cướp quần áo chỉnh tề, tay cầm vũ khí lao ra khỏi phòng, quân đội triều đình nằm trong tình cảnh bắt ba ba trong giọ.


Toàn bộ đại quân của triều đình bị tiêu diệt hoàn toàn, Vương tướng quân dẫn đầu cũng bị thương nặng không rõ sống chết, mà Quý Vân Sơ bên cạnh âm thầm quan sát thế cục cũng bị bắt làm tù binh.

Nàng cùng Vương tướng quân thương thảo nhiều ngày, bố cục chu đáo chặt chẽ, chuẩn bị đêm nay một lần là bắt được toàn bộ Bạch Thạch Trại.

Nhưng vừa rồi Bạch Thạch Trại đã chuẩn bị kỹ càng, cho thấy Bạch Thạch Trại đã sớm biết kế hoạch tấn công tối nay, là ai để lộ tin tức? Trong đám người bọn họ nhất định có phản đồ!Quý Vân Sơ cảm thấy đau đầu, tay khẽ đập vào đầu, cảm thấy mọi chuyện vô cùng khó giải quyết.

Nàng không muốn tìm kiếm phản đồ gì đó, cũng không muốn dính dáng đến ân oán giữa giang hồ và triều đình, nàng chỉ muốn sống thôi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.