Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 3: Bát canh đầu tiên (2)



Editor: Mai Tuyết Vân

Sau khi trấn định, Thanh Hoan nhìn tú bà cài trâm hoa đại đóa trên đầu đi tới, nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên nhìn trái nhìn phải, gật đầu khen ngợi: “Đúng là một hạt giống tốt.” Sợ là sau này Ỷ Hương viện của bà ta sẽ phải dựa vào nha đầu này.

Nói xong, bà ta trưng ra vẻ mặt dịu dàng với Thanh Hoan: “Nha đầu, phụ mẫu con không cần con, sau này con cứ đi theo ma ma ta, được không? Ở chỗ này à, con sẽ có rất nhiều y phục xinh đẹp để mặc, còn có rất nhiều tỷ tỷ muội muội chơi với con, toàn bộ người đến đây đều sẽ thích con, con có chịu không?”

Thanh Hoan ngây người, không ngờ tú bà lạnh lùng tàn nhẫn trong miệng Thất Thất lại có vẻ mặt dễ gần hòa nhã như vậy. Thất Thất nguyên bản tính tình quật cường, chỉ một lòng muốn đi theo phụ thân về nhà, nàng ấy đã bức tú bà mất hết kiên nhẫn, phải đánh đập thì nàng mới chịu nghe lời.

Từ đó về sau theo tú bà học nghệ thuật quyến rũ, bất kể là dáng người hay là ánh mắt đều phải đánh một trận nàng mới chịu học. Dần dần, tuy tú bà xem nàng là cây hái ra tiền nhưng không chăm sóc cẩn thận. Ở trong lòng tú bà, Thất Thất là một kẻ đê tiện, lời ăn ý tốt mặc đẹp uống sang thì không chịu, một hai cứ phải chịu đòn mới thỏa lòng.

Lúc Thanh Hoan còn sống đã chịu đựng không biết bao nhiêu khổ sở, nhưng bây giờ nàng đã bám vào người Thất Thất, tất nhiên không thể để cơ thể này bị chút thương tổn nào. Tuy nàng không phải kim chi ngọc diệp, nhưng cũng là tiểu thư con nhà giàu có, trong bụng đầy thi thư, tất nhiên khí chất cũng không tầm thường.

Sau đó lại được ân nhân mang theo để tiện chăm sóc, kiến thức càng được mở rộng. Nhưng dù là vậy nàng chưa từng đến thanh lâu, cũng không biết làm kỹ nữ nên ra sao. Ngay bây giờ, nàng chỉ có thể cố gắng tỏ ra giống tiểu hài tử: “Nếu thế... Có thể ăn cơm no không? Lúc con ở nhà, thường xuyên ăn không đủ no.”

Lời này là sự thật, gia cảnh Thất Thất bần hàn, phụ mẫu nhẫn tâm kia của nàng vì muốn có nhi tử, mà sinh liên tiếp năm nữ nhi đều bán đi. Từ nhỏ, nàng ăn được bữa có bữa không, xanh xao vàng vọt, dù dinh dưỡng không đủ nhưng ngũ quan của nàng vẫn thoát tục.

Vừa nhìn đã biết nếu nha đầu này được nuôi dưỡng tốt, sẽ trở nên xinh đẹp như thế nào. Lúc nhỏ Thanh Hoan cũng thường xuyên chịu đói, lúc ấy trong nhà có Đích tỷ bắt nạt nàng. Có khi nàng đói đến mức bứt cỏ xanh trên mặt đất để no bụng, ngày tháng đau khổ như thế cứ kéo dài, nếu không gặp được ân nhân sợ rằng nàng sớm đã chết rồi.

Tú bà nghe vậy đầu tiên là mủi lòng, ngay sau đó phất chiếc khăn lụa che miệng cười vô cùng quyến rũ: “Nếu con ngoan ngoãn nghe lời ta nói, con muốn ăn cái gì sẽ được ăn cái đó, cô nương của Ỷ Hương viện chúng ta, ai mà chẳng mặc vàng đeo bạc chứ? Nhìn nha đầu con rất thông minh, chỉ cần con học tập tốt những gì ma ma dạy con, tất nhiên cũng có phúc để con hưởng!”

Thanh Hoan liền cười: “Con muốn ở lại!”

Chớp mắt đã qua mấy năm, Thanh Hoan đã mười hai tuổi. Trong năm năm này, bất kể là tú bà dạy nàng cái gì, nàng đều nghiêm túc đi học, nàng là người học nhanh nhất so với các tỷ muội khác.

Hơn nữa tính cách của nàng dịu dàng chu đáo biết chăm sóc người khác, thật sự là mang đến niềm vui cho người khác, ngay cả tú bà gần như cũng xem nàng là nữ nhi ruột của bà ta.

Khác biệt với tính cách cương liệt quật cường của Thất Thất, Thanh Hoan chịu quá nhiều khổ sở nên biết trên đời này mỗi người đều có những nỗi khổ không nói nên lời khác nhau. Giống như đám tỷ muội sống cùng nàng ở Ỷ Hương viện, các nàng đâu có ai tự nguyện bán thân, không phải bị người ta phụ bạc, thì cũng bị người xấu bắt tới, một khi bước chân vào thì cả đời đừng hòng bước ra ngoài.

Lúc đi theo ân nhân, Thanh Hoan đã học qua cầm kỳ thư họa, nữ hồng thêu thùa cũng biết một ít. Đến khi bắt đầu học với ma ma, tuy có rất nhiều việc khiến nàng đỏ mặt tai hồng nhưng đều quyết tâm cắn răng nhịn xuống. Dần dần, ngay cả khi nàng thấy đám tỷ muội ân ái với khách trước mặt mọi người cũng không hề thẹn thùng nữa.

Da mặt Thanh Hoan mỏng, tính tình e lệ đơn thuần, vì thế mà tú bà vẫn chưa ép nàng đi xem đông cung sống. Nhưng nữ nhân ở Ỷ Hương viện này, cho dù có xinh đẹp tài hoa học rộng biết nhiều thì cũng chỉ là thứ hàng hóa để hầu hạ nam nhân cho tốt.

Phải hầu hạ tốt nam nhân mới có bạc, mới có thể giữ được một thân thể quyến rũ làn da trắng mịn và dung mạo diễm lệ. Tuy tú bà thích Thanh Hoan, nhưng vẫn phải đấu giá đêm đầu của nàng. Nha đầu này không nhiễm bụi trần, không phải chính là kiểu nam nhân thích nhất sao?

Trong một thùng thuốc nhuộm, xuất hiện một đóa hoa lan xinh đẹp sạch sẽ, cũng giống như thỏ trắng nhỏ giữa đàn sói, rất dễ gợi lên sự thương hại và lòng chiếm hữu của nam nhân. Đặc biệt là Thanh Hoan sau khi được bà huấn luyện, ánh mắt kiều mị uyển chuyển, trên người lại có khí chất tao nhã của tiểu thư khuê các, vừa có sự quyến rũ dụ hoặc mê người.

Thân thể Thanh Hoan đã sớm được điều dưỡng tốt, bà cũng đã kiểm tra qua, cơ thể nha đầu này là cực phẩm trăm năm khó gặp. Trước huyệt là bạch hổ long châu, sau huyệt là ngọc tốt gió mát, nữ tử như thế bình thường đều khiến nam tử khắp thế gian điên đảo. Nhìn nha đầu này yếu đuối, ai ngờ lại sinh ra với cơ thể cực phẩm chứ!

Nói một câu dễ nghe, với thể chất này nếu không có may mắn tiến cung phụng dưỡng quân chủ, vậy là kỹ nữ trời sinh tay ngọc vạn người gối, môi đỏ vạn người hôn!

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, bên ngoài tú bà vẫn quan tâm đến suy nghĩ của Thanh Hoan, sợ nàng vì có vẻ đẹp hơn người mà tâm cao khí ngạo không hiểu rõ thân phận của chính mình. Càng lo lắng nàng sẽ giống những người khác, trong lòng đều ôm suy nghĩ hoàn lương. Các nàng làm kỹ nữ, một ngày làm kỹ nữ, thì cả đời là kỹ nữ, đã khắc sâu vào xương cốt muốn tẩy cũng không thể sạch.

Kết quả khi bà báo với Thanh Hoan ba ngày sau đấu giá đêm đầu, nha đầu này lại vô cùng bình tĩnh nhận lời: “Ma ma nuôi dưỡng con đã nhiều năm, cho con ăn mặc, lại dạy con đọc sách nhảy múa, con đã bị bán vào nơi này, thì mãi mãi là người của Ỷ Hương viện. Ma ma cứ yên tâm, nữ nhi sẽ không học các tỷ muội khác, lấy cái chết uy hiếp.”

Mấy năm gần đây, nàng đều chăm sóc tận tình tú bà, tú bà đối với nàng mà nói tuy vẫn mang lòng nuôi cây hái tiền, nhưng sự quan tâm chăm sóc cũng là thật, cho dù là phụ mẫu ruột thịt có mấy ai có thể làm được đến mức này? Qủy hồn Thất Thất tính cách bướng bỉnh cũng không chịu khuất phục, tất nhiên tú bà đối với nàng không cần nể mặt, khiến nàng chịu nhiều nổi đau xác thịt, đây đều là số mệnh.

Tú bà vô cùng cao hứng, càng đối tốt với nàng.

Vào ngày đấu giá, Thanh Hoan tắm trong sữa dê hồi lâu. Từ khi nàng vào Ỷ Hương viện, tú bà đã dùng sữa dê để điều dưỡng cho nàng, bây giờ cơ thể Thanh Hoan có thể nói là vô cùng mịn màng, trắng tinh như tuyết.

Ở kỹ viện, toàn bộ cô nương đều mặc y phục mỏng, ở đây không có tam tòng tứ đức, cũng không quan tâm phi lễ chớ nhìn, nhưng Thanh Hoan lại cố tình mặc một bộ bạch y.

Bạch y càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, thật sự phải nói là thanh diễm thoát tục không gì diễn tả nổi. Đặc biệt là trên người nàng còn có sự kết hợp hoàn hảo giữa khí chất tài hoa và vẻ mị hoặc trong ánh mắt, càng khiến người ta rung động.

Giữa nơi u ám dơ bẩn, đột nhiên mọc lên một cành hoa lan thanh khiết, ai mà không rung động? Nàng càng mặc kín đáo, lại có vẻ càng khác biệt với những cô nương khác.

Mái tóc đen dài được buộc lại đơn sơ, đôi môi hồng nhuận tự nhiên, đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo. Ở chỗ này cô nương mười hai tuổi không có cơ hội tiếp tục lớn lên, thậm chí các nàng đã có người sớm phải bắt đầu tiếp khách, từ đây về sau cả đời trầm luân.

Màn che được kéo ra, Thanh Hoan an tĩnh ngồi trên giường nệm, tà váy trắng như tuyết rối tung tản xung quanh, mái tóc đen của nàng bị gió thổi bay phấp phới, cả người cứ như thần tiên muốn bay đi.

Khách làng chơi phát ra tiếng hít thở kinh diễm, giá cả rất mau đã tăng lên đến hai ngàn lượng hoàng kim.

Không có gì bất ngờ xảy ra, người có tư cách chiếm được đêm đầu của Thanh Hoan vẫn là Lão viên ngoại năm đó. Đôi mắt hắn nhìn Thanh Hoan giống như sói già thấy được thịt tươi, dâm tà như vậy, thô bạo và tà ác.

Thanh Hoan làm kỹ nữ ở chỗ này năm năm, vốn không có cơ hội ra khỏi cửa càng không phải nói đến việc đi gặp Quân Vô Nhai. Nên nàng cũng giống như quỷ hồn Thất Thất, an tĩnh chờ được đấu giá, sau đó mượn Lão viên ngoại để Quân Vô Nhai làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Tâm tính của nàng cũng nhờ năm năm mà tôi luyện càng thêm thành thục. Nàng từng chịu tra tấn đã sớm biến nàng trở thành người có ý chí sắt đá. Lúc ở trên cầu Nại Hà nàng quan tâm Thất Thất như thế, cũng chỉ vì đối phương hơi giống nàng.

Lão viên ngoại mang Thanh Hoan về phủ đệ của mình, sau đó thấy Thanh Hoan ngây thơ liền gạt nàng chủ động cởi y phục ra. Sau đó lão đổi sắc, lấy dây thừng trói chặt tay chân nàng, cầm cây roi không biết lấy ra từ đâu, không kiêng dè mà đánh lên người nàng.

Lão đã lớn tuổi, lúc hành phòng có lòng nhưng sức không đủ. Càng thiếu cái gì thì lại muốn được cái đó, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại thích ấu nữ. Có đôi khi nhìn vừa mắt, cả nam đồng hắn cũng không buông tha.

Thanh Hoan chịu đựng nổi đau thân xác. Trong năm năm kia, giọng nói của tiểu cô nương chưa từng vang lên trong đầu nàng, giống như nàng đến thế giới này phải dựa vào chính mình vậy. Thanh Hoan tin vào số mệnh, nàng tin chắc mình làm được. Nàng đã từng bị cắt ngực còn có thể chịu được, huống chi chỉ là bị quất?

Vì để lát nữa có vẻ ngoài càng thê thảm, thậm chí nàng còn cố ý lộ ra bụng và ngực mềm mại, vết máu trải rộng, lão viên ngoại vô cùng lãnh khốc.

Khi Thanh Hoan cảm thấy chính nàng sắp bị đánh chết, cuối cùng Quân Vô Nhai cũng khoan thai đến muộn. Hắn tiến vào từ cửa sổ, vô cùng phẫn nộ với lão viên ngoại.

Nhưng hắn lại không xử lý lão tặc già kia trước, mà cởi áo choàng màu xanh của mình, phủ lên người Thanh Hoan, che đậy cơ thể chồng chất vết thương lại không manh áo che thân của nàng.

Dường như Thanh Hoan đã hiểu vì sao quỷ hồn Thất Thất lại yêu nam tử này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.