Hôm sau buổi sáng thời tiết không được tốt lắm, sáng sớm bầu trời âm u như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Nhưng 10h hôm nay cha mẹ ta phải ra sân bay để đi du lịch. Nên lúc 9h chú Vương đưa ta cùng cha mẹ đến sân bay, cả Bắc Thần Liệt cũng đi theo tiễn họ, còn Bắc Thần Dật thì đang ở công ty xử lý công việc. Trên đường đi Bắc Thần Liệt ngồi ở ghế trước luôn im lặng, còn cha mẹ ta thì vui vẻ thảo luận về những địa điểm du lịch họ chuẩn bị đến, ta chỉ ngồi lắng nghe cha vui vẻ kéo mẹ thảo luận, nhìn họ hạnh phúc như vậy ta thật sự rất vui, bất quá không hiểu sao trong lòng luôn bồn chồn không yên, có thể là do thời tiết không tốt ảnh hưởng đi.
Đến sân bay trước khi vào khu vực cách ly chuẩn bị xuất cảnh, cha cùng Bắc Thần Liệt thảo luận một số công việc, mẹ thì kéo tay ta dặn dò, nghe lời quan tâm ấm áp từ mẹ không hiểu sao ta thật sự muốn khóc, ta thật không nỡ xa họ, dù gì đến kiếp này ta mới thật sự cảm nhận được sự yêu thương của cha mẹ, nhưng mới vài ngày đã vội tách ra, ta thật sự không nỡ!
“Được rồi hai con đưa chúng ta đến đây thôi, ta với mẹ con chỉ đi du lịch thôi mà chứ có đi đâu đâu, mấy tháng sau sẽ về, tiểu Tiền con khóc cái gì vậy, haha mình à em xem con gái chúng ta thật mít ướt chưa kìa”Cha thấy ta khóc thì cười trêu, mẹ nghe vậy quay sang lườm cha rồi bước đến ôm chầm lấy ta dỗ nhẹ vào lưng.
“Con gái ngoan của mẹ không khóc, ở nhà phải tự chăm sóc tốt cho mình nhe con, cả Liệt cũng vậy, nhờ con chiếu cố tiểu Tiền hộ Dì”
“Ùm” Bắc Thần Liệt chỉ nhàn nhạt trả lời mẹ, ta cứ cảm thấy hắn luôn có địch ý với mẹ ta, bất quá ta vẫn có thể hiểu cho hắn dù gì cũng không phải ai cũng có thể đối xử với mẹ kế như mẹ ruột, nhưng ta tuyệt đối xem cha Bắc như cha thân sinh của mình cả mẹ Tống nữa, dù gì cũng nhờ tình thương chân thành của họ mà ta-một kẻ ngoại lai mới có thể sớm dung nhập và không bỡ ngỡ ở thế giới xa lạ này.
Ta bước đến ôm cha mẹ hôn tạm biệt họ, Bắc Thần Liệt thì chỉ đứng một bên, cha Bắc bước để vỗ nhẹ lên vai hắn, rồi cùng mẹ bước vào cửa khu vực cách ly, ta nhìn theo đến khi không thấy họ thì mới gạt mạnh nước mắt,quay lại chuẩn bị ra về cùng Bắc Thần Liệt.
“Ring….ring” Đúng lúc này thì điện thoại của Bắc Thần Liệt đổ chuông, hắn bất ngờ đứng lại nghe điện thoại làm ta đang bước đi không chú ý đập mạnh vào lưng hắn, mũi đau buốt, lưng gì cứng như đá thế không biết. Hắn bị đụng xoay người lại lườm ta, ta cũng vừa vuốt mũi vừa trợn mắt lườm lại, hừ muốn so mắt sao, ta cũng không sợ đâu.
“U U à, ừ mình đây có chuyện gì sao?...ừ mình không bận, không có việc gì khác…được mình đến chỗ cậu ngay” chỉ nghe hắn dịu dàng trả lời điện thoại, a ra là Bạch Nhạc U gọi đến.
“Tôi có việc gấp phải đi ngay, cô tự đi về đi” hắn quay sang ta bá đạo nói
Nhìn hắn thay mặt như chong chóng ta chỉ muốn nhảy lên cào vào mặt hắn vài phát, việc gấp gì chứ, muốn vứt ta đi hẹn hò chứ gì, hừ ta chẳng ngu đâu mà tự bỏ tiền túi bắt xe về, sao hắn không tự bắt xe mà đi, còn muốn giành xe với ta sao, hừ không có cửa đâu cả cửa sổ cũng bít luôn.
Nhìn hắn đang xoay mặt đi nhanh ra cửa ta vội ngồi xuống đất ôm bụng kêu lên “A…đau quá”
Nghe Tống Tiền kêu đau Bắc Thần Liệt chợt dừng bước, xoay người lại. Chỉ thấy cô ngồi bệt trên sàn, đầu cúi xuống, một tay ôm chặt bụng, cả người run lẩy bẩy.
“Tống Tiền cô bị sao thế” Bắc Thần Liệt lên tiếng hỏi nhưng không nghe được tiếng trả lời, chỉ thấy Tống Tiền run rẩy trên sàn như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, thấy cô im lặng chịu đựng anh cũng không đành lòng bỏ mặt, anh bước đến ngồi bên cạnh cô, nâng mặt cô lên,chỉ thấy Tống Tiền đang cắn chặt môi như cố kìm nén đau đớn. Thấy vậy Bắc Thần Liệt không khỏi nhẹ giọng
“Sao vậy, tôi kêu xe cho cô đi bệnh viện xem sao”
“Kh..không cần đâu, bụng chỉ hơi đau, tôi…tôi đến ngày.. nên bụng bị đau, không cần đến bệnh viện, có thể phiền cậu sang siêu thị bên đường mua dùm tôi chai nước ấm không, chỉ cần chườm nóng bụng sẽ khỏi ngay thôi” ta nhỏ giọng nói với hắn.
“Cô thật phiền phức mà, ngồi đó chờ đi” Bắc Thần Liệt nghe vậy đỏ mặt, lớn tiếng nói rồi xoay người đi nhanh ra cửa, dù gì vấn đề phụ nữ hắn nghe vẫn ngại.
Nhìn bóng dáng Bắc Thần Liệt biến mất ở cửa, chỉ thấy cô gái đang ôm bụng run rẩy trên sàn đã nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi nhìn nơi Bắc Thần Liệt biến mất cười đắc ý
“hắc hắc ngốc nghếch, muốn dành xe với tôi sao, cho cậu tự mà đi bắt xe” nói xong Tống Tiền chạy nhanh đến chỗ đỗ xe của chú Vương, lên xe đóng cửa lại, giả vờ bình thường nói với chú Vương
“Về nhà thôi chú, Liệt nói hắn có việc bận nên đi trước rồi”
“Vâng tiểu thư”
Nhìn xe chạy khỏi sân bay ta không khỏi thầm vui vẻ tưởng tượng vẻ mặt Bắc Thần Liệt khi biết bị lừa sẽ như thế nào, nhanh chóng tắt máy điện thoại để hắn gọi không được, rồi vui vẻ hỏi mượn điện thoại chú Vương để hắn muốn gọi chú ấy cũng không được luôn.
“Chú Vương điện thoại cháu hết pin rồi làm phiền chú cho cháu mới điện thoại được không”
“Đây tiểu thư”
Khi Bắc Thần Liệt quay lại Tống Tiền đã không còn ở đó, gọi vào số máy cô thì đã khóa máy, Bắc Thần Liệt không khỏi lo lắng “cô ta bảo đau mà đi đâu không biết”
Bước ra chỗ bảo chủ Vương đỗ xe thì cũng không thấy đâu, gọi vào số máy chú ấy thì đổ chuông mà không ai bắt,chú Vương không thể tự ý bỏ đi,thông minh như Bắc Thần Liệt nhanh chóng nghĩ ra là đã bị Tống Tiền lừa, anh nghiến răng nghiến lợi quăng chai nước ấm vào sọt rác“Tống Tiền cô giỏi lắm, sao ta có thể tin vào diễn xuất của cô ta chứ, hừ thật giảo hoạt mà, lần này là lần cuối ta tin vào cô, khốn kiếp….”
Lúc này trên xe nhìn số điện thoại của Bắc Thần Liệt nhấp nháy trên màn hình điện thoại chú Vương, Tống Tiền không khỏi cười khoái chí.
“haha ta thật thông minh mà, hên là ta nhanh chóng chỉnh điện thoại chú Vương ở chế độ rung, hừ đáng đời cậu, muốn bỏ tôi lại sao, chờ kiếp sau đi” Tống Tiền đắc ý nghĩ, sau đó xóa sđt của cậu khỏi lịch sử cuộc gọi đến rồi chờ gần về đến nhà mới đưa trả điện thoại lại.
Về đến nhà chưa bao lâu, bên ngoài bầu trời đã mây đen vần vũ, trời bắt đầu đổ mưa như rút nước, “a mưa thật là lớn mà, thời tiết xấu như vậy chắc không tạnh ngay rồi” ta không khỏi than thở trong lòng, lê bước đến phòng sách, ta quyết định đọc sách giết thời gian. Duỗi người nằm dài trên ghế dựa bên cửa sổ sát đất, vừa đọc sách vừa ngấm mưa nhưng chỉ thấy sấm sét đùng đùng, haizz thời tiết xấu quá, ngoài trời đen kịt chẳng ngắm được gì thôi ta tập trung xem sách vậy, may là cửa kính cách âm tốt nên ta cũng chẳng bị tiếng sấm ảnh hưởng gì, đang xem sách hăng say, ngực bỗng chợt nặng cúi đầu xem chỉ thấy con mèo của Bắc Thần Dật đã nhảy lên ngực ta cuộn tròn lại ngủ, hừ con mèo này thật biết chọn chỗ mà, lấy ngón tay vuốt nhẹ cổ nó, trong lòng ta thầm chọn một cái tên cao quý,sang trọng cho nó, gọi là gì được nhỉ? Uhm gọi nó xám đi, gọi lên tượng hình thế này mà nó chẳng toàn thân xám đấy thôi!!
Sau đó bất ngờ ngoài cửa nghe giọng dịu dàng của Bắc Thần Liệt vang lên “UU cậu đứng chờ mình, mình lên thay đồ, Vú Trương dì đi lấy cái khăn sạch cho UU lâu tóc đi”
“Vâng nhị thiếu gia” tiếng vú Trương vang lên
“Được rồi Liệt cậu lên đi, mình vào thư phòng trả cuốn sách này lại cho anh Dật” sau đó là tiếng nói êm ái dịu nhẹ của một cô gái.
“Bạch tiểu thư khăn của cô đây”
“Cám ơn Vú, Vú đi làm việc của mình đi”
Nghe tiếng mở của ta cũng chẳng buồn ngước mắt, ta biết chắc là Bạch Nhạc U vào.
“a tiểu Tiền cậu cũng ở đây sao, mình cứ nghĩ cậu chẳng bao giờ vào thư phòng đọc sách” nghe giọng nói nhỏ nhẹ nhưng bên trong hàm chứa kinh bỉ của cô ta lúc này ta mới đưa mắt nhìn lên
Chỉ thấy trước mắt một cô gái xinh đẹp cũng xấp xỉ tuổi ta bây giờ, mái tóc đen dài mềm mượt đến thắt lưng, lúc này hơi ẩm ướt nhưng cũng không gây trở ngại gì đến vẻ đẹp của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt luôn long lanh nước có vẻ mềm yếu, mặc một thân trắng thuần càng làm cho người ta sinh ra ý muốn bảo vệ nâng niu, da thịt trắng nõn nhưng hơi xanh lại làm cho cô ta càng thêm yếu đuối, đây không phải hình tượng điển hình nhân vật nữ chính tiểu bạch mềm yếu mà ta thường hay đọc trong mấy câu chuyện trước kia sao, bất quá Bạch Nhan U này lại không phải là tiểu bạch như vẻ bề ngoài, vì nhìn vào đôi mắt cô ta bây giờ ta có thể thấy sự kinh bỉ, xem thường đối với “Tống Tiền” –ta bây giờ.
Nhàn nhạt nhìn Bạch Nhạc U một cái ta lại cuối đầu tiếp tục xem sách, ta chẳng thèm chấp con cáo giả tạo này làm gì. Thấy Tống Tiền không để ý, lại còn xem thường ngược lại mình Bạch Nhạc U không khỏi nắm chặt tay, tiếp tục khiêu khích Tống Tiền vì cô ta biết Bắc Thần Liệt rất nhanh sẽ xuống, chờ Tống Tiền thô lỗ chửi mắng sẽ bị Bắc Thần Liệt trừng trị ngay, bị chính người mình thích vì cô ta làm tổn thương mình, Tống Tiền sẽ đau khổ cỡ nào a, haha thật mong đợi.
“à sức khỏe cậu sao rồi? Lần trước mình cũng có lỗi, dù sao cũng vì mình mà cậu bị anh Dật đẩy vào nguy hiểm xém tí nữa mất mạng, còn bị ba người họ chán ghét, mình thật xin lỗi cậu, mong cậu không giận bọn họ”
“Ừ tôi biết cô có lỗi với tôi, nhưng tôi đại nhân đại lượng sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của cô” Ta sao không biết cô ta muốn xin lỗi là giả chọc tức ta mới là thật, ta cũng không ngại cùng đùa với cô ta đâu.
Bạch Nhạc U nghe Tống Tiền nói tức giận muốn thổ huyết “ả thấp kém này mặt thật dày tưởng Bạch Nhạc U cô thật lòng xin lỗi ả sao, hừ nằm mơ” Bạch Nhạc U không cam lòng nghĩ.Bước đến đặt sách lên kệ, rồi cô ta xoay lại bước đến gần Tống Tiền
“A đây không phải mèo của anh Dật sao”, vừa nói Bạch Nhạc U vừa bước tới ôm mèo Xám nâng lên. Nhưng có thể tiểu Xám đang ngủ bị cô ta làm giật mình, nó xoay người xù lông cào lên tay cô ta mở ra ba đường máu.
Haha ta cười khi thấy người gặp họa thì ra con mèo này thật giống con mèo kiếp trước hại ta ngủm mà, nhưng lúc này nhìn nó ta thấy nó đáng yêu hết biết, xem cô ta còn giả vờ giả vịt được nữa không!
Quả nhiên chỉ nghe Bạch Nhạc U hô lên đau đớn “a đau quá”.Ta không khỏi xì mũi nghĩ “có phải không vậy chỉ bị cào nhẹ đã gào lên rồi”, sau đó cô ta nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi mắng “đồ súc sinh dám làm tao chảy máu sao?”
Cô ta bước lên định tóm tiểu Xám. Lúc này trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Bạch Nhạc U vội vàng buông tay đứng lên nhỏ giọng khóc, ta không khỏi tán thưởng “a thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi”
Chỉ thấy Bắc Thần Liệt vội vàng đi đến quan tâm hỏi Bạch Nhạc U “UU sao vậy, mình nghe tiếng cậu, sao cậu khóc? A tay cậu chảy máu rồi sao thế? Là Tống Tiền làm cậu bị thương sao?” nói xong hắn quay sang lườm ta như ta là tội nhân thiên cổ không bằng.
Lúc này Bạch Nhạc U nhỏ giọng nức nở, nói nhỏ còn quay sang e dè nhìn ta như sợ hãi điều gì “Liệt cậu đừng tức giận với tiểu Tiền, cậu ấy không cố ý đâu, tại mình tự ý muốn ôm mèo con, nhưng tiểu Tiền không thích nên vô ý cào trúng tay mình, chắc cậu ấy chỉ vô tình làm mình bị thương thôi, mình không sao, hức hức”
Nghe xong lời của Bạch Nhạc U ta không khỏi muốn vỗ tay cho cô ta, a thật là diễn viên trời sinh mà diễn còn giỏi hơn cả ta, sao cô ta không đi đóng phim nhỉ có thể trở thành minh tinh lắm, bây giờ cô ta lại đổ luôn vết thương do ta làm, haizz Bắc Thần Liệt lại chuẩn bị nổi bão rồi.
Quả nhiên nghe xong lời nói đáng thương của Bạch Nhạc U, Bắc Thần Liệt nổi giận lao tới bẻ ngược tay ta ra sau lưng nghiến răng nghiến lợi mắng “Tống Tiền người phụ nữ ác độc này lại làm UU bị thương lần nữa, có phải trừng phạt lần trước cô quên rồi không? Ta không ngại bẻ gãy tay cô cho cô nhớ lâu thêm đâu”
Nhìn Bắc Thần Liệt tức giận với Tống Tiền, Bạch Nhạc U không khỏi đắc ý trong lòng, nhưng chỉ có điều cô ta kinh ngạc là không thấy Tống Tiền khóc lóc đau khổ chỉ nhíu chặt mày kìm nén đau đớn Bắc Thần Liệt gây ra.
“Cậu tận mắt nhìn thấy tôi làm cô ta bị thương sao? Có bằng chứng rồi hãy chất vấn tôi, sao không nghĩ tự cô ta làm mình bị thương?” Ta tức giận lạnh lùng hỏi lại hắn
“Cô đừng giả vờ vô tội nữa đi, cô lừa gạt ta bao nhiêu lần rồi, nói như cô không lẽ UU lại nói dối, chỉ có thứ phụ nữ hèn hạ, vô sỉ lại độc ác như cô mới giả dối thôi, ta không bao giờ tin vào lời cô nữa” Nhìn ánh mắt cuồng nộ của Bắc Thần Liệt,lực siết tay cũng tăng, ta biết dù ta có nói lý gì với hắn cũng vô ích, chắc hắn tính luôn cả nợ lúc sáng ta lừa hắn đây mà, nhìn sang vẻ hả hê không giấu được trong mắt Bạch Nhạc U ta lại càng bực mình. Thiên a! số ta thật xui quá đi mà đi đâu cũng gặp chó dại thế này là sao a?
Ta nâng mắt nhìn ra sau lưng hai người họ rồi kinh ngạc hô lên “a Bắc Thần Dật anh về rồi sao?” Nhân lúc hai người kinh ngạc quay đầu lại, ta vội dùng hết sức cắn mạnh vào tay Bắc Thần Liệt, chờ hắn bị đau giật mình buông ra, ta lại đạp thêm một cú vào chân hắn, rồi nhanh chóng bỏ chạy về phòng mình khóa trái cửa, bên trong phòng ta không khỏi áp tai lên cửa nghe ngóng, ta thật sợ hắn sẽ lại phá cửa vào như lần trước.
Nhưng may lần này chỉ nghe Bắc Thần Liệt đứng trước cửa mắng ta vài tiếng rồi bỏ đi, lúc này ta mới có thể thoải mái nằm trên giường thở phào “ phù may mà ta thông minh, nếu không chắc phải tạm biệt cánh tay phải thiệt rồi, ta tin chắc trên tay hắn sẽ để lại nguyên dấu răng sâu ngoắm, không biết có bị hắn trả thù không đây haizz… à đúng rồi điện thoại ta tắt nguồn từ lúc ở sân bay đến giờ..” Vội ngồi dậy khởi động nguồn điện thoại chỉ thấy 20 phút trước có một tin nhắn được gửi đến từ mẹ ta. Mở tin nhắn ra đọc từng chữ từng dòng mà tim ta như bị người dùng dao từng nhát từng nhát một cứa lên đau đớn.