Con Đường Hạnh Phúc

Chương 33



Chiếc xe hơi màu đen đưa Hồng Lam đến bến tàu. Cơn mưa cứ kéo dài như bất tận từng hạt nặng trĩu. Tình yêu của cô kết thúc như vậy đấy, kết thúc trong tay người con gái đã cướp đi tình yêu của cô, người cha của cô, tất cả mọi thứ của cô.Chiếc xe hơi dừng ở bến cảng u ám, rất nhiều người đang cầm ô đợi tàu đến. Hồng Lam nhìn chiếc tàu lớn đang đến dần trong màn mưa trắng xóa, cô siết đôi tay thon dài của mình lại, cô không thể lên tàu, không thể đánh mất tất cả, chỉ có những kẻ yếu đuối mới lựa chọn từ bỏ tất cả. Hồng Lam không phải là người như vậy, cô phải phá cái đám cưới đó, phá đi giấc mộng hạnh phúc của người con gái may mắn đó, người con gái chỉ biết mỉm cười trên những thứ của cô.

Lợi dụng lúc đông người đợi tàu, cô hất tay mình ra khỏi hai người vệ sĩ. một đường chạy trốn khỏi chiếc tàu đó. Hai người vệ sĩ hoảng hốt đuổi theo cô, vì trời mưa và có quá nhiều người đợi tàu nên họ dần lạc mất cô.

Hồng Lam chọn con đường vắng, cô rẽ vào một ngõ vắng, đôi giày cao gót đã bị vứt ở đâu đó rồi. Từ bên ngoài con đường truyền đến âm thanh truy đuổi của vệ sĩ.

Cô nép người vào một góc hiên vắng. Đợi bọn chúng rời khỏi, cô ngã ngoài xuống trên nền đất lạnh lẻo đầy nước.

-Chà may quá nhỉ, đường xá thế này vẫn có người đẹp cho chúng ta ngắm!!!

Tiếng vang từ đằng sau cuối con ngõ nhỏ trở nên lớn hơn, Hồng Lam giật mình nhìn ra phía sau. Một nhóm người bặm trợn, quần áo lòe loẹt cười ngả ngớn đến gần.

Cô vươn người dậy tiếp tục chạy ra phía trước nhưng không kịp, một tên trong nhóm đã nhanh chóng tóm lấy rồi kéo ngược cô về sau.

-Thằng ngu này, mày làm người đẹp của tao hoảng sợ rồi kìa.

Tên đại ca đập mạnh lên đầu của tên đã kéo Hồng Lam ngã xuống đất. sau đó tiến đến chỗ cô, hắn ngồi xổm xuống, vuốt tay trên gương mặt cô

-Người đẹp, trời lạnh thế này sao còn ra ngoài.

Hồng Lam ngước đôi mắt đã đỏ lên nhìn hắn ta cầu xin.

-Xin ông hãy tha cho tôi đi...

Tên kia khẽ cười, chép miệng nhìn xuống cộ ngực đẫy đà đang lộ ra dưới lớp áo ren đã thấm ướt của cô

-Trời mưa thế này cũng ra ngoài, chắc không phải hẹn hò với bạn trai chứ?

Hồng Lam lắc đầu

-Không phải, tôi chuẩn bị xuất ngoại, lại bị lạc mất vệ sĩ trong nhà rồi. Xin các anh thả tôi ra, tôi sẽ kêu họ đưa các anh một khoản tiền lớn để các anh đi nơi khác vui chơi

Tên kia cười khẩy rồi bóp chặt chiếc cằm nhỏ của cô.

-Lũ con cái nhà giàu, mở miệng ra là tiền, mở miệng ra là tiền. Tao nói cho mày biết, ông đây không thiếu tiền. Hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi có tiền cũng không làm được gì cả là thế nào.

Tiếng cười dâm ô, tiếng xé quần áo cùng với tiếng la khóc của Hồng Lam vang vọng khắp con hẻm, hòa cùng tiếng mưa đến thê lương.

*****************************************************


Hồng Lam ôm đầu thoát khỏi kí ức cùng với những âm thanh ghê tởm ấy, Bà hơi dựa người vào tường. "Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đều không thể trách tôi được. đều là do kẻ phụ tình như ông, kẻ độc ác như cha cô ta cùng với cái gương mặt lúc nào cũng ra vẻ thanh cao của cô ta, đều là do các người ép tôi. Tôi cần phải cho Thiên Hà của tôi cuộc sống tốt đẹp nhất. Dù không thể là tốt nhất thì nó vẫn phải hơn con cái của ả đàn bà thuần khiết kia.

-Mẹ.

Thiên Hà bước nhanh đến dìu Hồng Lam đang siêu vẹo dựa vào vách tường.

-Mẹ đừng lo lắng, ba sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.

Cô ta đột nhiên nắm tay chặt lại gằn giọng.

-Tất cả những điều tồi tệ này xảy ra đều do con nhỏ Băng Du đáng chết đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.