Âu Dương Tịch, từ một minh tinh hạng ba bỗng chốc nhận được một vai diễn lớn mà mọi người đều mơ ước, nữ chính Âu Dương Tịch trong "Tầm hoan". Điều đáng nói ở đây là một minh tinh hạng ba, trước đây không hề có chút tiếng tăm, chỉ bởi một câu nói của ảnh đế màn bạc Mạc Ngôn "Âu Dương Tịch trong "Tầm hoan" chỉ có thể do Âu Dương Tịch đóng cùng tôi! Cô, Lưu Như Ý không xứng mà diễn xuất cũng không đủ!" lại được truyền thông chú ý.
Âu Dương Tịch muốn lật bàn, cái quái gì thế?
Cô lướt nhìn đống tạp chí, lướt qua tiêu đề…ôi
"Giải mã vì sao Âu Dương Tịch được ảnh đế chú ý"
"Âu Dương Tịch, nguời tình một đêm"
"Âu Dương Tịch, một đêm lăn, một đêm thành danh"
Cô bất lực ngồi phịch xuống ghế, cô luôn không thích những tai tiếng như thế này. Trong giới giải trí chính là một nơi ăn thịt người, cô sao có thể không biết nhưng vì lý tưởng kia cô chỉ có thể đâm đầu vào. Diễn xuất của cô không phải không tốt mà được di truyền vô cùng tốt, dung mạo của cô cũng không thua kém một đại minh tinh nào thậm chí có phần có khí chất hơn. Quản lý của cô, Lý Tuệ, nhiều lúc cũng dậm chất tức giận, cô mãi là ngôi sao hạng ba chỉ đơn giản vì cô không chịu luồn cúi, không chịu tuân theo qui tắc ngầm của thế giới này. Thế nên, mặc dù diễn xuất có tốt, dung mạo có xuất chúng thế nào đi nữa cô lại vẫn chỉ có thể là một minh tinh hạng ba. Luôn bị người khác chèn ép, giành mất vai diễn. Cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu, cô có nguyên tắc của mình.
Trong một lần đến Phong Đằng, khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố A, nơi tụ họp những thành phần máu mặt nhất của thành phố, từ doanh nhân cho đến minh tinh giới giải trí. Cô lần đó xui xẻo đụng trúng Ảnh đế Mạc Ngôn.
Âu Dương Tịch cô, một ngôi sao hạng ba tất không được mời đến bữa tiệc xa hoa ngày hôm đó nhưng bạn tốt của cô, Phong Thành, lại lôi kéo muốn cô đến, cô không thích nên chẳng mấy chốc đã chuồn ra ngoài.
Khéo quá hóa vụng, cô bước đại vào một phòng nghỉ mà không biết người đàn ông trong đó sẽ mở cửa con đường làm ảnh hậu của cô.
-Mạc Ngôn, anh không thể như thế! Em yêu anh!
Lưu Như Ý khóc đến thảm thương, nhưng là một diễn viên hạng nhất, Âu Dương Tịch không biết là cô đang khóc thật hay khóc giả.
-Yêu tôi? Cô yêu tôi thì liên quan gì đến tôi?- Mạc Ngôn lạnh lùng, anh ghét nhất là người ta nói yêu anh. Ánh mắt anh ghét bỏ dời ra cửa sổ như thể nhìn cô một chút cũng khiến anh đau mắt.
Bỗng một cơn gió thổi qua, làm bật tung tấm rèm của, cả người Âu Dương Tịch bại lộ. Âu Dương Tịch ngây người, thôi xong giới giải trí có nguyên tắc của nó, chưa kể đây là chuyện riêng, chuyên cá nhân mà đám phóng viên thích nhất.
- A….Cô là ai? Sao cô lại ở đây?- Lưu Như Ý phẫn nộ, bộ dạng này của cô bị cô gái này nhìn thấy hết rồi. Ban nãy cô cầu xin Ảnh đế…Cô ta biết được bao nhiêu?
Âu Dương Tịch nín thở, nhìn Mạc Ngôn nện từng bước chân về phía mình, anh ta chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao? Ảnh đế Mạc Ngôn vốn nổi tiếng là lạnh lùng, trên người tỏa ra khí lạnh khiến cô sợ hãi, chân cứng đến nỗi muốn chạy cũng không được nữa.
Anh ta…đang làm cái quái gì vậy?
Mạc Ngôn đang...hôn cô!
Âu Dương Tịch trợn trừng, hai mắt mở to hết cỡ. Cô bị ảnh đế cưỡng hôn, ông trời ơi!
Nụ hôn của Mạc Ngôn cuồng nhiệt đến khi Âu Dương Tịch cảm thấy thiếu không khí mới chịu buông cô ra. Ánh mắt anh rét lạnh không dịu dàng như khi nhìn Âu Dương Tịch quét qua Lưu Như Ý.
-Như cô thấy, cô ấy là bạn gái tôi!
Rồi không đợi Lưu Như Ý phản ứng anh lại dán môi mình lên môi cô. Bỏ qua ánh mặt kinh ngạc sợ hãi của Lưu Như Ý. Mãi đến khi Lưu Như Ý tông cửa xông ra ngoài, ảnh đế Mạc Ngôn mới buông cô ra.
-Cô gái, tôi sẽ bồi thường cho cô. Cô muốn thế nào?
Ánh mặt Âu Dương Tịch tóe lửa, cô quên cả mục đích tại sao mình có mặt ở đây.
Mạc Ngôn, Lưu Như Ý….Tầm hoan…
Âu Dương Tịch nhếch mép, nhớ lại Lưu Như Ý mắng cô "tiện nhân!" rồi xông ra ngoài. Nếu vậy,…
-Âu Dương Tịch tôi muốn Tầm hoan làm bồi thường!
-Được…
Mạc ảnh để không cần suy nghĩ lập tức đáp ứng, hắn còn tưởng cô là loại gì tốt đẹp nào ngờ cô cũng chỉ là cái loại nữ nhân vì nổi tiếng mà bò lên giường hắn. Hôm nay cô ở đây chắc cũng chỉ là muốn bò lên giường hắn.