Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 104



Tin tức quả thực rất quan trọng, đối với mấy người bọn họ mà nói, đây là tin tốt trời ban.

Thái tử bị phế, nhà họ Tạ mới có cơ hội sống sót.

Quay đầu nhìn vào trong phòng, không biết tiểu nương tử có muốn cùng mình đi hay không, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, giọng nói của tiểu nương tử đã vọng ra từ sau tấm bình phong, "Lang quân cứ đi đi, thiếp không đi đâu, muốn đi dạo xung quanh một chút."

Tĩnh vương tìm chàng, chắc hẳn có việc quan trọng cần bàn bạc, nàng đi theo cũng chỉ thêm nhàm chán.

Chàng khó khăn lắm mới móc ra được hai mươi đồng, đưa cho Mẫn Chương, để hắn ở lại với Ôn Thù Sắc, còn mình thì ra ngoài.

Đến ngoài khách điếm, xe ngựa của Tĩnh vương đã đợi sẵn ở cửa.

Mười năm trước khi Tĩnh vương đến đất phong Phượng Thành, Hoàng thượng cũng không thu hồi phủ đệ của chàng, vẫn luôn có người chuyên dọn dẹp, lần này trở về Đông Đô, vừa vặn có thể dọn vào ở.

Đến phủ, Tĩnh vương trước tiên dẫn chàng đi gặp Bùi Khanh.

Hôm qua Tĩnh vương đã mời người của Thái y viện, dược liệu cũng dùng loại tốt nhất, qua một đêm, vết thương của Bùi Khanh tuy có hơi đỏ nhưng không bị sưng.

Thấy tinh thần hắn đã khá hơn hôm qua rất nhiều, Tạ Thiệu ở lại trong phòng trò chuyện với hắn một lúc.

Bùi Khanh ngày thường quen thô kệch, nằm một ngày đã thấy không quen, ngồi dậy cũng không được, xoay người cũng không xong, trong lòng buồn bực, hỏi Tạ Thiệu: "Bên ngoài thế nào rồi?"

"Thái tử bị phế rồi." Tạ Thiệu nhìn hắn, muốn nói lại thôi, "Bùi Nguyên Khâu…" Tám chín phần là không sống nổi nữa.

Sắc mặt Bùi Khanh bình thản, từ lúc hắn quyết định kề d.a.o lên cổ Bùi Nguyên Khâu, đã xem như đoạn tuyệt quan hệ cha con. Về phần cuối cùng Bùi Nguyên Khâu liều mạng cứu cũng không phải là hắn, mà là dòng m.á.u họ Bùi trên người hắn, "Nếu có thể tìm được t.h.i t.h.ể của ông ta, phiền Tạ huynh giúp ta chôn cất."

Gặp xong Bùi Khanh ra ngoài, Tĩnh vương mời chàng vào thư phòng, vừa ngồi xuống đã nói: "Tam công tử tạm thời hãy ở lại Đông Đô."

Tạ Thiệu hiểu ý của Tĩnh vương.

Thái tử bị phế, e rằng sẽ không cam tâm, điều đáng sợ nhất là hắn chó cùng rứt giậu, quay sang tấn công Phượng Thành, cắt đứt đường lui của Tĩnh vương.

Tạ Đạo Viễn bất tài vô dụng, người của triều đình đã đi bắt, phần lớn sẽ không giữ lại mạng, sống c.h.ế.t đều dựa vào số mệnh của ông ta.

Nhưng nhà họ Tạ còn có lão tổ tông, nhà bá phụ chàng cũng ở đó, chàng không thể khoanh tay đứng nhìn, đã tiểu nương tử thích Đông Đô, vậy cứ để nàng ở lại đây trước.

Trong lòng đang tính toán nhưng chưa nói ra, Tĩnh vương đã nói trước: "Thái tử bây giờ chỉ hận không thể băm vằm ngươi ra, lúc này ngươi không cần phải đi chịu chết, cứ ngoan ngoãn ở lại Đông Đô đi." Sắc mặt dịu lại, chàng nói tiếp: "Yên tâm, cha ngươi và mẹ ngươi đã về Phượng Thành rồi, nếu như Chu thế tử ngay cả cửa ải này cũng không vượt qua được, e rằng về sau cũng không có bản lĩnh tự bảo vệ mình."

Tạ Thiệu sững sờ.

Hai vị lão nhân gia này cuối cùng cũng nhớ ra mình còn một cái nhà.



Tạ Thiệu đi rồi, Ôn Thù Sắc bèn dẫn Mẫn Chương ra khỏi khách điếm.

Dậy muộn nên còn chưa ăn sáng, thấy Mẫn Chương định đi mua bánh bao, Ôn Thù Sắc vội vàng ngăn lại, "Vất vả lắm mới đến Đông Đô một chuyến, chúng ta vẫn nên đổi món khác đi, tìm xem có gì ngon khác không."

Cứ thế tìm kiếm, bọn họ đã tìm đến trước Mịch Tiên Lâu, một trong những tửu lâu lớn nhất Đông Đô.

Tòa lầu ba tầng dựa lưng vào nước, trước lầu có ba cây cầu đá hình vòm đều có thể đi vào lầu, cửa son ngói lưu ly, mái hiên chạm trổ tinh xảo, hương rượu thoang thoảng lẫn với tiếng hát êm dịu từ bên trong vọng ra, khiến người ta không khỏi tò mò, bên trong rốt cuộc là tiên cảnh nhân gian gì.

Nghĩ đến Bạch Lâu và Túy Hương Lâu ở Phượng Thành, quả thực là ếch ngồi đáy giếng, không thể so sánh được.

Ôn Thù Sắc đứng trên cầu vòm, ánh mắt càng nhìn càng say mê.

Lão hồ ly kia, rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền…

Mẫn Chương thì trong lòng thấp thỏm, liếc nhìn nàng, siết chặt hai mươi đồng trong tay, lo lắng đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng hiểu được sự vất vả của chủ tử, lên tiếng khuyên nhủ: "Tam thiếu nãi nãi, đồ ăn trong tửu lâu bán chính là không khí, nói về hương vị còn không bằng mấy quán ăn bình dân trong ngõ."

"Chưa chắc." Ôn Thù Sắc đột nhiên bước về phía trước.

Mẫn Chương ngăn cũng không được, vội vàng gọi nàng: "Tam thiếu nãi nãi…"

"Yên tâm, hai lượng bạc Ôn đại nương tử cho đêm qua còn dư, chúng ta vào hỏi thử xem."

Hơn một lượng bạc, ở quán ăn bình dân còn có thể ăn uống no say, đến tửu lâu e rằng chỉ đủ mua vài món rau.

Mẫn Chương không yên lòng, thấy nàng cứ thế đi thẳng về phía cửa, không còn cách nào khác, trong lòng chỉ biết kêu trời chủ tử mau trở lại, nếu không hôm nay tam thiếu nãi nãi e là sẽ mất mặt ở tửu lâu này.

Ôn Thù Sắc đã bước vào trong.

Tiếng hát và hương rượu càng thêm rõ ràng, ngẩng đầu nhìn, ngay đối diện là một sân khấu được dựng lên, gấm đỏ trải đất, các ca kỹ ăn mặc lộng lẫy ôm đàn tỳ bà ngồi trên ghế đẩu, tiếng hát bên tai chính là từ miệng mấy người này phát ra.

Nhìn lên trên, là cảnh quan bên trong tòa lầu ba tầng, cầu thang hình tròn nối liền nhau, lan can cửa sổ được chia thành vô số gian nhỏ, rèm châu thêu hoa, đèn lồng bằng lụa mỏng vô số kể vây quanh một vòng.

Trên đỉnh đầu treo mấy chiếc đèn kéo quân cao hơn người, nếu như ban đêm sáng lên, không biết sẽ lộng lẫy đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.