Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 114



Tạ Thiệu lại không nhúc nhích, "Nếu Nguyên đại nhân bận nhiều việc, Tạ mỗ xin phép không quấy rầy nữa, đã đến đây rồi, xin cáo từ."

Có thể bỏ qua Môn hạ tỉnh của hắn, lấy được cáo mệnh này, nhất định là đã được Hoàng thượng đồng ý.

Chắc là Tĩnh vương vì muốn ổn định Tạ tam, mà cho một chút lợi ích nhỏ, dù sao sau này còn phải mượn thế lực của Tạ Đạo Lâm trong triều, để mở đường cho mình.

Hắn vì chuyện của Thái tử, mà chọc giận Hoàng thượng, hiện tại vẫn chưa thoát thân, nếu lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà ồn ào đến tai Hoàng thượng, e là sẽ cho hắn cơ hội nắm thóp mình, tìm cớ trừng phạt.

Tạ Thiệu xoay người, sắp bước qua ngưỡng cửa, liền nghe thấy Nguyên Minh An nói, "Nếu Tạ công tử đã gấp gáp như vậy, thì cứ làm việc chính trước đi."

Bước lên mấy bước đến bên cạnh Tạ Thiệu, chậm rãi nói: "Chỉ là Đông Đô này không giống Phượng Thành, người nhiều quy củ cũng nhiều, các cửa các nơi còn phải làm phiền tam công tử tự mình đi một chuyến."

Muốn có được một cáo mệnh, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp.

Nếu thật sự muốn làm khó, trước tiên phải điều tra tổ tông tám đời, còn phải kiểm tra thân thể, không có khuyết điểm mới đủ tư cách, một bộ quy trình làm xong, mất nửa ngày đã là ít.

Hôm nay có thể đến, Tạ Thiệu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, quay đầu nói với thị tòng: "Làm phiền dẫn đường."

Nguyên Minh An quay đầu, nhìn bóng lưng đang bước xuống bậc thang, đột nhiên lên tiếng: "Nhiều năm như vậy rồi, Tạ tam công tử chắc hẳn đã không còn sợ chó nữa chứ?"

Năm đó hắn còn nhớ rõ, Tạ bộc xạ đích thân tìm đến cửa, phá khóa cửa phòng, đỡ người ra ngoài, lúc đó Tạ tam ngay cả đứng cũng không vững, khóc như hoa lê đẫm mưa.

Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, cũng không vênh váo được đến đâu, bây giờ làm công tử bột ăn chơi mấy năm, trở về Đông Đô, hắn còn có thể lật trời hay sao.

Phía trước Tạ Thiệu bước chân khựng lại, từ từ dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, lộ ra vẻ khinh thường từ đáy mắt, giống như năm đó nhìn Nguyên Minh An vậy, trên mặt mang theo vẻ khinh bỉ và kiêu ngạo, "Nguyên đại nhân không biết, súc sinh không đáng sợ, chỉ sợ lòng người còn không bằng súc sinh."

Nói xong, không liếc nhìn Nguyên Minh An thêm một cái nào nữa, xoay người để thị tòng tiếp tục dẫn đường.

…..

Qua vài lớp cửa vòm, bước chân của Mẫn Chương dừng lại trước một cánh cửa. Hắn hướng vào trong cất tiếng gọi, "Cấp sự trung có ở đó không?"

Năm xưa khi Tạ đại công tử – Tạ Hằng nhận được thư bổ nhiệm từ triều đình, Đại phu nhân nhà họ Tạ đã hết lời khoe khoang khắp nơi. Mẫn Chương nhớ rõ ràng chức quan đó là Cấp sự trung của Môn hạ tỉnh.

Hắn cứ nghĩ sẽ gặp được người quen.

Nhưng lát sau, người bước ra từ trong lại là một người đàn ông trung niên, gương mặt xa lạ, không phải Tạ đại công tử Tạ Hằng.

Thấy là tùy tùng thân cận bên cạnh Nguyên tướng, vị Cấp sự trung kia liền hỏi: "Nguyên đại nhân có gì căn dặn?"

Tên tùy tùng liếc nhìn Tạ Thiệu đang đứng dưới bậc thang, sau đó ghé sát vào tai người kia nhỏ giọng nói: "Vị này là Tạ tam công tử, Nguyên tướng có dặn, bảo ngài hãy tiếp đón cho chu đáo."

Phần lớn giấy cáo mệnh trong triều đều được định sẵn từ trước, cửa ải Môn hạ tỉnh chỉ là làm cho có lệ, có người thậm chí chỉ cần đưa lời nhắn vào là được thông qua.

Hôm nay Nguyên tướng lại cố tình phái người đến căn dặn, Cấp sự trung sao có thể không hiểu ý.

Hắn ta đưa mắt nhìn Tạ Thiệu, cất cao giọng nói: "Tạ công tử thứ lỗi, xin đợi một lát, hạ quan còn chút việc chưa xử lý xong, thật sự không thể rời đi được."

Tạ Thiệu mỉm cười, cũng không vội vàng: "Cấp sự trung cứ làm việc đi."

Tên tùy tùng đưa người đến đây là xong nhiệm vụ, quay người trở về báo cáo, để lại Tạ Thiệu và Mẫn Chương đứng đợi trước cửa.

Thời gian dần trôi qua, người ra vào cửa liên tục, ai nấy đều cúi đầu, hoặc là nói cười với nhau, chỉ duy nhất tránh né hai người bọn họ, không hề liếc mắt nhìn lấy một lần.

Mẫn Chương mới theo Tạ Thiệu đến Phượng Thành, không biết những ngày trước hắn ở Đông Đô sống như thế nào, đến giờ mới nhận ra, chốn quan trường hóa ra lại có nhiều cách thức chèn ép người khác đến vậy.

Rõ ràng là đám người này đang cố tình gây khó dễ cho chủ tử của hắn.

Hắn quay đầu nhìn chiếc đồng hồ nước trong sân, đã gần nửa canh giờ trôi qua, cứ tiếp tục chờ đợi thế này, e là đến khi mặt trời lặn cũng chưa chắc đã gặp được vị Cấp sự trung bận rộn kia.

Thật sự không nhịn được nữa, Mẫn Chương nói với Tạ Thiệu: "Giấy cáo mệnh của chủ tử là do đích thân Hoàng thượng ban xuống, sao phải để loại người này làm khó, cứ trực tiếp đến Tam nha nhận nhiệm vụ, xem ai dám ngăn cản."

"Ngay đến một cái ấn cũng không lấy được, sau này làm sao có thể đứng vững trong quân doanh, chẳng phải sẽ bị người ta cười cho sao?" Thấy thời gian đã không sai biệt lắm, Tạ Thiệu bước thẳng đến cửa, mặc kệ tên tùy tùng ngăn cản, cứ thế xông thẳng vào phòng, đứng trước mặt vị Cấp sự trung vừa rồi, hỏi: "Đại nhân đã xong việc chưa?"

Cấp sự trung không ngờ hắn lại đột nhiên xông vào, vội vàng mở tung cuộn giấy trên bàn ra, vẻ mặt khó xử: "Vẫn chưa xong, Tạ công tử e là phải đợi thêm một lát nữa…"

Tạ Thiệu nhìn hắn ta, trên mặt không còn chút vẻ hòa nhã nào: "Công vụ hằng ngày của Môn hạ tỉnh đều được ghi chép rõ ràng, năm năm trước, vì sự chậm trễ của Môn hạ tỉnh các ngươi mà tấu chương không được trình lên kịp thời, làm lỡ đại sự. Hoàng thượng đã hạ lệnh, văn bản quy định rõ ràng, tất cả giấy tờ trên tay Cấp sự trung, không được để tồn đọng quá hai nén nhang. Ta đã đợi ở ngoài nửa canh giờ, cũng đã cho đại nhân đủ thời gian, nếu Cấp sự trung còn bận, vậy xin cho ta biết chính xác cần đợi bao lâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.