Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2



Nàng gả cho ai? Ôn Thù Sắc sững sờ.

Đại nương tử đối diện sau một buổi tối bình tĩnh, rốt cuộc cũng có chút d.a.o động. Ôn đại gia vẫn quỳ trên mặt đất không dậy, không nhìn rõ thần sắc, nhưng sống lưng rõ ràng đã căng cứng.

Đại phu nhân cho rằng lão phu nhân không muốn cho của hồi môn, cố ý đưa ra lời uy h.i.ế.p như vậy, không khỏi cảm thấy bi thương, tự giễu nói: "Tôi thấy đại gia làm Thị lang này, cũng chẳng thấy uy phong gì, cuối cùng ngay cả hai phần của hồi môn cũng làm khó người ta, vậy nhà họ Minh bên cạnh, cũng là dòng dõi thư hương, con đường làm quan còn không bằng chúng ta, gia thần của Tiết độ sứ không phẩm không cấp, cũng có thể bày ra một trăm hai mươi kiệu của hồi môn. Không trách người khác, là đại nương tử nhà tôi mệnh khổ, không nên có cha mẹ như thế..."

Gần như là đang mắng Ôn đại gia vô dụng.

Lão phu nhân không để ý đến bà ta, bảo đại gia đứng dậy, rồi tiếp tục nói: "Năm đó vợ chồng con đưa bát tự của đại nương tử lên, con đang làm huyện lệnh Phượng Thành, nhà họ Tạ là phó sứ Trung Châu, con nói có thể mượn việc này để leo lên nhà họ Tạ, là cơ hội trời ban, không cầu sau này vinh hoa phú quý, chỉ cầu có thể có một chỗ đứng ở Trung Châu."

"Vì chỗ đứng này, ta đã thuận theo ý nguyện của con, gả đại nương tử cho nhà họ Tạ. Mấy năm nay trên dưới Ôn gia đều ra sức vì con, lão nhị quanh năm suốt tháng không ở nhà, nghĩ đến lúc trẻ tuổi hắn cũng từng là một lang quân mặt mày sáng sủa, bây giờ nhìn lại, khuôn mặt đó mỗi năm lại đen thêm một bậc, chuyến này trở về, e là sắp đuổi kịp tro than trong bếp lò rồi, tiền bạc kiếm được không ít, đều lấp vào đâu rồi, trong lòng con tự biết."

Đầu gối Ôn đại gia vừa nhấc lên một nửa, lại mềm nhũn ra.

"Con có bản lĩnh thì cũng phải phấn đấu, bây giờ đã ngồi lên chức Thị lang, nguyện vọng ban đầu đã thành, những thứ khác chỉ là thêm hoa trên gấm."

Không có hôn sự này, đối với đại phòng mà nói, cũng không tổn thất gì lớn.

Lão phu nhân trước tiên hỏi ý kiến của ông ta: "Coi như là toàn tâm toàn ý vì nỗi khổ tâm của ta là người mẹ đi, hôn sự này cho nhị nương tử, cũng coi như là một chút bù đắp cho nhị phòng, con có ý kiến gì không?"

Một câu nói như sấm sét giữa trời quang, trong phòng im lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.

Ôn Thù Sắc không có thời gian để nghĩ xem lúc này đại phòng đang có tâm trạng gì, nàng dứt khoát từ chối: "Bà nội, hôn nhân đại sự không thể xem thường."

Trang trại ở ngoại ô kia, ngoài việc khai hoang và xây dựng lầu các, còn có một chuyện nàng chưa nói.

Nàng đã đặc biệt lập một bàn thờ Phật, mong từ nay về sau có thể tiêu tai giải nạn, thuận tiện nói rõ luôn yêu cầu đối với lang quân tương lai, sợ nguyện vọng quá nhiều, sẽ không thành tâm, nàng đã cắn răng bỏ ra một số tiền lớn để đúc một pho tượng vàng cho Phật.

Nàng tin tưởng, cho dù không cần tranh giành, bản thân nàng cũng có thể gả cho một lang quân như ý.

Lão phu nhân coi như không nghe thấy, không đáp lời, thần sắc bình tĩnh, chờ câu trả lời của Ôn đại gia.

Sắc mặt của đại gia đã thay đổi liên tục, lão phu nhân nói năng ngọt ngào nhưng ẩn chứa d.a.o găm, có thể nói ra những lời này hôm nay, đủ thấy, sự bất mãn trong lòng bà đối với ông ta đã tích tụ từ lâu.

Nỗi xấu hổ cùng cực khiến ông ta không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào lão phu nhân.

Cả đời vinh hoa phú quý của ông ta, bao gồm cả tính mạng, đều là do Ôn lão gia và Ôn lão phu nhân ban cho, xưa có Vương Tường hiến dâng mạng sống để bày tỏ lòng hiếu thảo với mẹ kế Chu phu nhân, huống chi Ôn lão phu nhân đối xử với ông ta không có nửa điểm đáng chê trách, không phải con ruột mà còn hơn cả con ruột.

Có lẽ cũng chính vì điểm này, khiến ông ta dần dần quên mất ranh giới nên có giữa mẹ con, anh em.

Đại phu nhân lúc này mới nhận ra lão phu nhân không phải đang nói đùa, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, gọi một tiếng "Mẹ", trong lòng trực hô hoang đường, quay đầu lại nhìn Ôn đại gia đang mang vẻ mặt áy náy, lập tức cảm thấy không ổn: "Lão gia, đại nương tử là con gái ruột của ông đấy..."

Ôn đại gia dập đầu xuống đất, phát ra một tiếng "bộp" trầm giọng, "Mọi chuyện đều xin mẹ làm chủ, hài nhi bất hiếu, khiến mẹ phải lo lắng vất vả, xin mẹ trách phạt."

- --

Một ngày trước đại hôn lại đột ngột thay đổi tân nương.

Người hầu trong phủ qua lại chạy vội giữa hai cái viện, một bên dọn ra, một bên dọn vào, bận rộn đến mức xoay như chong chóng.

Áo cưới đại nương tử đã mặc, bị thúc giục vội vàng cởi ra, phượng quan trên đầu vừa được tháo xuống, nàng mặc một thân áo trắng ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt còn sót lại lớp trang điểm.

Đại phu nhân khóc đến mức hai mắt sưng húp, vừa nhìn thấy nàng như vậy, nước mắt lại trào ra: "Mẹ đã nói rồi, con nuôi chính là con nuôi, sao có thể thật sự so sánh với con ruột, một cái mũ "bất hiếu" đội lên đầu cha con, đừng nói là con đường làm quan, có thể bức c.h.ế.t ông ấy..."

"Mẹ cẩn thận lời nói." Ôn Tố Ngưng tính tình không giống mẹ, giống đại gia, gặp chuyện bình tĩnh, trong lòng cho dù có oán trách, cũng không thể hiện ra mặt.

"Mẹ nói sai sao, bà ta cho rằng nhị nương tử lên kiệu hoa ngày mai là có thể hạnh phúc rồi ư? Treo đầu dê bán thịt chó, nhà họ Tạ nếu biết còn không biết sẽ như thế nào..."

"Có thể như thế nào?" Ôn Tố Ngưng nhẹ nhàng cắt ngang, "Vào cửa mới coi là người một nhà, thời gian lâu rồi, vẫn có thể nâng khăn múc rượu, ân ái như lúc ban đầu, đã nói hôn sự này dù cười hay khóc cũng phải nhường, vậy mẹ hà tất phải để lại ấn tượng xấu, chỉ cần cha còn làm quan, danh tiếng còn, có gì phải lo lắng, càng không đáng để mẹ gây xích mích với nhị phòng."

Ôn Tố Ngưng đã sớm bình tĩnh lại.

Quyền lực của Tạ phó sứ ở Trung Châu tuy lớn, nhưng cũng chỉ là một chức quan phiên trấn, không thể so sánh với phẩm cấp trong triều đình, hơn nữa mấy lần hành động gần đây của triều đình, đều có xu hướng muốn thu hồi binh quyền của các tiết độ sứ.

Tương lai nhà họ Tạ có thể trông cậy vào, là đại công tử nhà họ Tạ.

Với tài năng của đại công tử nhà họ Tạ, nàng gả qua đó, quả thật là một sự đảm bảo, nhưng cho dù không có nhà họ Tạ, nàng cũng không lo lắng, cha là Công bộ Thị lang tứ phẩm, đến kinh thành tìm một hôn sự, chưa biết chừng còn hơn đại công tử nhà họ Tạ nhiều thì sao.

Hôn sự có thể nhường, sau này trên con đường làm quan không thể thiếu bạc.

Nhị thúc mấy năm nay ở Phúc Châu kiếm được đầy bồn đầy bát, khắp nơi đều mua sắm tài sản, một nửa trà lâu ở Trung Châu đều đứng tên ông ấy, tài sản chỉ có thể ngày càng nhiều.

Có tiền chưa chắc đã làm được mọi thứ, nhưng đến nơi đất chật người đông như Đông Đô, không có tiền thì vạn vạn không được.

Nhưng đại phu nhân không nghe lọt tai.

Trước đây bà ta luôn rất coi trọng phẩm hạnh của đại công tử nhà họ Tạ, cho rằng sau này nhất định sẽ có tiền đồ rộng rãi, bây giờ bị cướp mất, càng cảm thấy đó là một miếng bánh thơm ngon.

"Chúng ta thật sự ứng với câu nói "may áo cưới cho người khác", cha con đã đến Đông Đô nửa năm rồi, nếu không phải đợi hôn sự này của nhà họ Tạ, mẹ con ta đã sớm vào Đông Đô rồi, cái nhà này mẹ một khắc cũng không muốn ở lại nữa, cứ để nhị phòng ở bên cạnh bà ta mà tận hiếu đi, đợi qua ngày mai, chúng ta đều đi..."

Thật sự là dầu muối không ăn.

Đối với người mẹ này của mình, Ôn Tố Ngưng đôi lúc cảm thấy rất bất lực, không muốn nói thêm với bà ta nữa: "Con mệt rồi, mẹ về trước đi."

Đại phu nhân một bụng oán hận, Ôn Thù Sắc cũng đâu có thấy oan.

Trên đường trở về, nàng một lòng mong chờ được xem náo nhiệt của tân nương, kết quả bản thân lại trở thành tân nương.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng đã mặc hỷ phục lên người rồi, vẫn chưa hoàn hồn lại.

Trước đây vì làm bộ hỷ phục này cho Ôn Tố Ngưng, nhị gia Ôn gia đã tìm kiếm từ khắp nơi mấy chục viên trân châu biển, đại phu nhân đều sai người khảm hết lên áo cưới, vì vậy kích thước trước n.g.ự.c hơi làm rộng ra một chút.

Ôn Thù Sắc và Ôn Tố Ngưng cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh, Ôn Thù Sắc chỉ nhỏ hơn nàng ta vài canh giờ, nhưng cao hơn Ôn Tố Ngưng hai ngón tay, chỗ trước n.g.ự.c cũng đầy đặn hơn.

Hỷ phục giống như được đo ni đóng giày, còn vừa vặn hơn cả đại nương tử, nhưng Ôn Thù Sắc không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp của mình, nàng vội vàng tìm hiểu về vị lang quân mà mình vừa "cướp" được.

Đại công tử nhà họ Tạ, huyện lệnh Phượng Thành, cũng giống như đại nương tử Ôn gia, nổi tiếng hiền đức, nàng còn chưa từng gặp người thật.

Tam công tử nhà họ Tạ thì nàng đã gặp rồi.

Một tháng trước, Tĩnh vương phi Chu phu nhân vừa nhìn đã thích nhị tiểu thư nhà họ Minh là Minh Uyển Nhu, nhờ bà mối đến cửa cầu hôn, nhi tử của bà là Chu Khoáng biết được, giấu diếm trưởng bối, lén lút đưa tín vật cho Minh Uyển Nhu, hẹn gặp mặt nàng ta.

Nhà họ Minh là dòng dõi thư hương nhiều đời, Minh Uyển Nhu ngày thường cửa lớn cửa nhỏ đều không bước ra, nào dám tư hội ngoại nam, nhất thời không biết làm sao,  liền tìm đến Ôn Thù Sắc.

Ôn Thù Sắc từ nhỏ đã chơi cùng nàng ta, đều là tiểu thư khuê các được nuông chiều, nhưng tính cách lại khác biệt, một người do dự thiếu quyết đoán, một người cả người tràn đầy khí phách, nghe xong lời của Minh Uyển Nhu, trong lòng đã có suy đoán.

Lén lút hẹn gặp mà không cho người nhà biết, nghĩ thế nào cũng không phải là hành động quang minh lỗi lạc.

Vì thân phận của đối phương, lại lo lắng hôn sự này nếu thật sự thành, Minh Uyển Nhu chưa gả qua đã đắc tội với vị hôn phu tương lai, sau này nếu hắn cố ý gây khó dễ, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Ôn Thù Sắc nghĩ ra một cách.

Nếu đối phương thật lòng, trước khi đính hôn muốn gặp mặt một lần cũng không phải là không thể, cách một tấm rèm nhìn đại khái hình dáng, nói thêm vài câu, hiểu biết lẫn nhau một chút, đối với Minh Uyển Nhu cũng là chuyện tốt. Nếu muốn giở trò đồi bại, vậy thì đừng trách nàng không khách khí.

Hôm đó Minh Uyển Nhu đến địa điểm hẹn trước, Ôn Thù Sắc trốn ở chỗ tối quan sát.

Tên Chu Khoáng kia quả nhiên không có lòng tốt, đến không chỉ một mình hắn, phía sau còn có ba nam tử khác.

Tạ Thiệu, Thôi Niên, Bùi Khanh.

Tạ Thiệu là con trai độc nhất của Tạ bộc xạ (Tể tướng (chữ Hán: 宰相) là một chức quan cao nhất trong hệ thống quan chế của phong kiến Á Đông, sau vị vua đang trị vì) nhị phòng nhà họ Tạ, tám năm trước Tạ bộc xạ từ quan, cả nhà dọn về Trung Châu, từ đó không hỏi đến chuyện triều chính, sống cuộc sống nhàn nhã, nhưng con trai ông ta lại dần dần nổi bật ở Trung Châu, vừa nổi tiếng vừa tai tiếng, lan truyền khắp Trung Châu, không ai không biết.

Thôi Niên là con trai của một phú thương ở Trung Châu, suốt ngày không có việc gì làm.

Cha của Bùi Khanh là Đại Lý Tự thiếu khanh, nghe nói quan hệ cha con bất hòa, không theo đến Đông Đô, một mình ở lại Trung Châu, tìm một chức Tuần kiểm trong nha môn.

Bốn người thường xuyên cùng nhau xuất hiện trên đường phố, trước mặt mọi người tự xưng là tứ đại tài tử, sau lưng bị gọi là "thiếu niên ngông cuồng".

——Niên - Thiệu - Khanh - Khoáng.

Ôn Thù Sắc từng nghe qua danh tiếng của mấy người này, bản thân là một tiểu thư khuê các, vốn không nên gây chuyện, nhưng đã bắt nạt đến bạn thân của nàng, nàng không thể không quản, nàng nằm trên tường nhìn rõ ràng, đợi mấy người vừa đến, mở cửa thả chó.

Không ngờ bốn người thường ngày được đồn đại là oai phong lẫm liệt, vừa nhìn thấy chó, lại leo lên xà nhà.

Mặc dù sau đó Ôn Thù Sắc có giải thích thế nào với bà nội rằng mấy con ch.ó mực lớn kia căn bản không cắn người, miếng thịt rớt ra từ m.ô.n.g Chu Khoáng là do hắn tự mình leo mái nhà bị ngói cứa vào, nhưng cũng chẳng ích gì. Nàng trước bị phạt quỳ, sau bị đuổi ra trang trại ngoài thành, ở đó ròng rã một tháng, đến hôm nay mới được về phủ.

Cùng một nhà sinh ra, lẽ nào lại có sự khác biệt lớn đến vậy?

Tường Vân nhìn ra tâm tư của nàng, bèn khuyên nhủ: "Cô nương yên tâm, đại công tử nhà họ Tạ, nô tỳ đã gặp qua, vừa có tài vừa có sắc, không giống với tam thiếu gia của nhị phòng nhà họ Tạ."

Về dung mạo thì đại công tử tuy có kém cạnh hơn một chút, nhưng cái vỏ bọc này là thứ không đáng tin cậy nhất, quá đẹp dễ thu hút ong bướm.

Lời này ít nhiều cũng có chút tác dụng.

Cứ lấy nàng và đại tiểu thư ra so sánh, người thì đoan trang, trầm tĩnh, có tầm nhìn xa trông rộng; kẻ thì chỉ biết hưởng thụ trước mắt, ăn bữa nay không lo bữa mai.

Người với người, quả thực khác biệt rất lớn.

Cái cổ cứng đờ của Ôn Thù Sắc vừa thả lỏng một chút, lập tức bị bà v.ú bóp chặt cằm, sợi chỉ bông mềm mại quấn quanh mặt nàng.

Nàng kêu lên một tiếng "đau", bên cạnh Tường Vân vội vàng an ủi: "Hơn nữa, lão phu nhân thương cô nương như mạng, sao có thể hại cô nương được? Nhất định là thấy đại công tử nhà họ Tạ tính tình hiền lành, cô nương gả qua đó, cả đời sau này sẽ được che chở... Tuy tam thiếu gia nhà họ Tạ kia có chút phong lưu, nhưng cô nương vào cửa rồi, hắn cũng phải gọi cô nương một tiếng "tẩu tử"."

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng những ngôi nhà, tiếng người huyên náo hòa cùng ánh đèn, len lỏi qua những ô cửa sổ, náo nhiệt không hề giảm bớt.

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa quán trà, tiểu đồng đứng trên bậc cửa đá xanh đã chờ đợi từ lâu, thấy xe ngựa vội vàng quay người vào trong.

Không lâu sau, cậu ta đi ra, phía sau đi theo một thiếu niên áo gấm, thong thả bước về phía xe ngựa, vén rèm bước lên, ngẩng đầu nhìn người trong xe, nhiệt tình gọi: "Tạ huynh."

Người tới chính là Chu Khoáng, đêm nay vừa mới về thành.

Tạ Thiệu dịch vào trong, lưng lười biếng dựa vào thành xe, tay áo rộng thêu mây lành cuộn tròn khẽ vung, thu tay đang đặt trên đầu gối lại, một đôi mắt đen nhìn sang, ung dung thong thả nhìn trò cười.

Phải nói người này, dù là dung mạo hay khí chất, sau này đều là tướng mạo của bậc cao sang quyền quý, chỉ tiếc là, cũng giống như hắn - Chu Khoáng, sức lực dùng sai chỗ.

Hút dinh dưỡng từ gốc cây đại thụ, lại mọc thành cây cong queo, chỉ lo mọc cành lá phụ.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt vừa tuấn tú cao quý vừa ngạo mạn bất kham này của hắn, trong đầu Chu Khoáng đều hiện lên một câu: "Nhân mô cẩu dạng" (bề ngoài người, bên trong chó).

Trị thương một tháng trời, m.ô.n.g của Chu Khoáng tuy đã khỏi, nhưng trong lòng vẫn còn ám ảnh, trước khi ngồi xuống rõ ràng là khựng lại một chút, vừa ngồi xuống đã vội vàng than thở: "Đó là cái trang trại rách nát gì vậy, ngay cả cái giường tử tế cũng không có, ban đêm còn nhiều muỗi, suýt chút nữa hút hết m.á.u ta..." Nói đến đây đầy vẻ bi thương, đối với kẻ gây ra tất cả những chuyện này càng thêm căm hận.

Bị phạt đến trang trại không chỉ có Ôn Thù Sắc, mà còn có hắn - Chu Khoáng.

Chu phu nhân biết chuyện, cảm thấy hắn làm mất mặt Chu gia, mặc kệ m.ô.n.g hắn còn đang bị thương, lập tức sai người khiêng hắn đi, cũng đưa ra ngoài thành.

Nhị tiểu thư nhà họ Ôn, hắn đã từng nghe nói, cũng đã từng gặp qua.

Quả thực xinh đẹp như tiên nữ.

Nhưng cũng không thể vì nàng ta xinh đẹp mà có thể bù lại miếng thịt bị rớt trên m.ô.n.g hắn, càng không thể xóa nhòa nỗi oan ức mà hắn phải chịu.

Đặc biệt là ngày hôm đó, khi hắn treo trên mái hiên, nghe thấy tiếng cười "khanh khách" như chuông bạc kia, làm sao cũng không thể quên được.

"Ta là đại trượng phu đi trả thù một tiểu cô nương, thì có vẻ hẹp hòi, mất phong độ, món nợ này cứ tạm thời ghi lên đầu nàng ta, đợi sau này nàng ta xuất giá, ta sẽ tìm phu quân của nàng ta, nhất định phải lột da hắn ta." Nói được một nửa bỗng nhiên nhớ tới hôn sự ngày mai, liền kịp thời ngậm miệng, sau này hai nhà thành thân thích, chuyện này thật sự khó xử lý, nhưng bảo hắn cười một cái quên hết thù hận thì lại không cam lòng, ấp úng nửa ngày, mới miễn cưỡng nói: "Nếu không phải nể mặt ngươi, ta nhất định phải..."

Ngày bị thương Chu Khoáng mặc áo bào màu nhạt, m.ô.n.g bị thương sau đó, giống như bị đổ thuốc nhuộm chu sa, vô cùng nổi bật.

Nghĩ thôi cũng thấy đau.

Tạ Thiệu không phải là người không có lòng thương cảm: "Không cần nể mặt, nhà ta cưới là đại tiểu thư nhà họ Ôn."

Ý tứ chính là, ngươi cứ việc yên tâm đi tìm Ôn nhị tiểu thư đòi nợ.

Chu Khoáng do dự nhìn hắn một cái, nhớ lại lúc đó người chịu thiệt không chỉ có mình hắn, liền hiểu ra, ghé sát lại hỏi một câu: "Tạ huynh, ngươi cũng sợ chó à?"

Thấy ánh mắt Tạ Thiệu rơi trên mặt hắn đột nhiên dừng lại không nhúc nhích, dần dần trở nên lạnh nhạt, liền linh cảm sẽ không có kết quả tốt.

Quả nhiên, "Ban đầu thấy ngươi nhịn một tháng, ngay cả một ngụm rượu cũng chưa được uống, nên đã cố ý đặt một phòng riêng ở Túy Hương Lâu, bây giờ xem ra, ngươi không cần rồi..."

Phòng riêng ở Túy Hương Lâu, một bộ đầy đủ ca múa nhạc, rượu ngon món ngon, ít nhất cũng phải trăm lượng bạc.

Nhưng vị Tạ tam thiếu gia trước mặt này giàu có, không chỉ nuôi cả nhà họ Tạ, mà còn là con cừu béo mà các thương gia ở Trung Châu đều công nhận.

Khi vị Bộc Xạ trước từ quan, hoàng đế vì khen thưởng công lao của ông ta cho triều đình, ban thưởng năm vạn lượng hoàng kim, mà nhà mẹ đẻ họ Nguyễn của ông ta lại là nhà buôn hương liệu lớn nhất Dương Châu. Gia sản hùng hậu, còn giàu có hơn cả Tĩnh Vương phủ của hắn.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, huống chi là người.

"Tự vả miệng." Chu Khoáng giả vờ đánh vào má mình một cái, kịp thời nhận lỗi: "Ngày mai quý phủ có hỷ sự, ta nhất định đến góp vui..."

Bên ngoài đột nhiên có tiếng "Tam thiếu gia" truyền vào.

Tạ Thiệu quay đầu lại, đẩy khung cửa sổ ra, ngọc quan trên đầu hơi nghiêng, gia nhân bên cạnh lão phu nhân nhà họ Tạ gần như muốn thò đầu vào, vẻ mặt hoảng hốt: "Lão phu nhân ngã bệnh rồi..."

【Tác giả có lời muốn nói】

Chu Khoáng: Thật sự không cần nể mặt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.