Con Đường Nam Công Viên - Hạ Đại Vũ

Chương 35



Khi bước vào nhà, Vệ Đông không để Tần Du Du bật đèn. Anh nắm chặt tay cậu, vừa đóng cửa lại vừa ôm cậu vào lòng và nói: "Em đợi anh một chút nhé."

Ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào. Vệ Đông bước đến bên bàn, tiếng "cạch" vang lên khi anh bấm bật lửa, từng ngọn nến trên chiếc bánh kem dần được thắp sáng.

Tổng cộng chỉ có hai cây, là những con số.

Khi ngẩng đầu lên, Tần Du Du nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Vệ Đông dưới ánh sáng vàng cam.

Vệ Đông mỉm cười, giơ tay ra và nói: "Lại đây em."

Đôi mắt anh ánh lên nụ cười dịu dàng, ánh nến nhảy múa trong đồng tử, lấp lánh và chuyển động.

Tần Du Du hít một hơi thật sâu, lồng ngực cảm thấy nặng trĩu.

Xung quanh tối om, chỉ có một góc nhỏ tỏa sáng màu cam, và Vệ Đông đứng trong vầng hào quang ấy, khóe miệng cong lên nhìn cậu.

Tần Du Du không còn muốn do dự nữa, bước chân tiến về phía anh.

Khi bàn tay được nắm chặt trong lòng bàn tay Vệ Đông, cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác an tâm và ấm áp quen thuộc lại trở về.

Vệ Đông vòng tay ôm vai cậu, nhìn ánh nến trên bánh kem, có chút ngượng ngùng: "Anh không hát bài hát sinh nhật nhé, anh hơi ngại. Em cứ trực tiếp ước đi."

Tần Du Du gật đầu: "Được ạ."

Cậu dụi mắt, nghiêm túc chắp tay lại, nhắm mắt trước ngọn nến và thầm ước trong lòng một lúc. Khi mở mắt ra, Vệ Đông đang nhìn cậu và nói: "Chúc mừng sinh nhật Du Du, quên hết những điều không vui đi nhé? Từ giờ trở đi, mỗi ngày đều hạnh phúc em nhé."

Tần Du Du "ừm" một tiếng, Vệ Đông mỉm cười, đưa tay cầm con dao nhựa chuẩn bị cắt bánh.

Tần Du Du níu lấy anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.

Vệ Đông dừng động tác, rồi siết chặt vòng tay ôm cậu vào lòng.

"Xin lỗi em," anh hôn lên đỉnh đầu Tần Du Du: "Anh đã hồ đồ rồi, anh..." Vệ Đông thở dài: "Nếu em thực sự rời đi, anh không biết sẽ phải hối hận nhiều như thế nào, Du Du à."

"Em không định đi đâu cả." Tần Du Du nói, giọng nghẹn ngào: "Em đánh cược trong lòng rằng anh sẽ không nỡ bỏ em. Nếu anh thực sự nỡ, thì đằng nào em cũng sẽ mặt dày mò về tìm anh thôi."

"Hả?" Vệ Đông khựng lại.

Tần Du Du ngước mắt nhìn anh, mắt đỏ hoe: "Anh nghĩ gì vậy? Anh nghĩ em có thể chia tay với anh sao?"

Vệ Đông nhìn cậu.

Hàng mi Tần Du Du khẽ run: "Chỉ là... chỉ là muốn ép anh một chút thôi..."

"Không phải thực sự giận anh à?" Vệ Đông hỏi.

"Có giận một chút, nhưng dù giận đến mấy cũng không muốn chia tay đâu." Tần Du Du thành thật trả lời.

Lồng ngực Vệ Đông dịu lại, anh thở phào: "Em làm anh sợ chết khiếp, em đâu biết hôm nay anh đã trải qua một ngày như thế nào, làm việc mà chẳng tập trung được chút nào."

"Em biết chứ," Tần Du Du tựa má lên vai anh, nói: "Em cũng vậy... Em cứ nghĩ nếu anh không đến tìm em thì phải làm sao, em thấy mình nhiều lắm cũng chỉ chịu được ba ngày, em ở khách sạn ba ngày, nếu anh vẫn không tìm em thì em sẽ tự quay về, rồi xin lỗi anh..."

"Xin lỗi em," Vệ Đông nâng mặt Tần Du Du lên, hôn lên mắt cậu, trán áp vào trán cậu: "Xin lỗi, anh mới là người phải xin lỗi em. Anh thực lòng thích em, em cũng có tình cảm với anh, anh đáng lẽ không nên e ngại những chuyện vớ vẩn mà làm tổn thương em... Anh muốn có em cả đời Du Du, anh không muốn trao em cho bất kỳ ai khác...."

Tần Du Du mắt đỏ hoe, nhìn Vệ Đông, cổ họng run rẩy.

"... Vậy anh còn chờ gì nữa." Cậu nói.

Vệ Đông cảm thấy toàn thân tê dại, bàn tay đang nắm vai Tần Du Du siết chặt hơn, anh hỏi: "... Bây giờ ư? Chúng ta còn chưa ăn bánh..."

Nước mắt Tần Du Du đã chực trào ra khỏi hàng mi dưới, cậu dùng tay áo lau đi, rồi quay sang bốc một ít kem trên bánh cho vào miệng. Cậu vòng tay qua cổ Vệ Đông và hôn anh.

Vị ngọt ngào bùng nổ trên đầu lưỡi, khiến Vệ Đông choáng váng trong giây lát. Cả đêm uống rượu, cảm giác say sưa và sảng khoái dường như chỉ đến lúc này mới thực sự ùa về. Anh mút lấy đầu lưỡi mềm mại và ngọt ngào của Tần Du Du, hít một hơi thật sâu, đáp lại bằng một nụ hôn sâu.

Tiếng thở nặng nề vang lên bên tai. Tần Du Du chưa bao giờ biết mình có thể thở dốc to đến vậy mà không cần dùng đến dây thanh quản. Cậu cảm thấy nhịp đập trái tim như tiếng trống dồn dập đập vào lồng ngực, khiến toàn thân run rẩy.

Vệ Đông hôn cậu cuồng nhiệt, vừa hôn vừa bế bổng cậu lên. Anh đẩy cửa phòng ngủ bằng vai, bước vài bước đến bên giường, tay vẫn không buông ra đè cậu xuống, môi lưỡi gần như không rời nhau.

Hơi thở của Tần Du Du đã mang theo tiếng nấc.

Từ tối hôm qua đến giờ, cậu đã kìm nén quá nhiều cảm xúc. Vệ Đông đang ôm lấy cậu, lại một lần nữa quên hết tất cả vì cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng an toàn. Tất cả những ấm ức, lo lắng suốt một ngày một đêm qua cuối cùng cũng vỡ òa. Cậu ôm chặt lấy Vệ Đông, vừa thở dốc vì những vuốt ve, vừa khóc nức nở.

"Em vốn là của anh mà... Ai có thể tốt hơn anh chứ..." Cậu nghẹn ngào hỏi.

"Của anh." Vệ Đông vừa đi sâu vào cơ thể cậu, vừa trả lời.

Tần Du Du nắm chặt cánh tay anh, thở hổn hển hỏi: "Em sinh muộn hơn anh mười mấy năm là lỗi của em sao?"

"Không phải."

"Vậy tại sao anh lại vì điều đó mà không muốn em nữa?"

"Anh không hề không muốn em..." Vệ Đông áp má vào mặt cậu, hôn cổ cậu, hạ thân di chuyển chậm rãi: "Anh không hề không muốn em, sau này anh sẽ không như vậy nữa, đừng buồn nữa nhé, Du Du..."

Không buồn là không thể. Không biết là do men rượu đã ngấm, hay là bầu không khí lúc này, hay là vì Vệ Đông đang làm cậu cảm thấy trọn vẹn, tóm lại là nước mắt Tần Du Du cứ tuôn rơi không ngừng.

"Làm gì có chuyện ở bên nhau... là để chia tay chứ... Người khác có tốt đến mấy thì... liên quan gì đến em đâu... Sao anh cứ, cứ không hiểu vậy?" Tần Du Du quay mặt sang một bên, vừa thở dốc vừa khóc: "Em đã nói bao nhiêu lần rồi... Anh còn muốn em... nói thế nào nữa đây... Anh cứ nghĩ rằng em, sau này, sẽ gặp được người phù hợp hơn... nhưng em đã gặp được rồi mà..."

Vệ Đông đè lên người cậu, ôm chặt cậu, lồng ngực áp sát vào nhau, ấn đầu cậu vào ngực mình, hông đưa lên hạ xuống mạnh mẽ, đâm sâu vào bên trong.

"... Em không muốn người khác..." Tần Du Du bị đâm đến mức khóc cũng đứt quãng, từng câu nói run rẩy vỡ vụn, nhưng cậu vẫn cứ nói, còn Vệ Đông vừa lắng nghe vừa đáp lại bằng hành động.

"Em muốn... giấy..." Cậu vừa khóc vừa nói.

"Hửm?" Vệ Đông dừng lại một chút, thở hổn hển: "Sao vậy?"

"Muốn lau... nước mũi." Giọng Tần Du Du đã hơi khàn đi, cậu nức nở nói: "Em đã... đã nuốt xuống... nhiều lắm rồi..."

Vệ Đông sững người, rồi không nhịn được bật cười khẽ. Dù tiếng cười rất nhẹ, nhưng Tần Du Du vẫn không hài lòng, ậm ừ phản đối.

Vệ Đông với tay lấy hai tờ giấy từ đầu giường, cẩn thận lau mặt cho Tần Du Du, rồi nhẹ nhàng lau sạch mũi cho cậu.

"Được chưa?"

Tần Du Du ậm ừ trong cổ họng. Vệ Đông ném tờ giấy đi, ôm lấy cậu một lần nữa, hạ hông xuống và lại đâm sâu vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.