Tần Du Du đau đớn suốt đêm, mê mê man man không ngủ ngon. Vệ Đông gần như không ngủ, cậu cử động một chút là anh lại mở mắt nhìn, sợ cậu vô ý đè lên cánh tay.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã gần trưa, bên ngoài phòng khách có tiếng trò chuyện. Tần Du Du cố gắng nâng cánh tay ngồi dậy, nhăn mặt xuống giường. Vừa ra khỏi phòng, cậu thấy Lưu Cảnh Văn và mọi người đã mang đồ đến thăm, dưới đất là một đống hộp quà trái cây bánh kẹo.
"Anh Cảnh Văn, anh Trần, Chu Mạt." Tần Du Du chào từng người.
Lưu Cảnh Văn nhìn cậu: "Dậy rồi à? Ngủ ngon nhỉ, bọn anh nói chuyện ở đây hai tiếng rồi đấy."
Tần Du Du cười đi tới, nói với Vệ Đông: "Sao anh không gọi em dậy?"
Vệ Đông mỉm cười không nói gì.
Lưu Cảnh Văn nói: "Anh Đông thương cậu ngủ không ngon, để cậu ngủ thêm chút nữa."
Tần Du Du hít một hơi: "Ôi... đúng là, đau chết em rồi."
Lưu Cảnh Văn có vẻ bất lực: "Không phải anh nói cậu, Du Du à, hai đứa định kết thù với gãy xương à? Người lớn thế này rồi mà đi đường còn không cẩn thận."
Tần Du Du nói: "... Đâu phải em đi không cẩn thận, rõ ràng là người ta đâm vào em mà..."
Anh Trần và Chu Mạt ngồi một bên cười.
Lưu Cảnh Văn nhìn cậu từ trên xuống dưới, thấy thật sự không có vấn đề gì khác mới yên tâm, "Tháng này cậu ở nhà dưỡng bệnh đi, công việc để Chu Mạt làm giúp, lúc nào cậu bàn giao lại cho cậu ấy nhé."
Tần Du Du và Chu Mạt bây giờ quan hệ cũng khá tốt, nhưng cậu không ngờ cậu ta cũng đến nhà cùng, còn mua nhiều đồ thế, vội vàng nói với Chu Mạt: "Vậy cảm ơn cậu nhiều nhé, phiền cậu quá."
Kể từ lần Vệ Đông trực tiếp đưa Tần Du Du đi khi đang ăn cơm giữa chừng, mỗi lần gặp Vệ Đông cậu ta đều hơi sợ. Vệ Đông thì vẫn luôn bình thản, nhưng Chu Mạt cứ cảm thấy bị khí chất bình thản đó áp chế. Cậu ta cầm cốc uống ngụm nước, rồi đặt lại lên bàn, ngồi im lặng một bên.
Lưu Cảnh Văn và mọi người lại nói chuyện một lúc về tình trạng thương tích của Tần Du Du, điện thoại trong túi y vang lên một tiếng. Y lấy ra xem rồi đứng dậy nói với Vệ Đông: "Anh Đông, cửa hàng có việc rồi. Thấy Du Du khỏe mạnh thế này bọn em cũng yên tâm rồi, để cậu ấy ở nhà dưỡng bệnh tốt nhé, bọn em hôm khác sẽ ghé lại."
Vệ Đông đứng dậy gật đầu: "Cảm ơn các cậu."
Tần Du Du ôm cánh tay nói: "Ăn trưa xong hãy đi."
Lưu Cảnh Văn cười: "Cậu không làm được cũng dám giữ khách à, anh Đông chăm sóc cậu cả ngày đã đủ vất vả rồi."
Tần Du Du cười nhìn Vệ Đông, anh đưa tay vuốt nhẹ lên mặt cậu.
Mọi người đi hết, Tần Du Du ngồi xổm trước đống hộp quà, nhìn ngắm: "Em có thể mở ra ăn không anh?"
Vệ Đông nói: "Sao lại không được? Em đánh răng chưa?"
"Chưa," Tần Du Du một tay mân mê hộp bánh ngọt, "Anh không giúp em bóp kem đánh răng, em không làm được."
"... Anh quên mất." Vệ Đông vỗ nhẹ vai cậu: "Đi nào, anh bóp cho, đánh răng xong rồi ăn."
Tần Du Du đứng dậy, hai người cùng vào phòng tắm. Vệ Đông giúp cậu xả nước, bóp kem đánh răng, đưa cho cậu. Tần Du Du đối diện gương bắt đầu đánh răng.
"Anh à, anh đừng có thành kiến với Chu Mạt, cậu ấy thật ra rất tốt."
Tần Du Du nói không rõ ràng vì đang đánh răng.
Vệ Đông cười nhẹ: "Em đừng luôn nhắc đến cậu ta trước mặt anh, anh không có thành kiến gì đâu."
Tần Du Du nói: "Em nói thật đấy, hơn nữa gần đây... cậu ấy có một người bạn đến studio tìm cậu ấy mấy lần, em thấy có vẻ giữa họ có gì đó, nhưng chắc cậu ấy chưa đồng ý."
"Con trai à?"
"Ừm," Tần Du Du nhổ bọt và súc miệng, "Đương nhiên là con trai rồi, anh đoán không sai, cậu ấy cũng giống chúng ta." Tần Du Du vừa khuấy bàn chải đánh răng trong cốc súc miệng vừa nói: "Khi họ thành đôi, anh có thấy an tâm hơn không?"
Vệ Đông cười không nói gì, cầm lấy cốc rửa sạch rồi đặt lên giá, lấy khăn mặt vò dưới vòi nước, vắt khô rồi lau mặt cho cậu.
Tần Du Du nhìn anh.
Vệ Đông lau xong, nắm cằm cậu lắc nhẹ: "Nhìn gì thế?"
Tần Du Du cười, ngửa mặt lên.
Vệ Đông treo khăn lên, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
Tần Du Du nói: "Em nhớ lại chuyện xưa rồi anh, trước kia anh cũng từng lau mặt cho em như thế này."
Vệ Đông "ừm" một tiếng, nhìn cậu, rồi lại cúi xuống hôn, lần này đôi môi và lưỡi của họ không thể tách ra trong một lúc lâu.
Ăn trưa xong, hai người cuộn tròn trên ghế sofa xem tivi, Tần Du Du hỏi: "Anh không cần đến công trường sao?"
"Không đi," Vệ Đông bấm điều khiển chuyển kênh: "Có việc gì họ sẽ gọi điện, hơn nữa còn có anh Vương mà, thời gian này anh ở nhà trông em."
Tần Du Du nằm xuống, gối đầu lên đùi Vệ Đông, cựa quậy tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt thở dài: "Trong cái rủi có cái may đấy anh, lâu rồi chúng ta mới được thư giãn bên nhau thế này, ngày nào cũng bận rộn, khi thì anh khi thì em."
Vệ Đông đặt tay lên cổ cậu, xoa nhẹ tai cậu: "Ừm."
Mấy năm nay hai người quả thật rất bận rộn, công việc của Vệ Đông chỉ phân biệt ngày nắng ngày mưa, không có ngày lễ ngày nghỉ, khi bận rộn máy móc chạy 24 giờ một ngày cũng là chuyện thường. Tuy anh không phải ngồi văn phòng, nhưng sự căng thẳng tinh thần là như nhau.
"Có thấy tủi thân không?" Anh vuốt mặt Tần Du Du: "Anh chỉ lo kiếm tiền, ít có thời gian bên em."
"Không đâu," Tần Du Du cười: "Kiếm tiền quan trọng lắm chứ, em không nói đùa đâu anh, em thấy thế này rất tốt rồi, có anh, có nhà, có tiền kiếm, có cuộc sống ổn định." Cậu nhắm mắt cười: "Đây chính là cuộc sống tốt đẹp mà em từng mơ ước."
Vệ Đông nói: "Giá mà tay em không gãy thì càng tốt."
Hai người cười một lúc.
Tần Du Du mở mắt, lén nhìn Vệ Đông từ dưới lên.
Khuôn mặt này đã nhìn ngày đêm bao nhiêu năm rồi mà Tần Du Du vẫn không thấy đủ, đường hàm với râu ria của Vệ Đông qua năm tháng vẫn cứng cáp như xưa, nhưng Tần Du Du biết tâm hồn anh mềm mại đến nhường nào, ánh mắt anh nhìn cậu, bao nhiêu năm qua dường như chưa từng thay đổi.
"Anh," cậu gọi.
Vệ Đông cúi xuống: "Hử?"
"Những năm qua anh có sống tốt không? Những năm chúng ta ở bên nhau, anh có vui vẻ không?"
Vệ Đông bất ngờ bị câu hỏi này làm cho sững sờ một chút, nhìn cậu một lúc, rồi khóe miệng cong lên, ngẩng đầu tiếp tục xem tivi, tay nhẹ nhàng bóp vai và cổ cậu: "Anh muốn dùng hành động để trả lời câu hỏi của em, nhưng tay em đang bị thương, đừng trêu anh."
Tần Du Du cười đến run vai: "Ai trêu anh chứ, em đang hỏi anh mà."
Vệ Đông nói: "Đừng hỏi, không cần hỏi."
Cuộc sống của họ những năm gần đây, nói thật là điều mà trước khi gặp nhau, kể cả những năm đầu gặp gỡ, họ chưa từng dám mơ tới. Lúc đó quá khó khăn, Tần Du Du bất giác nhớ về bản thân ngày xưa, những vị đắng cay ngọt bùi, từng chút từng chút một, bỗng nhiên ùa về trong tâm trí, cậu vô thức trở nên ngẩn ngơ, im lặng.
Vệ Đông cúi đầu nhìn cậu: "Sao đột nhiên không nói gì vậy?"
Tần Du Du quay đầu nhìn tivi, nắm tay anh đặt lên môi hôn nhẹ: "Anh, ngày xưa anh có thật sự ăn đồ thừa ở quán ăn vỉa hè không?"
Vệ Đông bật cười: "Sao lại nhớ hỏi chuyện này?"
"Chỉ muốn hỏi thôi," Tần Du Du nắm chặt tay anh: "Anh cũng đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng hình như chưa bao giờ nghe anh kể."
Vệ Đông một tay chống đầu tựa vào một bên ghế sofa, tay kia bị Tần Du Du nắm đặt lên ngực. Giây phút thư thái này, cùng với cảm giác thoải mái và thanh thản trong lòng, không hiểu sao lại rất thích hợp để hồi tưởng về quá khứ.
"Thật ra anh chỉ ăn có một lần thôi," Vệ Đông nói: "Lúc đó vừa rời khỏi nhà, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, đi suốt một đêm, đến huyện tìm việc cả ngày không tìm được. Huyện quá nghèo nàn, lại không đủ xa nhà, lúc đó anh vừa mệt vừa đói, thực sự không chịu nổi nữa, đúng lúc gặp được bát mì người ta ăn thừa."
Tần Du Du nhìn anh.
Vệ Đông nói: "Sau đó anh rửa bát cho người ta mấy ngày, kiếm đủ tiền vé xe thì đi, đến thành phố X. Đến đây rồi thì tìm công trường, đến trước cổng hỏi có tuyển người không, người ta nhìn anh một cái rồi bảo được, thế là dẫn thẳng vào. Tuy làm công trường vất vả một chút, nhưng có cơm ăn chỗ ở, điều kiện cũng không tệ như lời đồn. Sau đó anh để dành đủ tiền thì đi học lái máy xúc, thi bằng, lúc đó quen anh Vương, anh ấy bảo anh đi thi một cái, anh lấy được bằng về thì đi làm cùng anh ấy."
Tần Du Du nghe mà ngẩn ngơ.
Vệ Đông cười nhìn cậu: "Những năm sau đó cơ bản cũng vậy, mỗi ngày đi làm, tan làm, có việc thì làm, không việc thì ở nhà thuê, cho đến một ngày gặp được em."
Tần Du Du không biết nói gì.
Một lúc sau, cậu ngồi dậy, đưa tay quệt mũi: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã gặp được em."
Vệ Đông nghiêng đầu nhìn cậu, đưa tay nắm cằm cậu xem, quả nhiên mắt lại đỏ rồi.
"Nếu những khổ cực, tủi nhục trước kia đều là để đổi lấy mấy chục năm sau này với em, thì anh quá may mắn rồi, Du Du à."
Tần Du Du vốn đang cố kiềm chế cảm xúc, dù sao cũng là người sắp ba mươi rồi, không như lúc còn trẻ dễ xúc động. Nhưng khi Vệ Đông nói câu này, nước mắt Tần Du Du lập tức trào ra, cậu quay mặt đi không nhìn anh.
Vệ Đông cẩn thận vòng tay ôm cậu, để cậu tựa vào vai mình.
"Nếu cuộc đời này được sống lại một lần nữa, anh vẫn muốn như vậy, Du Du. Chỉ cần được sống cùng em, tất cả những trải nghiệm không tốt đẹp đối với anh đều có thể xóa bỏ. Anh có em là đủ rồi."
Tần Du Du hít mũi, đưa tay lên mắt quệt vài cái.
Một lúc sau, cậu nói với giọng nghẹn ngào: "Tay thật sự đau quá anh ạ."
"Đau đến khóc phải không?" Vệ Đông xoa xoa cho cậu.
"Ừm." Tần Du Du đáp, quay mặt nhìn Vệ Đông: "Trong lòng cũng đau, nhưng cũng vui."
Cậu chỉ vào ngực mình: "Anh à, ở đây có rất nhiều, rất nhiều niềm vui không nói hết được."
"Anh cũng vậy." Vệ Đông mỉm cười, ôm đầu cậu vào lòng, cằm cọ nhẹ.
"Được gặp em, anh cũng rất vui, Tần Du Du." Anh khẽ nói.