Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 20: Gặp hoàng đế



Nhưng đau đớn trong chờ đợi lại không có, Lan Úy đột nhiên mở mắt.

Đối diện là hai mắt cười mị của Lăng Tiêu, Lan Úy sửng sốt.

Lăng Tiêu ném kiếm đi, đứng lên.

“Ta ngược lại nghĩ tới, trước khi bị thiến còn phải cấm thực (bỏ đói), không thì sẽ đau chết đi sống lại, lúc trước ngươi làm ta hôn mê, trực tiếp đưa đi tịnh thân, cũng không nghĩ qua vấn đề này, nhưng ngươi bất nhân ta không thể bất nghĩa, đúng không, không bằng chờ ngươi cấm thực hai ngày, lại đến…”

Nói xong, Lăng Tiêu ý vị sâu sa nhìn hạ thân Lan Úy.

Lan Úy thân thể cứng đờ, cắn răng quay đầu, hai chân kẹp lại, tựa hồ như vậy có thể ngăn cản ánh mắt không có ý tốt của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thấy thế, cười vui vẻ, thu kiếm Lan Úy lại, rồi từ bên cạnh lấy ra một sợi dây thừng thô chừng ngón tay cái trói chặt Lan Úy.

Lăng Tiêu mệt đến ngất ngư đứng thẳng, nhấc chân đá, đá Lan Úy xuống dưới sàng.

Cuối cùng, y ngồi xổm xuống nói vào trong một câu: “Công tử Lan Úy a, ngươi tốt nhất thành thật ở trong, nếu có tiếng vang gì bị thái giám cung nữ phát hiện, ta liền giao ngươi cho Hoàng Thượng.”

“…” Lan Úy bị bịt miệng không thể nói chuyện, chỉ có thể oán hận nhìn Lăng Tiêu.

Tâm tình tốt ngủ một giấc, ngày hôm sau Lăng Tiêu liền lật lại danh sách.

Mười hai người, hai ma ma, ba cung nữ, bảy thái giám, trong thái giám có hai người là thu mua.

Mười hai người này, trừ Lâm ma ma, mặc kệ là đời trước hay là đời này, Lăng Tiêu đều là lần đầu tiên biết.

Xem ra, đời trước, nhãn tuyến y tiếp xúc đều là của Lan Úy, phủ Tể tướng giấu mình thật sâu.

Mà Lan Úy đời này mới vừa bắt đầu xếp nhãn tuyến vào cung, nhãn tuyến cũng không nhiều.

Cho nên, danh sách này là tất cả nhãn tuyến của phủ Tể tướng? Chỉ mười hai người?

Lăng Tiêu trầm tư.

Nhưng mà, cũng không khó tưởng tượng, phi tử của đương kim hoàng đế cũng không nhiều, có quan hệ với phủ Tể tướng càng là không, như vậy, Tể tướng thật sự không cần thiết xếp vào quá nhiều nhãn tuyến.

Ngược lại là Lại bộ thượng thư, nhãn tuyến của Lại bộ thượng thư, Lăng Tiêu bắt được bảy người, bảy người này phần lớn quay quanh bên người Nhiễm phi nữ nhi của Lại bộ thượng thư.

Trong ấn tượng của Lăng Tiêu, trong hậu cung có ba phi tử, Lệ phi là công chúa Cao Nhiên quốc, ở bổn quốc không nơi nương tựa.

Hiền phi đứng đầu tam phi cũng không có bất kì gia thế bối cảnh gì, nhãn tuyến trong cung cũng không nhiều.

Nhãn tuyến bên Nhiễm phi là nhiều nhất, nhưng Nhiễm phi này tính cách đơn thuần tùy hứng, không thích nhất là có người trông coi nàng, đời trước Lại bộ thượng thư liên tiếp an bài người chiếu cố nàng, đều bị nàng đuổi về, cho nên nhãn tuyến mà Lại bộ thượng thư an bài bên người nàng ngược lại không nhiều lắm.

Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, lại dựa vào ký ức đời trước, thêm vài người vào, mấy người kia đều là nô tài phân tán trong cung phi tử khác, thông qua các phương diện để hỏi thăm sở thích của hoàng đế.

Chép danh sách này một phần, tổng cộng hai mươi mốt người, Lăng Tiêu liền mang theo danh sách này, sửa sang xiêm y đi gặp hoàng đế.

Cũng đã qua vài ngày, y nên lộ diện trước mặt hoàng đế, nếu không chờ hoàng đế quên luôn y, y liền mệt thật.

Lúc này là giờ Thân, hoàng đế đang ở Ngự Thư phòng xử lý chính vụ.

Khi Lăng Tiêu đi vào Ngự Thư phòng, thấy Tiểu Lý Tử đang ở ngoài, Lăng Tiêu có chút kỳ quái, khi hoàng đế xử lý chính vụ không phải quen có người mài mực cạnh hắn hay sao? Sao Tiểu Lý Tử lại đứng ở cửa, vậy người mài mực trong phòng hoàng đế là ai?

Tiểu Lý Tử liếc mắt liền nhìn thấy Lăng Tiêu, bước nhỏ chạy đến trước mặt Lăng Tiêu hành lễ.

Lăng Tiêu gật gật đầu, để hắn đứng dậy, hỏi: “Hoàng Thượng bây giờ là ai hầu hạ?”

Tiểu Lý Tử cúi đầu trả lời: “Không có ai khác.”

Lăng Tiêu nhướng mày: “Hoàng Thượng một mình ở trong phòng?”

Tiểu Lý Tử nói: “Dạ, tổng quản, từ sau khi ngài rời đi, Hoàng Thượng đều ở một mình trong phòng xử lý chính vụ, có việc mới có thể gọi các nô tài.”

Lăng Tiêu nhướng mày, xem ra hoàng đế này được y hầu hạ quen, không quen người khác hầu hạ, đây là hiện tượng tốt, Lăng Tiêu mỉm cười.

Thấy Tiểu Lý Tử còn ở cạnh, Lăng Tiêu liền hắng giọng một cái nói: “Tiểu Lý Tử, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ngươi đi thông báo một tiếng đi.”

“Vâng.” Tiểu Lý Tử đáp lời, bước nhỏ chạy về cửa, gõ gõ cửa với bên trong.

Nghe bên trong trả lời, cung kính đi vào.

Không lâu, lại từ trong đi ra, Lăng Tiêu thấy thế, đi tới, sửa sang xiêm y, kéo khóe miệng bước đi tính đi theo Tiểu Lý Tử cùng vào.

Nhưng Tiểu Lý Tử dịch thân chắn trước mặt y, cúi đầu hơi lắc.

Lăng Tiêu sửng sốt, nhíu mày kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng không chịu gặp ta?”

Tiểu Lý Tử hành lễ, Lăng Tiêu cảm thấy không thể tin hỏi: “Ngươi có nói với Hoàng Thượng, ta là tới bẩm báo việc hắn ra lệnh ta tra rõ hay không?”

Tiểu Lý Tử đáp: “Nô tài có nói, nhưng Hoàng Thượng nói, hôm nay chính vụ bận rộn, bảo tổng quản ngày khác lại đến.”

“…”

Lăng Tiêu im lặng, hoàng đế này đang làm gì?

Không phải hoàng đế nói muốn y điều tra rõ sau đó đến yết kiến hay sao? Hiện tại ngược lại không gặp?

Hay là nói hoàng đế giận chưa hết?

Lăng Tiêu liếm môi nghĩ nghĩ, quay đầu lại nhìn Tiểu Lý Tử, nhếch môi nói: “Hảo, ta ngày mai lại đến, Tiểu Lý Tử ngươi phải hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt.”

“Tổng quản đi thong thả.” Tiểu Lý Tử hành lễ tiễn Lăng Tiêu.

Nhưng mà, hai ngày kế tiếp, Lăng Tiêu mỗi ngày đi bái kiến hoàng đế, hoàng đế đều lấy cớ như vậy mà không gặp Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhíu mày, cảm thấy nguy cơ.

Hoàng đế đây là muốn cho y một giáo huấn nặng, nhắc nhở y đừng có được sủng mà kiêu.

Lăng Tiêu thở dài, vốn là cho rằng, làm sai chọc hoàng đế không vui, rời đi hai ba ngày, mang về một tờ danh sách, lập nhiều công lao, công lao thay thế, cũng sẽ không có gì.

Xem ra, hiện tại không đơn giản như vậy a, hoàng đế căn bản không gặp y!

Đây là muốn y biểu đạt trung thành đi? Biểu đạt y biết sai rồi đi!

Nhưng mà, biểu đạt như thế nào?

Lăng Tiêu trầm tư, hoàn toàn tỉnh ngộ, y vội vàng chạy về địa bàn của mình, gọi năm người nhãn tuyến của Lan Úy trước kia tới, cùng đi gặp hoàng đế.

Mình trước kia, vẫn không đưa năm người này đến trước mặt hoàng đế, mà là tự mình giữ gìn họ.

Hoàng đế vì thế mà tức giận, nên lạnh nhạt với Lăng Tiêu.

Nhưng mà, cũng cho Lăng Tiêu cơ hội.

Lăng Tiêu vẫn luôn cho rằng cơ hội này là để y tra ra nhãn tuyến, công lao thay thế, nhưng mà, kỳ thật trừ đó ra còn có một chuyện.

Hoàng đế muốn Lăng Tiêu đưa năm người mà y tự mình tha cho đến trước mặt hắn.

Hoàng đế tuy rằng cho Lăng Tiêu quyền xử trí mấy người kia, nhưng cũng không có nói không gặp mấy người kia.

Mấy người kia là lúc trước một mình Lăng Tiêu cho chạy, cho nên hoàng đế cho y cơ hội, để y tự mình mang đến trước mặt hoàng đế.

Quả nhiên, Lăng Tiêu mang theo năm người quỳ gối trước cửa Ngự Thư phòng cầu kiến, hoàng đế rốt cục đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.