Hận Mạc Khởi như vậy sao? Lan Úy rất muốn hỏi, nhưng vấn đề này lại nghẹn trong cổ họng hắn sao cũng hỏi không ra miệng.
Hắn bây giờ, hiểu nhất không phải chính là “hận” Mạc Khởi hay sao?
Nhưng mà…”hận” liền muốn tiễn mình đi cùng?
Lan Úy trải giấy trước mặt Lăng Tiêu: “Đây là thư tuyệt bút viết cho hoàng thượng, Lăng Tiêu, cho dù ngươi có hận Mạc Khởi, cũng không phải người ngốc đến thế, hơn nữa, ngươi còn sợ chết như vậy.”
Lăng Tiêu đương nhiên không ngốc! Cũng quả thật yêu thương sinh mệnh, giấy viết thư này chỉ là giả tạo, giả tạo cho sự mất tích của bản thân, muốn giết Mạc Khởi, nhưng Lăng Tiêu lại không nắm chắc có thể thoát khỏi ánh mắt hoàng đế.
Nếu tránh không được, vậy liền né đi, viết rõ vấn đề mà hoàng đế hỏi vào trong giấy viết thư, nói cho hoàng đế mình vì sao phải giết Mạc Khởi, dùng giọng điệu về tình về lý mà nói cho hắn biết sau khi mình giết Mạc Khởi, thấy thẹn với hắn, cho nên lựa chọn lấy cái chết để tạ tội.
Chỉ cần hoàng đế tin tưởng mình chết, Lăng Tiêu liền tự tin bằng vào sự thông minh tài trí của mình mà một đường xuất cung!
Nhưng mà, phong thư này lại bị Lan Úy nhìn thấy!
Lăng Tiêu cắn răng, cái tên Lan Úy này năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của mình, đúng là cực kì đáng ghét.
Y chán ghét trừng Lan Úy, tức giận nói: “Ta muốn làm gì, cũng không liên quan gì đến công tử Lan Úy hết!”
“Ngươi…” Lan Úy nhíu mày, sắc mặt không vui, hắn lần đầu tiên tận tình khuyên bảo như vậy, đối phương lại toàn hoàn không cảm kích!
Lan Úy cảm thấy mình mất mặt mũi, không khỏi tức giận nói: “Lăng Tiêu, ngươi đừng hảo tâm không hảo báo, bản công tử vừa nãy nói ngươi không nghe sao? Đừng làm chuyện ngu xuẩn! Trong lòng Hoàng Thượng cái gì cũng rõ!”
Lăng Tiêu cười lạnh, Lan Úy đúng là Lan Úy, cho dù có nghĩ nhiều, hiểu biết nhiều, vẫn ngu không ai bằng!
Y sao có thể không lừa gạt hoàng đế?
Lan Úy cũng không ngẫm lại, ngay từ đầu bí mật của y đã định trước y phải lừa gạt hoàng đế, bước thêm một bước, y lừa gạt hoàng đế nhiều như vậy, hiện giờ nào còn đường sống cho y lựa chọn.
Hoặc là liều mạng! Hoặc là chờ ngày hoàng đế hưng trí xử lý mình, get over!
Lăng Tiêu không muốn chết, cũng chỉ có thể liều mạng!
Lăng Tiêu khinh thường dời mắt qua chỗ khác, dáng vẻ không nghe lời khuyên của Lan Úy.
Lan Úy buồn bực nắm chặt tay Lăng Tiêu, để sát vào y.
Lăng Tiêu kêu đau một tiếng, sắc mặt cũng không kiên nhẫn nữa: “Công tử Lan Úy, ngươi và ta rất nhiều oán hận cá nhân, ta như vậy không phải hợp ý ngươi rồi hay sao! Lần này ngươi nói, cũng thật không giống như ngươi ngày xưa!”
Quả thật vô cùng quỷ dị, nếu y gặp khó khăn, Lan Úy không bỏ đá xuống giếng đã tốt rồi, hiện giờ còn có làm dạng tốt cho mình như vậy?
Chẳng lẽ Lan Úy thay lòng?
Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn chằm chằm Lan Úy, Lan Úy nghe vậy rũ mắt, khóe miệng cong thành một độ cung châm chọc: “Nhờ ngươi ban tặng, hai hôm nay ta đã biết được rất nhiều chân tướng trước kia chưa từng biết đến, cũng tự hỏi rõ rất nhiều vấn đề.”
Hừ lạnh một tiếng, Lan Úy vươn tay điểm huyệt đạo của Lăng Tiêu, thân thể Lăng Tiêu cứng đờ, liền phát hiện toàn thân không thể cử động.
Y nhíu mày, đang muốn nói gì, tay Lan Úy điểm xuống, y cả nói cũng không thể nói.
Lăng Tiêu rối rắm cắn răng, tên Lan Úy này đến tột cùng muốn làm gì?!
Đang lúc Lăng Tiêu nghi hoặc, Lan Úy đột nhiên xoay người khiêng Lăng Tiêu trên đầu vai, chân nhẹ nhón, đã nhảy lên mái hiên.
Lăng Tiêu ngạc nhiên mở mắt, toàn bộ thân thể nằm trên đầu vai Lan Úy, đầu bị ép xuống, hông bị đặt trên vai Lan Úy, khí huyết đều xông lên đều, vô cùng khó chịu.
Sợ hơn là, tư thế này của Lăng Tiêu vừa vặn có thể nhìn thấy độ cao từ mái hiên đến mặt đất, đây chính là độ cao gần tới bốn, năm mét! Nếu Lan Úy trượt tay một cái, y sẻ cứ thế mà rơi xuống…
Lăng Tiêu rùng mình, bị tưởng tượng của mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh!
Không chờ Lăng Tiêu thích ứng, Lan Úy đã khiêng Lăng Tiêu một đường chạy đi.
Lăng Tiêu trừng lớn mắt, chợt nghe thấy tiếng gió bên tai gào thét mà qua, cảnh tượng trước mắt đều đang rút lui.
Xương bả vai Lan Úy cách da thịt chống dạ dày Lăng Tiêu, một đường xóc nảy, xương bả vai kia thường thường chống chỗ đó, khiến Lăng Tiêu từng đợt buồn nôn, cố tình y bị điểm huyệt, không thể động cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể cố nén.
Sắc mặt Lăng Tiêu thay đổi lại thay đổi, từ đỏ thành đen biến trắng, thời gian một nén nhang ngắn ngủi, Lăng Tiêu như là vượt qua mấy thế kỷ.
Rốt cục, khi Lăng Tiêu sắp ngất, Lan Úy trốn tránh thị vệ vọt vào một cung điện ngừng lại, đặt Lăng Tiêu lên giường cung điện.
Lăng Tiêu vô lực mở mắt, nhìn chung quanh, mới biết Lan Úy mang y về Ninh Hiên cung.
Lan Úy đến tột cùng muốn làm gì?!
Lăng Tiêu trừng Lan Úy, trong mắt bùng lên lửa giận.
Lăng Tiêu giương nanh múa vuốt, Lan Úy cũng thấy qua không ít, nhưng trong cơn giận dữ như vậy Lăng Tiêu cũng chỉ có thể vô lực nằm trên giường, Lan Úy cũng là lần đầu thấy.
Lăng Tiêu như vậy tựa như một mèo nhỏ xù lông, chỉ có thể phô trương thanh thế mà không có chút tính uy hiếp, điều này khiến Lan Úy cảm thấy Lăng Tiêu có loại ảo giác “rất mềm”, Lan Úy bị suy nghĩ của mình làm cho hốt hoảng, đột nhiên lắc đầu, vứt bỏ tâm tư quái lạ.
Lăng Tiêu lợi hại hắn đã sớm nhìn thấy, người đây sao sẽ có một mặt mềm mại như vậy.
Lan Úy cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu đề phòng nói: “Ngươi nếu không lên tiếng không giở âm mưu quỷ kế, ta liền giải huyệt cho ngươi.”
Lăng Tiêu chớp mắt với hắn, ý bảo bản thân đồng ý, Lan Úy liếc nhìn y, đưa tay vừa định giải huyệt cho y, lại đột nhiên nghĩ tới gì mà buông tay.
Lăng Tiêu trừng Lan Úy buông tay, như là muốn trừng tay hắn ra hai cái lỗ thủng.
Lan Úy lẩm bẩm: “Ta không thể thả ngươi đi, nếu ngươi còn ôm ý tưởng đồng quy vu tận với Mạc Khởi, bản công tử liền bận không. Hơn nữa…”
Một cái ngoặt, Lan Úy lấy ra lá thư Lăng Tiêu đã sớm chuẩn bị xong, đi đến cạnh giá cắm nến đốt sạch nó: “Trong thư ngươi nói ngươi bởi vì bị Mạc Khởi hãm hại, thiếu chút nữa bị thiến mới có thể hận nàng như vậy, bản công tử nhớ rõ trên chuyện này, ta cũng có phần, ngươi nếu hận nàng như vậy thì tâm tư với ta cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, ta không thể mạo hiểm như vậy.”
Đừng tự mình đa tình! Lăng Tiêu y chỉ giết Mạc Khởi!
Lăng Tiêu trừng Lan Úy, hy vọng ý của mình có thể được hắn nhìn hiểu, nhưng khiến người ta thất vọng, Lan Úy cũng không tới giải huyệt cho mình.
Lăng Tiêu đảo mắt, ở trong lòng hung hăng thóa mạ Lan Úy một trận.
Lan Úy chú ý tới ánh mắt Lăng Tiêu, đến gần bên giường, xoay người kéo chăn, đắp cho Lăng Tiêu nói: “Ngươi tuy hại phủ Tể tướng, từ một phương diện khác cũng cứu được phủ Tể tướng.”
Nói xong tay Lan Úy dừng một chút, phức tạp rũ mắt, nếu không có chuyện của Lăng Tiêu, thì hắn đến bây giờ còn như một đứa ngốc cho rằng hoàng đế dễ lừa gạt như vậy, còn đơn thuần bị Mạc Khởi đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Suy nghĩ, Lan Úy nhấp nhấp môi, đè góc chăn nói: “Ngươi nếu nguyện ý tin tưởng ta, nghe ta một câu, thẳng thắn với Hoàng Thượng, lấy phân lượng của ngươi trong lòng Hoàng Thượng hiện tại, hắn sẽ không làm gì ngươi cả, nhưng nếu ngươi tiếp tục khư khư cố chấp nữa, thì sẽ khó nói.”
Lăng Tiêu nhíu mày, Lan Úy có ý gì, chẳng lẽ hắn cho rằng đến bây giờ, mình thẳng thắn hoàng đế có thể tha thứ? Nguy cơ của y có thể giải trừ? Hắn cũng quá coi khinh long uy của hoàng đế đi!
Tâm tư của Lăng Tiêu Lan Úy cũng không hiểu, hắn nói xong liền đứng lên: “Ta không gạt ngươi, hai hôm nay ta đều trốn ở lãnh cung, để quan sát Mạc Khởi cùng Phó Vũ Quân.”
Lan Úy thấy thế nhếch môi: “Ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Bản công tử võ công cao cường, trốn trong hoàng cung một hai ngày cũng không phải việc gì khó.”
Lăng Tiêu nghe vậy nhíu mày, y nhìn chăm chú Lan Úy là vì vậy thôi sao?!