Theo lời Lan Úy nói, Mạc Khởi và Phó Vũ Quân hai ngày trước cũng đã thông đồng nhau? Lan Úy nhìn họ khanh khanh ta ta đã hai ngày?
Điều đó không có khả năng, Lăng Tiêu phủ quyết dưới đáy lòng, Lan Úy coi trọng Mạc Khởi như vậy, sao có thể nhẫn nhịn để Phó Vũ Quân cùng Mạc Khởi khanh khanh ta ta…
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Mạc Khởi và Phó Vũ Quân ôm nhau vừa nãy, khi đó, Lan Úy tránh ở phía sau y… Nhưng hắn cũng không phải không thể chịu được mà xông lên trước…
Lăng Tiêu trầm tư rũ mắt.
Hai hôm nay, Lan Úy khẳng định đã xảy ra chuyện mà y không biết.
Đầu óc Lăng Tiêu đang vận chuyển lung tung, Lan Úy cũng không biết tâm tư quanh quẩn của Lăng Tiêu.
Hắn đột nhiên nói: “Mạc Khởi đã đáp lên Phó Vũ Quân…”
Lan Úy nói tới đó, đáy mắt là ưu sầu dày đặc không thể cảm hóa, hắn đã dùng hết sức để yêu Mạc Khởi, nhưng Mạc Khởi làm người bất trung bất thành bất nghĩa bất tình (*), vô luận là từ phương diện đây cũng không phải Mạc Khởi mà hắn biết, Lan Úy biết, mình đã bị lừa.
(*) Không trung thành, không trung thực, không nhân nghĩa, không tình cảm.
Hắn cũng từng nắm chặt bội kiếm trong tay, muốn báo thù vì bản thân bị lừa gạt, bị phản bội, bị lợi dụng, nhưng…
Vào lúc này, đầu óc Lan Úy lại vô cùng thanh tỉnh, hắn biết không thể giết người trong cung, phủ Tể tướng đã thất thế, hắn không thể kéo chân sau cho nhà nữa.
Nhưng hắn lại không cam lòng rời đi, cứ thế, theo Mạc Khởi hai ngày, lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận hơn rất nhiều, cũng tìm hiểu được rất nhiều…
Suy nghĩ, Lan Úy nói: “Phó Vũ Quân đêm nay sẽ tìm cớ hẹn Hoàng Thượng, rồi khiến Hoàng Thượng đi ngang qua lãnh cung, Mạc Khởi sẽ nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế, đến lúc đó Phó Vũ Quân sẽ nhân cơ hội hỏi muốn nàng với hoàng đế, nếu kế hoạch này thành công, Mạc Khởi thoát khỏi lãnh cung, cũng trở thành người Phó Vũ Quân che chở.”
“Nói cách khác, nếu họ thành công, đến mai ngươi sẽ không còn cơ hội xuống tay với Mạc Khởi nữa. Mà huyệt đạo của ngươi, sáng mai sẽ tự nhiên được giải.” Lan Úy liếc Lăng Tiêu nói.
Lăng Tiêu kinh ngạc mở mắt, Lan Úy đây là… vẫn lựa chọn che chở Mạc Khởi?
Không được, y không thể để Mạc Khởi xoay người.
Lăng Tiêu cắn răng, giãy dụa, thân thể động cũng không thể động.
Nếu không thể giết Mạc Khởi, vậy y sống lại còn có ý nghĩa gì!
Lăng Tiêu trước mặt, đỏ mắt hung ác trừng mình, tựa như một con thú con bị thương, nức nở muốn giãy dụa ra khỏi lồng giam, đáy lòng Lan Úy chấn động, không khỏi mở miệng khuyên nhủ: “Ngươi hà tất phản ứng lớn như vậy, trong lòng Hoàng Thượng điều gì cũng rõ, hắn sẽ không dung được Mạc Khởi. Ngươi căn bản không cần ra tay chọc hoàng thượng không vui, thậm chí còn đưa cả mạng mình vào.”
Đó cũng là điều mà Lan Úy nghĩ rõ hai hôm nay, Mạc Khởi sớm muộn gì cũng sẽ tự làm tự chịu, hắn căn bản không cần làm ô uế tay của mình, nếu bởi vì chuyện này mà liên lụy phụ thân thì không đáng.
Lăng Tiêu nghe vậy, trợn trắng mắt, nếu hoàng đế nghĩ thông, Mạc Khởi còn sẽ sống đến giờ?
Lăng Tiêu vẻ mặt khinh thường, Lan Úy đáy lòng trầm xuống.
Hắn lần thứ hai vươn tay điểm trên người Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cảm thấy một trận buồn ngủ đánh úp lại.
Lăng Tiêu nỗ lực mở mắt, lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Lan Úy, y nhíu mày đang nghi hoặc sao lại đột nhiên thấy mệt, bên tai liền truyền đến giọng Lan Úy.
“Ta điểm huyệt ngủ của ngươi, ngủ đi, sáng mai chờ ngươi tỉnh lại thì cái gì cũng đã chậm, đừng oán ta, bản công tử phải đi rồi, làm như vậy cũng chỉ là không hy vọng vào ngày khi ta hồi kinh, ngươi chỉ còn là một đống xương trắng.”
Huyệt ngủ…
Lăng Tiêu hoảng đầu, muốn chống đỡ thanh tỉnh, nhưng hiệu quả quá nhỏ, Lan Úy thấy vậy, thở dài dời người đi nơi khác: “Đừng giãy dụa, ngủ đi… Hảo hảo sống, chờ ta trở về, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi… Vì sao ngươi…”
Sau đó nữa, Lăng Tiêu không nghe thấy, y đã không chống cự được buồn ngủ, đã ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trong phòng đã sớm không còn hình bóng Lan Úy, Lăng Tiêu bật dậy, đứng dậy liền chạy ra ngoài, sợ tới mức cung nữ thái giám hầu ở ngoài đều quỳ xuống.
Lăng Tiêu nhíu mày, ánh mắt tìm quanh một vòng, tùy tay kéo một tiểu cung nữ hỏi: “Ta hỏi ngươi, tối hôm qua Hoàng Thượng và Phó Vũ Quân có phải đưa Mạc…”
Nói đến đây, Lăng Tiêu dừng lại, nhíu mày, y hỏi ra miệng như vậy chẳng phải là nói y chú ý Mạc Khởi hay sao, hiện tại nhiều người ở đây như vậy, có lời nào truyền vào tai hoàng đế thì sẽ không tốt.
Lăng Tiêu nhanh mím môi, buông lỏng tiểu cung nữ.
Y thật sự sốt ruột … Lăng Tiêu nhắm mắt, để mình thanh tỉnh một ít.
Tiểu cung nữ vừa bị buông ra liền lập tức nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.
“Đây là làm sao?” Ở cửa viện đột nhiên truyền đến một thanh âm, Lăng Tiêu nhìn qua.
Một thân đồ thái giám, cầm phất trần trong tay, trên khuôn mặt thanh tú lộ vẻ giảo hoạt chính là Tiểu Lý Tử đã theo bên người hoàng đế mấy ngày, Lăng Tiêu thấy hắn thì hơi nhíu mày.
Tiểu Lý Tử lúc này cũng nhìn thấy Lăng Tiêu, hắn vội khom lưng đi vào hành lễ trước mặt Lăng Tiêu.
“Lăng tổng quản.”
Lăng Tiêu tùy ý liếc hắn, xoay người trở về, Tiểu Lý Tử chân chó đuổi kịp.
Lăng Tiêu vào phòng ngồi lại bên giường, Tiểu Lý Tử liền xoay người hầu ở trước mặt Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu chân trần, hắn liền quỳ trên mặt đất lấy giầy mang cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tựa ở bên giường cũng cho hắn hầu hạ.
Mang giày vào cho Lăng Tiêu, Tiểu Lý Tử hơi giương mắt nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, như thăm dò hỏi: “Lăng tổng quản, bọn hạ nhân hầu hạ không tốt?”
Lăng Tiêu lóe mắt, ánh mắt nhìn mọi người còn quỳ ở ngoài cửa, khẽ lắc đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy Tiểu Lý Tử vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, y lạnh mặt: “Thế nào? Ta giáo huấn hạ nhân, ngươi còn có ý kiến?”
Tiểu Lý Tử nghe vậy giật mình, vội cúi thấp đầu trả lời: “Nô tài không dám.”
“Không dám?” Lăng Tiêu cười lạnh: “Ngươi bây giờ cũng không phải đang làm vậy hay sao?”
Tiểu Lý Tử nghe vậy, nơm nớp lo sợ thỉnh tội, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tiểu Lý Tử thỉnh tội tới lui chỉ có hai câu “Biết tội, cầu xin tha thứ”, Lăng Tiêu nghe mà lắc đầu liên tục.
Y thở dài xoay người để sát vào Tiểu Lý Tử, vươn tay nâng hàm dưới Tiểu Lý Tử, ép Tiểu Lý Tử đối diện với mình nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi đi theo Hoàng Thượng và bên cạnh ta, đã lâu như vậy, ngươi hẳn phải thăm dò tính tình của Hoàng Thượng và ta rồi chứ, ngươi hẳn là biết Hoàng Thượng không thích hạ nhân tìm hiểu suy nghĩ của hắn, cũng không thích hạ nhân thỉnh tội mà không nắm được trọng điểm, cũng thế, Lăng tổng quản ta cũng không thích.”
Tiểu Lý Tử nghe vậy, nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi, nhất thời mồ hôi lạnh lộp bộp.
Lăng Tiêu thấy vậy, khẽ nói: “Hay là ngươi cảm thấy ta hiện tại, không có quyền không có thế, ngươi đã không cần bận tâm?”
Tiểu Lý Tử thoáng chốc trắng bệch cả mặt, hắn run môi, vội vàng giải thích: “Nô tài tuyệt đối không có ý này… Tổng quản ngài đang được sủng ái ở trước mặt Hoàng Thượng, đây là chuyện mà người sáng suốt trong cung đều biết, nô tài sao dám bất kính với Lăng tổng quản ngài chứ!”
“Đến.” Nghe Tiểu Lý Tử đề cập hoàng đế ân sủng mình, Lăng Tiêu trong lòng suy sụp, y nhíu mày buông Tiểu Lý Tử ra, đánh gãy Tiểu Lý Tử giải thích.
Tiểu Lý Tử quỳ trên mặt đất không dám mở miệng, Lăng Tiêu đi đến bên cạnh bàn rót ly nước cho mình, uống một hơi, thở phào một cái nói: “Nói đi, có chuyện gì muốn bẩm báo với ta?”
Tiểu Lý Tử nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, biết Lăng Tiêu đây là không có ý trách cứ nữa, hắn vội đứng dậy ở trước mặt Lăng Tiêu cung kính nói: “Tổng quản, tối hôm qua bên Hoàng Thượng đã xảy ra một chuyện.”
Tiểu Lý Tử đề cập đến tối hôm qua, Lăng Tiêu mắt lóe lóe, buông ly trà xuống, quay đầu lại nhìn Tiểu Lý Tử hỏi: “Chuyện gì?”
Trong lòng y cầu nguyện nhất định đừng như Lan Úy nói, kết quả lại không theo ý người…
“Tối hôm qua hoàng tử Thiệu quốc hẹn Hoàng Thượng đi ngắm hoa, khi đi qua lãnh cung, nghe thấy một tiếng ca dễ nghe, tìm theo tiếng, lại phát hiện là Mạc Khởi sớm bị Hoàng Thượng biếm lãnh cung, lúc ấy hoàng tử Thiệu quốc cảm thấy người này dung mạo tuyệt đại, tiếng ca ngọt ngào, động lòng liền yêu cầu với Hoàng Thượng…”
“…” Lăng Tiêu nhếch môi, đây thật đúng là sợ cái gì liền đến cái đó.
“Nhưng Hoàng Thượng không đáp ứng.” Tiểu Lý Tử đột nhiên vui vẻ nói.