Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 46: Thành



Lăng Tiêu ngất đi, lần thứ hai tỉnh lại.

Y cảm thấy toàn thân yếu đuối vô lực, trong miệng cũng khô khốc khó chịu, thân thể đặt trên một nhuyễn tháp xóc nảy, mơ hồ còn có cảm giác nảy lên, loại này nảy lên này khiến y cũng không dễ chịu, may mắn, có đệm mềm dưới thân, giảm bớt một ít gánh nặng cho mình.

Y gian nan chống nhuyễn tháp ngồi dậy, vừa động, khiến toàn thân y tựa như bị nghiền áp đau đến đòi mạng, nơi khó có thể mở miệng phía sau cũng nóng rát, còn có chất lỏng khả nghi chảy ra.

Y ngẩn người, trong đầu lập tức hiện ra một màn tối qua, y chấn động, sắc mặt không khỏi nóng lên.

Cuối cùng, mình vẫn là… bị hoàng đế…

Lăng Tiêu cúi đầu, nhớ đến đêm qua, y tự nhiên cũng nhớ tới chuyện bí mật của mình bại lộ trước mắt hoàng đế, nhưng Lăng Tiêu không rõ hoàng đế giờ phút này sẽ xử lý như thế nào.

Nghĩ vậy, y ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại phát hiện trước mắt tất cả hoàn toàn xa lạ, hơn nữa không gian nhỏ hẹp, giống như là… Xe ngựa?

Vậy cái nảy lên mà Lăng Tiêu cảm nhận được khi tỉnh lại là do xe ngựa đang chạy?

Lăng Tiêu ngạc nhiên, y đây là đang ở đâu?

Người nào giá xe ngựa? Bọn họ đây là muốn đi đâu?

Nghi hoặc ngổn ngang trong đầu, Lăng Tiêu chống thân thể đứng lên, muốn vén lên bố liêm (màn bằng vải bố) cản trở tầm mắt nhìn ra ngoài xe ngựa, lại đột nhiên phát hiện dưới bố liêm xe ngựa lộ ra một mũi giày màu đen.

Tiện đà bố liêm bị vén lên một góc.

Lăng Tiêu ngồi trở lại nhuyễn tháp, nhìn chung người y quen biết, chỉ có một mình hoàng đế, là thích mặc hắc y.

Lăng Tiêu cơ hồ tức khắc kết luận thân phận người sau bố liêm, y lập tức cúi đầu cung kính gọi một tiếng: “Hoàng Thượng.”

“A…” Ngoài bố liêm truyền đến một tiếng cười khẽ, tiện đà một người mang theo ý cười đi vào.

“Ta cũng không phải là Hoàng Thượng của ngươi.”

Thanh âm này cười như không cười, mang theo trêu chọc, có chút quen thuộc cũng không phải là hoàng đế, Lăng Tiêu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện là Phó Vũ Quân một thân y phục dạ hành, Lăng Tiêu giật mình: “Tại sao lại là ngươi?!”

“Thế nào? Không phải Hoàng Thượng của ngươi nên rất thất vọng?” Phó Vũ Quân đi tới trước người Lăng Tiêu, tựa như rất mệt mỏi, hắn tựa vào nhuyễn tháp.

Lăng Tiêu lắc đầu, nhíu mày: “Chỉ là rất kinh ngạc.”

Phó Vũ Quân nghe vậy, cười lắc lắc đầu, hắn khom lưng cởi giầy, nằm xuống trong nhuyễn tháp, Lăng Tiêu giật mình, sợ đến nhảy lên, đứng dậy.

Cái bộ dáng này của Lăng Tiêu, tựa như một mèo con chấn kinh, nhảy ra ngoài nhuyễn tháp ba bước, kết quả lại bởi vì dậy quá gấp, xem nhẹ đau xót trên người, ngoài ba bước đau đến nhe răng nhếch miệng, lại chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.

Phó Vũ Quân thấy thế, cười “Hì hì” một tiếng: “Ta nói, ngươi khẩn trương như thế làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ làm gì? Hay ngươi muốn ta làm gì với ngươi?”

Phó Vũ Quân chống đầu nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, không có ý tốt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong mắt tràn ngập hưng phấn khi nhìn thấy chuyện mới lạ, Lăng Tiêu bị nhìn mà thân thể cứng đờ, sắc mặt xanh đen.

Phó Vũ Quân đầy hứng thú nhìn, khóe miệng thủy chung duy trì cùng một độ cung: “Ta tuy rằng không thích nam nhân, nhưng nếu ngươi muốn…”

“Ta không muốn!” Lăng Tiêu vội rõ ràng lưu loát cắt đứt Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân nhướng mày, Lăng Tiêu nói: “Hoàng tử có thể giải thích với ta tình huống bây giờ không?”

Phó Vũ Quân rũ mắt, che khuất thâm trầm chợt lóe mà qua trong mắt, duỗi duỗi người nằm xuống nói: “Ta mệt, không bằng chờ ta tỉnh ngủ?”

Nói xong, không chờ Lăng Tiêu trả lời, hắn xoay người đưa lưng về phía Lăng Tiêu, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ dĩ nhiên đi vào giấc ngủ.

Lăng Tiêu khóe miệng co rút, nhìn chằm chằm bóng dáng Phó Vũ Quân hận không thể nhìn đến cho ra hai lỗ thủng.

Xe ngựa lay động, trên người Lăng Tiêu có thương tích trong người, không đứng bao lâu cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong xe ngựa này chỉ có một cái nhuyễn tháp, trên nhuyễn tháp còn có Phó Vũ Quân đang nằm…

Lăng Tiêu cắn răng, y vì sinh mệnh mà cả tiết tháo cũng buông tha, không có đạo lý, nhặt mạng lại rồi, còn phải ngược đãi bản thân!

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu thở phì phì ngồi trở lại nhuyễn tháp, nhuyễn tháp hẹp, Phó Vũ Quân đang nằm, Lăng Tiêu cũng chỉ có thể lui ở trong góc.

Phó Vũ Quân ngủ cũng không an phận, sau khi Lăng Tiêu ngồi qua, chân của hắn liền khoát lên người Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tốt bụng dời xuống cho hắn, chỉ chốc lát sau, cái chân đó lại đè lên.

Sau hai ba lần như thế, Lăng Tiêu cũng không khỏi tức giận, y đẩy Phó Vũ Quân ra, dùng chân mình đè lên đùi Phó Vũ Quân, như thế, Phó Vũ Quân cho dù có lộn xộn, cũng bị áp chế lại.

Quan sát một hồi, thấy Phó Vũ Quân rốt cục an phận, Lăng Tiêu thở mạnh ra một hơi, dựa vào xe ngựa co quắp ngồi trên nhuyễn tháp.

Lăng Tiêu thả lỏng không phát hiện, Phó Vũ Quân đang nằm làm như đang ngủ, đột nhiên mở một mí mắt, thấy dáng vẻ Lăng Tiêu bất đắc dĩ co quắp ngồi xuống, khóe miệng lại giương lên thành một độ cung xinh đẹp…

Xe ngựa lộc cộc, Lăng Tiêu không biết xe ngựa đi bao lâu, cũng không biết xe ngựa muốn đi đâu, vết thương trước ngực y đã được đổi dược qua, nhưng phía sau tựa hồ cũng không có người xử lý, bây giờ phía sau dính nhớp, vô cùng khó chịu, mà Phó Vũ Quân vẫn luôn không tỉnh.

Trong lúc đó, Lăng Tiêu cũng xốc màn cửa sổ xe nhìn bên ngoài, bên ngoài là người hầu của Phó Vũ Quân, cưỡi ngựa chung quanh xe ngựa.

Mà cảnh sắc bên ngoài, tuyệt đối không phải cảnh sắc kinh thành, bọn họ đây là rời kinh thành?

Cũng đúng, ở cùng Phó Vũ Quân, liền chứng minh y đã rời khỏi hoàng đế.

Hơn nữa, đêm đó y ẩn ẩn có chút ấn tượng, nhìn thấy Phó Vũ Quân.

Nhưng mà, không biết Phó Vũ Quân mang y ra như thế nào? Mình và hắn giao dịch, chỉ là bảo hắn chờ ở ngoài cung, mình đi tìm hắn, hắn không có cần phải mạo hiểm tiến cung dẫn y ra, vì sao hắn còn…

“Tiếu Phong, ngươi nói hoàng tử nghĩ gì vậy, cư nhiên cướp người từ trong tay hoàng đế Mục quốc, còn suốt đêm mang theo chúng ta chạy ra kinh thành!”

Đột nhiên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm, Lăng Tiêu đưa tai lắng nghe.

“Đúng đó, Tiếu Phong, chúng ta lần này là đến hoà đàm, lúc này hỏng chuyện, không phải khiến quan hệ hai nước càng thêm khẩn trương hay sao!”

“Đừng nói bừa!” Tiếu Phong run tám chòm râu nói: “Hoàng tử làm vậy, tất nhiên là có quyết định của mình, huống chi, hai nước giao chiến cũng không dễ vậy, hoàng đế Mục quốc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

“Lại nói!” Tiếu Phong cười nói: “Hoàng tử, không phải có rời đi một đoạn thời gian sao, các ngươi không thấy, sau khi hoàng tử trở về, hoàng đế Mục quốc cũng không phái người đuổi giết chúng ta nữa hay sao?”

“… Nói như vậy.” Có người suy nghĩ lại chút, ngạc nhiên nói: “Cũng đúng…”

Tiếu Phong đắc ý mà tín nhiệm nói: “Đây nhất định là hoàng tử chúng ta đã giải quyết được vấn đề!”

Nói xong, Tiếu Phong thở dài: “Các ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, bảo vệ hoàng tử là được rồi, qua vài ngày nữa chúng ta liền tới quốc nội Thiệu quốc, đến đó chúng ta liền an toàn.”

Còn vài ngày nữa liền tới cảnh nội Thiệu quốc?

Lăng Tiêu đang nghe mê mẩn, đột nhiên bên tai bị thổi một cái, lập tức nghe thấy thanh âm cười cợt.

“Thế nào, nghe nghiện?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.