Dùng cơm trưa xong, tiến đến chúc mừng rồi nhóm nữ khách lục tục tản
đi, chỉ có các nam nhân ở tiền viện còn ồn ào uống rượu, trong lúc náo
nhiệt này không ai phục ai, phải liều định ra tửu lượng cao thấp mới
chịu thu tay lại.
Đó là chuyện Từ Tấn phải ứng đối.
Tiễn bước vị nữ khách cuối cùng, Phó Dung nhìn mặt trời lặn về Tây, sức cùng lực kiệt mà trở về phòng đi ngủ.
Buổi sáng gây sức ép trang điểm, buổi tối còn phải bồi nam nhân gây
sức ép, nàng cũng chỉ có buổi chiều trong khi rảnh rỗi có thể nghỉ ngơi
một lát.
"Trời tối rồi, cô nương nên đứng lên thu thập thôi."
"Ngươi như thế nào còn kêu cô nương, phải gọi là vương phi."
"Ta quên mất..."
Âm thanh quen thuộc ở gần bên tai, Phó Dung nhíu nhíu mày, mở mắt ra, trong phòng xa lạ, hai nha hoàn của nàng đứng đó.
Lan Hương đáp: "Đều tốt, cô nương hiện tại tắm rửa vừa vặn."
Nàng lại kêu cô nương, Mai Hương bất đắc dĩ trừng nàng.
Phó Dung cười nói: "Chỗ riêng tư quen như thế nào thì kêu như thế, đi ra bên ngoài nhớ kêu vương phi là tốt rồi."
Nói chuyện phiếm vài câu, triệt để tỉnh táo, Phó Dung sang phòng bên
thoải thoải mái mái tắm nước ấm, thay quần áo xong, tinh thần sảng
khoái. Cơm chiều dùng một bát chè hạt sen, sau đó liền không có việc gì, lệnh cho hai nha hoàn ra bên ngoài trông giữ, chính nàng ngồi tại trong phòng đợi tân lang trở về.
Ngoài cửa sổ bóng đêm càng ngày càng mờ, Phó Dung trong lòng cũng càng ngày càng khẩn trương.
Giữa phu thê, sau khi quen thuộc, vui thích vô cùng, nhưng tân hôn sơ
kỳ, đặc biệt là mấy đêm đầu, Phó Dung thật không có dũng khí tiếp nhận
một lần nữa. Lúc trước Từ Yến 18 tuổi, giống thiếu niên lang, ôn nhu săn sóc. Hiện giờ Từ Tấn 20 tuổi, đó là đại nam nhân trải qua chiến trường, ban đêm vẫn luôn cùng sói đói giống nhau, đối với đêm nay có thể hay
không dỗ hắn ôn nhu chút, Phó Dung thật không có bao nhiêu tin tưởng.
Nàng lo sợ bất an, phía trước Từ Tấn còn cùng người cạn chén.
Thái Tử, Khang vương, Thành vương muốn rót cho hắn, ngay cả thân đệ đệ hắn Từ Hạo đều bưng bát không ngừng khuyên hắn uống, càng không cần nói đám người Tần Anh, Thôi Tuân. Từ Bình, Từ Yến ngược lại là không chủ
động mời rượu thì hắn lại nhất định muốn cùng bọn họ uống, bên kia còn
có Phó Định, Phó Thần, Phó Hựu, Lương Thông là thông gia, buổi trưa đã
uống một vòng, hiện tại người tuy rằng còn an an ổn ổn ngồi ở chỗ đó
nhưng ánh mắt đã có chút đờ đẫn.
Cuối cùng Từ Bình tiến lại, sầm mặt đem vài đứa cháu răn dậy cho một
trận, lại lệnh cho người hầu cận đỡ các vị gia hồi cung hoặc hồi phủ.
Hứa gia dìu Từ Tấn hướng tân phòng bên kia đi tới, đi chưa được mấy bước Từ Tấn liền xông đến dưới tàng cây nôn mửa.
Hứa gia mau chóng đi theo vỗ lưng cho hắn.
Phun xong rồi, Từ Tấn lệnh Hứa gia trước dìu hắn đi tiền viện tắm rửa
thay đồ. Nàng thích sạch sẽ, hắn thối hoắc như vậy đi vào, chắc chắn làm nàng thấy phiền.
Uống xong canh giải rượu, lại tìm gì đó lấp đầy bụng, Từ Tấn cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, có thể tự mình đi đường.
Tới trước cửa Phù Cừ viện, hắn tỏ ý bảo Hứa gia trở về.
Phù Cừ viện đèn đuốc sáng trưng, Hứa gia cũng không lo lắng chủ tử nhà mình bị ngã, an tâm rời đi.
Từ Tấn sải bước vào viện, là hắn tự mình đề biển cho viện của vương phi hắn.
Nàng thích hai chữ "Hoa sen", hắn liền theo nàng. Ngày đó ở trước cửa
Cảnh Dương Hầu phủ, lời hắn nói với phụ tử Phó Phẩm Ngôn từng câu từng
chữ đều là thật, Phó Dung ở nhà yếu ớt như thế nào, ở bên cạnh hắn liền
có thể yếu ớt như vậy, hắn cam nguyện sủng nàng, trừ phi nàng thủy chung không chịu đem tâm cho hắn, trừ phi hắn hao hết nhẫn nại, rốt cuộc
không còn tâm tư muốn trái tim kia của nàng.
Hắn vừa vào cửa, Phó Dung đã được tin báo, hít sâu một hơi ra nghênh đón.
Mai Hương Lan Hương đều được chỉ dẫn, biết Từ Tấn không thích nha hoàn thiếp thân hầu hạ, sau khi Từ Tấn vào cửa liền lui ra, ở bên ngoài
trông giữ.
"Vương gia dùng cơm chưa?" Phát giác Từ Tấn thân hình có chút bất ổn,
Phó Dung chủ động đỡ lấy cánh tay hắn, hướng trong phòng đi vào.
"Tắm rửa rồi." Từ Tấn không hỏi mà đáp, quay người đem Phó Dung kéo
vào lòng, cúi đầu xuống hôn miệng nàng: "Ngươi ngửi xem còn có mùi rượu
hay không? Sợ hun chết ngươi, ta đều tắm rồi, nơi nào cũng đều tắm rồi." Nàng quá thấp, cúi đầu hắn cũng không hôn đến, Từ Tấn dứt khoát hôn
đỉnh đầu nàng, như đứa nhỏ cắn trâm hoa trên đỉnh đầu nàng, kéo ra rồi
ném xuống đất, làm không biết chán.
"Vương gia đừng làm rối nữa, cẩn thận rớt hỏng!"
Hắn như vậy, Phó Dung tức giận, trên đầu nàng đều là đồ tốt, nhân lúc
trâm cài tóc bị nam nhân làm rớt xuống, vội rời khỏi hắn, xoay người
nhặt. Từ Tấn dựa vào cột cửa nhìn nàng, ý vị không rõ mà cười, Phó Dung
mới đứng lên, hắn đột nhiên đưa tay đem trâm gài tóc của nàng đoạt lại.
Đầu đầy tóc đen nháy mắt như thác đổ xuống.
Phó Dung tức giận trừng hắn, một đôi mắt đẹp rạng rỡ sinh huy.
"Nùng Nùng thật đẹp." Từ Tấn một lần nữa đem người kéo qua, quay người đem nàng áp tới trên ván cửa, theo khuôn mặt nàng hôn xuống: "Nùng Nùng cởi bỏ quần áo càng đẹp mắt...."
"Vương gia, ngươi, ngươi đừng như vậy." Mắt thấy nam nhân muốn cắn vài cái cúc áo dưới nách nàng, Phó Dung có chút hoảng, đưa tay đẩy, "Vương
gia, chúng ta đi vào trong phòng, ta chuẩn bị canh giải rượu, ta rót cho ngươi một cốc." Hắn sẽ không tính toán ở ngoài này cởi xiêm y nàng đi?
Từ Tấn chính là dự tính như vậy, thêm một bước cũng không chờ được.
Hắn trùng sinh trở về đã là đại nam nhân, cố kỵ nàng còn nhỏ, chờ
nàng 2 năm. Thời điểm nàng không muốn gả hắn, hắn không dám thật bắt
buộc nàng, nàng nguyện ý gả, hắn lại bởi vì những quy củ kia nhẫn nhịn
không chạm vào nàng. Hiện tại tốt rồi, nàng là vương phi của hắn, kiệu
lớn tám người khiêng về phủ, đây là bọn họ động phòng hoa chúc, nàng còn có lý do gì không cho hắn?
Tiểu cô nương khí lực yếu ớt, Từ Tấn không hề để vào mắt. Nàng không
cho, hắn một bàn tay nắm lấy hai tay nàng, tùy tâm sở dục.
Cô dâu mới, quần áo tầng tầng, tất cả đều là đỏ thẫm, cuối cùng từng kiện nhỏ ném ra, mĩ nhân như ngọc.
Từ Tấn si ngốc mà nhìn, dường như nhìn đến một bức tranh hiếm có vẽ
cảnh tuyết trắng, mênh mông mờ mịt giữa trời đất, có mai ngạo tuyết.
"Nùng Nùng, mấy ngày không thấy, ngươi lại lớn hơn." Từ Tấn khẽ chạm
môi nàng, yêu thích không muốn rời, nói chuyện thì nhàn nhạt mùi rượu
tản ra.
Phó Dung hiểu được đêm nay đã định trước không tránh khỏi, nhưng nàng
không hi vọng ở trong này. Trở về trong chăn gối, dùng phương thức bình
thường nhất, sẽ dễ chịu hơn chút. Đứng ở chỗ này, ấn tượng nàng khắc quá sâu, nhớ Từ Tấn có bao nhiêu... Lúc đó nàng kiêng dè lại ưa thích, hiện tại nàng chỉ biết sợ hãi.
Nàng cả người run rẩy, ôm lấy hắn không cho hắn cởi áo, dùng âm thanh
mềm mại nhất ý đồ dỗ hắn thương tiếc, "Vương gia, chúng ta đi vào bên
trong, đi vào trong đi, ngươi làm cái gì ta đều đáp ứng ngươi, đừng ở
chỗ này được không?"
"Đi bên trong có cái gì tốt?"
Từ Tấn không nguyện ý, từ bên tai nàng ngẩng đầu, nhìn mắt nàng ướt
đẫm hoảng loạn, "Nùng Nùng, chúng ta không học những vợ chồng bình
thường kia. Giống như lúc uống rượu giao bôi, chúng ta làm việc mới mẻ
..."
Hắn muốn nàng thể nghiệm một đêm tân hôn khác, muốn nàng sau này nhớ lại, chỉ có một tân lang là hắn.
Nàng run bần bật, Từ Tấn nhẫn nại trấn an, đợi nàng quên hết tất thảy, hắn chậm rãi đứng lên, ôm lấy nàng, dựa lên cánh cửa.
Hai chân cách mặt đất, Phó Dung bỗng nhiên bừng tỉnh, ôm cổ hắn cầu xin: "Đi bên trong..."
Nói còn chưa dứt lời, bị hắn bá đạo chặn môi lại.
Dịu dàng quen thuộc làm cho nàng lạc lỗi trong một cái chớp mắt, bỗng nhiên giật mình hai mắt mở to.
Từ Tấn chăm chú nhìn nàng, nhìn nàng lặng lẽ cầu xin, nhìn nàng nước
mắt lăn xuống. Hắn có chút đau lòng, nhưng cảm giác say cùng thân tâm
thỏa mãn mau chóng thổi quét chút ít thương tiếc, làm cho hắn như trước
chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng, không bỏ lỡ bất kỳ biểu lộ gì của nàng.
Nàng là người của hắn, nàng nhíu mày, nàng rơi lệ, những biến hóa này
đều do hắn mà ra, đều là hắn đời trước chưa từng thấy qua.
"Nùng Nùng, ngươi là của ta..."
Hắn buông môi nàng ra, lý trí đều bị thân thể khống chế, không nghe
thấy tiếng khóc cùng cầu xin của nàng, chỉ bằng bản năng mà làm.
Cách một lớp màn che, một đôi người mới, không không đãng đãng, trong
phòng cùng gian ngoài cánh cửa, lại "thùng thùng" vang lên.
Ngoài cửa, nghe bên trong tiếng khóc thê thảm, Mai Hương Lan Hương sắc mặt đều trắng. Các nàng hầu hạ cô nương nhiều năm như vậy, đặc biệt là
sau khi lớn lên, rất ít nghe cô nương khóc, trong khuê phòng luôn là
truyền đến tiếng cười kiều nhuyễn cô nương cùng với người nhà nói chuyện phiếm. Có mấy lần ban đêm cô nương cũng lặng lẽ khóc, lúc Liễu đông gia vừa mất, là bởi vì thương tâm, không giống hiện tại, là tuyệt vọng cầu
xin, đầy ắp đau đớn.
Gió đêm đột nhiên lạnhlẽo, Lan Hương rụt bả vai run rẩy, vừa mở miệng âm thanh rung lên: "Chúng ta có nên đi vào xem không?"
Mai Hương so với nàng không tốt hơn chút nào, hướng bên cửa sổ đi hai
bước lại lui trở về, "Chờ một chút, chờ một chút, hẳn là không có việc
gì đâu."
Giờ phút này, nàng đột nhiên thực hi vọng Tôn ma ma, nhũ mẫu của cô
nương, chưa từng về nhà dưỡng lão, nếu nàng ở đây, ít nhất đối với tình
hình bên trong có suy tính, không giống nàng cùng Lan Hương cái gì cũng
đều không hiểu.
"Cô nương không khóc nữa!" Tiếng khóc ngừng lại, như là sống sót sau
kiếp nạn, Lan Hương khẩn trương mà nắm lấy tay Mai Hươ ng.
Mai Hương cũng nhẹ thở một hơi, chỉ tạm ngưng một lúc, lại nghe cánh cửa kia tiếp tục vang lên.
Nàng nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ, nhưng rốt cuộc là cô nương chưa
xuất giá, dù như thế nào cũng không tưởng tượng được tình hình bên
trong.
Phó Dung là đau ngất đi, cũng là bởi vì đau tỉnh lại.
Nàng đã đến trên giường rồi, Từ Tấn, còn ở bên trên nàng.
Phó Dung không muốn mở mắt ra nhìn nét mặt hắn, nắm chặt đệm chăn, yên lặng thừa nhận.
Từ Tấn rốt cuộc dừng lại thì trong miệng Phó Dung có nhàn nhạt mùi máu tươi tràn ra.
Nàng nghe được nam nhân nằm ở bên cạnh đã bình phục, nghe được hắn
ngồi dậy giúp hai người thu thập, đại khái sau đó cũng quá mệt, hắn đem nàng ôm vào trong ngực hôn, trên đỉnh đầu hô hấp rất nhanh liền trở nên bình thản.
Phó Dung nhẹ nhàng nâng cánh tay rắn chắc của hắn lên, quay người,
gian nan mà ngồi dậy, thử xuống đất, đôi chân vô lực, căn bản đứng dậy
không nổi.
Trong phòng nến hỉ còn sáng, Phó Dung buông màn lụa sau lưng xuống,
nhìn xem xiêm y hai người rải rác cạnh cửa, im lặng chốc lát, khàn khàn
gọi người.
Mai Hương Lan Hương vẫn lo lắng đề phòng mà trông giữ ở bên ngoài,
nghe được nàng kêu lập tức chạy tới, vào nhà nhìn thấy tình hình bên
giường, đồng thời cứng đờ.
Phó Dung vô lực cười cười, chỉ chỉ xiêm y bên chân các nàng.
Mai Hương cúi đầu đi nhặt, xiêm y nhặt lên, nước mắt rớt xuống, khi
Phó Dung mặc đồ thì căn bản không dám nhìn trên người nàng, sợ nước mắt
thật khó khăn đẩy lui lại chảy ra, chỉ theo Lan Hương cùng nhau đỡ Phó
Dung đứng lên, phát hiện chỗ Phó Dung vừa mới ngồi, trên đệm giường có
phiến đỏ trắng... Mai Hương rốt cuộc nhịn không được, che miệng quay
người.
Hai nha hoàn đều lặng lẽ khóc, Phó Dung quay đầu ngó nhìn, hơi giật
mình, về sau không hề thấy bất ngờ, thấp giọng phân phó nói: "Mai Hương
đi chuẩn bị nước ấm, Lan Hương đỡ ta đi cung thất."
Mai Hương mau chóng đi, Lan Hương thật cẩn thận đỡ lấy nàng, tránh xa
giường trướng, tức giận nói: "Vương gia làm sao có thể khi dễ cô nương!"
"Không cho phép nói bậy, hắn cũng là người các ngươi có thể oán giận?"
Phó Dung cắn môi, chậm rãi ngồi lên cái bô đã trải một vòng đệm, tỏ ý bảo Lan Hương đi ra ngoài mành.
Lan Hương bước nhẹ ra, bởi vì ban đêm quá yên lặng, nàng nghe được
tiếng vang tí tách tí tách liên tục gián đoạn, cuối cùng mới là tiếng
nước bình thường.
Tiếng nước ngừng, Phó Dung tiếp tục ngồi hồi lâu, ngồi vào nàng cảm thấy gì đó của Từ Tấn hầu như đều không còn, mới đi tắm.
Nàng không cho hai nha hoàn hầu hạ, chính mình ngồi trong thùng tắm,
trên người tùy tiện dội vài gáo nước, chủ yếu vẫn là rửa phía dưới.
Đau, nhưng nàng rửa đặc biệt nghiêm túc, không muốn của Từ Tấn lưu lại trong cơ thể.
Phó Dung không biết thân thể của nàng đến cùng có vấn đề hay không,
không biết đến cùng nàng có thể mang thai hay không, nàng chỉ biết, nàng không muốn sinh con cho Từ Tấn, ít nhất mấy năm này không muốn.
Từ Tấn cuối cùng có thể sống sót hay không, Phó Dung không xác định,
nhưng nàng nhớ, đời trước hai huynh đệ Từ Tấn chết trận sa trường, Thái
Tử lấy lý do Thành vương mê hoặc Gia Hòa đế dấy binh, đem Thành vương
cùng 2 người con trai của hắn giết chết. Sau này An vương trấn loạn,
Đông cung, Khang vương phủ cũng không còn một đứa nhỏ sống sót.
Là trùng hợp sao?
Phó Dung không tin, tựa như Gia Hòa đế muốn làm Hoàng Thượng, đều
không hi vọng bên người có tồn tại uy hiếp đi? Gia Hòa đế đăng cơ thì
anh em ruột hắn đều chết rồi, An vương có thể sống được, toàn bộ bởi vì
tuổi hắn quá nhỏ, vừa vặn Gia Hòa đế cần dùng hắn để vãn hồi một chút
thanh danh.
An vương thì sao? Hắn muốn vị trí kia, sẽ cho đám người cốt nhục của
Thái Tử còn sống? Có hoàng tôn ở đó, hắn đăng cơ liền danh không chính
ngôn không thuận.
Hoàng gia không có tình phụ tử. Nếu Phó Dung làm thê tử An vương, nàng sẽ giả vờ không biết An vương trên đường đăng cơ đã làm những gì, nàng
chỉ cần chính mình sống được tốt, chỉ cần người nhà không chịu liên lụy
là được. Nhưng hiện tại nàng là vương phi của Từ Tấn. Phó Dung dám dùng
mấy năm thời gian thậm chí nửa đời sau bồi Từ Tấn cùng cược, lại không
muốn cược cả con của mình. Đời này, nếu như số mệnh nàng không tốt, Từ
Tấn cuối cùng vẫn chết, ngoại trừ ảo não không cam lòng, Phó Dung sẽ
không có bất kỳ thương tâm nào. Nàng sẽ nghĩ biện pháp làm một góa phụ
khoái hoạt, nhưng nàng tuyệt đối không chấp nhận được nỗi đau mất con.
Cho nên, trước khi xác định Từ Tấn có thể tránh thoát trận ám toán kia, Phó Dung đều không muốn sinh.
"Cô nương có vết thương trên người, tắm một lát liền đứng lên đi."
Phía sau tấm bình phong, Mai Hương nhỏ giọng nhắc nhở, nắm trong tay
thuốc dán đã sớm chuẩn bị.
Phó Dung nhìn về phía đó, cuối cùng tắm một cái, gọi các nàng tiến vào hầu hạ.
Ở trong phòng tắm bôi thuốc xong, Phó Dung chậm rãi trở về trong phòng.
Trên giường nam nhân ngủ say sưa, gương mặt tuấn tú còn sót lại thoả mãn cùng đỏ ửng.
Phó Dung nhìn chằm chằm vào hắn, nghĩ tới những lời ngon tiếng ngọt nhu tình mật ý kia của Từ Tấn, lặng lẽ cười.
Như vậy rất tốt, hắn chỉ thích thân thể của nàng, nàng ứng phó cũng không cần tồn tại bất kỳ áy náy.
Đắp chăn lên, Phó Dung cũng rất nhanh ngủ thiếp đi.