Từ Tấn ở tiền viện đi một vòng rồi rất nhanh quay trở lại, vào nhà liền
thấy Phó Dung ngồi ở trên giường, do hai nha hoàn hầu hạ mặc quần áo.
"Các ngươi đi ra ngoài trước." Từ Tấn đứng ở một bên phân phó, âm
thanh của hắn ở trước mặt người ngoài thường có vẻ thanh lãnh.
Mai Hương Lan Hương dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Phó Dung.
"Vương gia chờ chút." Phó Dung tỏ ý bảo hai người trước giúp nàng mặc xong trung khố vừa kéo tới đầu gối.
Mai Hương liền đỡ lấy cánh tay Phó Dung đem nàng vững vàng đỡ đứng lên, Lan Hương nửa ngồi kéo trung khố lên cho Phó Dung.
Trung khố được kéo lên phía trước, Phó Dung hai chân thon dài, đùi đẹp lộ ra bên ngoài, Từ Tấn lúc này lại không còn tâm tư có ý nghĩ kỳ quái, chỉ cảm thấy tình cảnh này vô cùng chướng mắt. Một đêm đã qua, nàng còn phải do bọn nha hoàn hầu hạ mới có thể đứng lên, tối hôm qua...
Trách không được hai nha hoàn của nàng đều dám đưa mặt thối cho hắn.
Đợi Mai Hương Lan Hương lui ra ngoài, Từ Tấn dời tới trên giường,
nhìn thê tử tựa vào đầu giường nói: "Như thế nào nhanh như vậy liền dậy? Ta đã phân phó, bữa sáng bưng tới trong phòng, chúng ta liền dùng luôn ở trong này, ngươi hảo hảo nằm, đừng lộn xộn." Nói hết lời mới phát hiện
đệm giường đều đổi thành mới, nghĩ tới buổi sáng nhìn vô cùng bê bối, Từ Tấn vừa muốn vươn tay phải ra liền dừng lại, ánh mắt càng thêm nhu hòa, "Thật sự không thoải mái, hôm nay liền không vào cung..."
"Không vào cung vấn an, vương gia muốn ta biến thành trò cười khắp
kinh thành sao?" Phó Dung tức giận nguýt hắn một cái, lại nhìn chân của
mình, thở dài: "Hiện tại cũng có thể đứng lên, chỉ là bây giờ ở trong
nhà trước bớt chút khí lực, tiến cung chịu đựngthời gian dài, miễn cho
đột nhiên ngã xuống làm người ta nhìn thấy lại chê cười."
"Nùng Nùng..."
Từ Tấn nhìn nàng, không biết nên nói như thế nào, đã bị thương, chính
hắn đều hiểu, hiện tại hắn nói có dễ nghe đến mấy cũng không sửa đổi
được cái gì.
Phó Dung buông mi.
Hai vợ chồng một người ngượng ngùng không mở miệng, một người có
lòng khúc mắc, trầm mặc một lúc, bên ngoài Mai Hương hỏi muốn hay không lập tức dọn cơm.
Từ Tấn rời khỏi giường, phân phó các nàng bưng cơm tiến vào.
Có cháo có canh, tất cả đều là đại bổ cho vợ chồng mới cưới dùng, Từ
Tấn định đút cho Phó Dung, Phó Dung không cần, chính mình mỗi loại đều
dùng một ít, sau khi ăn xong đem Từ Tấn đuổi ra ngoài, gọi bọn nha hoàn
tiến vào hầu hạ rửa mặt mặc đồ.
Trang phục chính quy của Vương phi cực kỳ rườm rà, mặc xong rồi bên
ngoài mặt trời đã lên rất cao. Bất quá Từ Tấn đã nói không cần gấp gáp,
Phó Dung cũng không lo lắng như thế không đủ thời gian. Chải đầu thì dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến nghe được cổng viện dường
như có tiếng xe ngựa.
Nàng mở mắt ra.
Mai Hương phân phó tiểu nha hoàn đi ra ngoài xem xem, tiểu nha hoàn
rất nhanh đi rồi quay lại, có chút không hiểu nói: "Vương phi, vương gia lệnh cho người đem xe ngựa dắt tới chỗ chúng ta bên này, nói là một lát nữa trực tiếp xuất phát." Nàng không biết tối hôm qua Phó Dung phải
chịu đau khổ, nên không lý giải được ý nghĩa của cử chỉ này của Từ Tấn.
Mai Hương Lan Hương nhưng là nhất thanh nhị sở (hiểu rõ), đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt rốt cuộc dịu đi một chút. Từ sáng nay vương gia liên tiếp biểu hiện, tối hôm qua hẳn không phải là cố ý, nhưng các nàng cũng
không dám hoàn toàn yên tâm, ai biết đêm nay hoặc buổi tối ngày nào
vương gia lại tới một hồi?
Đang nghĩ ngợi, Từ Tấn vén mành đi vào trong, mặc một thân trường bào
màu đỏ thẫm cổ tròn thêu mãng, eo buộc cẩm mang, vai rộng eo thon, dáng
vẻ cao lớn thẳng tắp, đứng vững, không nói một lời, ánh mắt bình tĩnh
ném tới gương trang điểm bên này, gương mặt tuấn tú vừa vặn bị nắng ấm
xuyên thấu qua song sa chiếu vào bao phủ, thanh dật khôi ngô, hệt như
tiên nhân.
Mai Hương Lan Hương hai nha hoàn đều nhìn đến ngây người.
Phó Dung cũng nhìn xuyên qua chiếc gương quan sát người nam nhân này,
không thể không nói, bộ dạng Từ Tấn quả thật cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt của hai người trong gương giao hội, Từ Tấn cười cười, mới
nhếch lên khóe miệng, ý thức được bên cạnh nàng còn đứng hai nha hoàn
chướng mắt, tươi cười lập tức biến mất, nhíu mày thúc giục: "Thời điểm
không sớm, hai người các ngươi còn không nhanh trang điểm cho vương
phi?"
Một cái nhíu mày một tiếng khiển trách, vương gia uy nghiêm hiển rõ,
Mai Hương Lan Hương nào còn nhớ hắn tối hôm qua hung tàn lúc này tuấn
mĩ, đều bị dọa tới mức cả người sợ run, mau chóng xoay qua chỗ khác tiếp tục bận rộn.
Phó Dung cười nhìn nam nhân bên trong gương, cười hắn làm bộ làm tịch.
Từ Tấn lặng lẽ trừng nữ nhân này, từ ban đầu đã không có chân chính sợ hắn.
Trang điểm xong xuôi, Mai Hương Lan Hương đỡ Phó Dung đứng lên, Phó Dung đứng vững xong mới chậm rãi buông tay ra.
"Vương gia, ngươi nhìn ta như vậy có gì không ổn?" Phó Dung hướng Từ Tấn chậm rãi đi hai bước, không quá chắc chắn hỏi.
Nàng đầu đội địch quan, châu quang bảo khí, người mặc sam trữ ti thân
đối, tay áo dài đỏ thẫm, phía trên thêu hoa văn kim tú vân phượng, ung
dung hoa quý. Từ Tấn trước mắt nhìn qua nàng, trang phục nổi bật nhất,
trán có gắn Hoa Điền hỏa phượng, đem dung mạo nàng đường hoàng tự tin
tất cả đều hiện ra, không còn là thiếu nữ ngây thơ một thân quần áo
thường ngày giơ gậy đánh táo, không phải Phó gia Tam cô nương mặc cho
người Khánh quốc công phủ khi dễ. Kể từ hôm nay, nàng là Túc vương phi
của hắn.
Từ Tấn theo tâm ý đi qua, cúi đầu chăm chú nhìn mắt nàng: "Không có, vương phi của ta rất là vừa vặn."
Phó Dung chuyển mắt đi, thấy trong phòng nha hoàn lớn nhỏ chẳng biết
từ lúc nào đều lui xuống, trong lòng buồn cười, nói: "Đi thôi, coi chừng kẻo trễ."
Nói xong chậm rãi quay người.
Từ Tấn nhìn nàng đi hai bước rồi đột nhiên tiến lên, trong tiếng kêu sợ hãi của Phó Dung đem người bế lên.
"Ngươi làm cái gì?" Phó Dung khẩn trương mà đỡ lấy địch quan ở đỉnh
đầu, thứ này tuy rằng không có nặng như mũ phượng, cũng rất có phân
lượng, không cẩn thận liền dễ dàng rớt xuống, bọn họ nào có thời gian
dài cho nàng chải đầu một lần nữa.
Từ Tấn cười cười, đi ra ngoài thấp giọng nói: "Không phải nói thời
điểm ở nhà phải tận lực giảm bớt chút khí lực sao? Hiện tại ta giúp
ngươi, Nùng Nùng yên tâm, hôm nay trừ bỏ giúp ngươi dùng ít sức lực, lúc khác ta tuyệt không chạm vào ngươi, ngươi không cần lo lắng ta nuốt
lời."
Trong lúc nói chuyện, người đã bước ra cửa.
Đám nha hoàn Mai Hương Lan Hương đợi ở ngoài nhìn thấy, nhất tề cúi đầu, mặt đỏ rần.
Phó Dung cũng đỏ mặt, Từ Yến đối với nàng cho dù tốt mấy, cũng không
có như vậy, ngay trước mặt một đống nha hoàn ôm nàng đi qua.
Sợ bị bọn nha hoàn nhìn thấy, Phó Dung hướng trong ngực Từ Tấn chui vào.
Nàng lại trốn, Từ Tấn trên cao nhìn xuống vẫn thấy được, nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn như hoa đào đỏ rực, trong lòng hắn bởi vì xúc động ôm nàng, một chút hối hận kéo tới, cái gì mà không được tự nhiên đều không quan
trọng nữa. Hắn đả thương nàng, bắt nàng chịu tội lớn như vậy, vốn là nên yêu thương nhiều một chút.
Lên xe ngựa, Từ Tấn đã sớm lệnh cho người chuẩn bị tốt nệm êm trải tới chỗ Phó Dung bên kia, đợi Phó Dung ngồi ổn, lại ở chỗ thành xe sau lưng nàng nhét thêm đệm, có thể nói là săn sóc đầy đủ.
Hắn như vậy, Phó Dung thủy chung cũng không cảm kích, quay đầu sẳng giọng: "Hiện tại biết săn sóc, tối hôm qua..."
Nhìn như oán giận, kỳ thật là làm nũng, Từ Tấn nhịn không được đi qua
dựa vào, ôm người cam đoan: "Ta thật biết sai rồi, không tin ngươi nhìn
ta lần sau, nhất định sẽ không làm đau ngươi." Không biết là có tâm hay
là vô tình, môi ở trên vành tai nàng chạm quá, xứng với câu cuối cùng
kia, ngữ khí mờ ám, đến ngốc tử cũng có thể đoán được trong lòng hắn
đang nghĩ cái gì.
"Ngươi buông tay!" Phó Dung mắt đẹp trừng lên, mới sẽ không bởi vì vài lời ngon tiếng ngọt liền không phạt hắn.
Từ Tấn ngượng ngập lui trở về, ho khụ khụ, nói với nàng sự tình trong cung.
Đó là nhà chồng chân chính của Phó Dung, tuy rằng không ở chung, ngày
sau cũng không thiếu được lui tới, đời trước Phó Dung không có cơ hội
tiếp xúc, hiểu biết các quý nhân, bởi vậy Từ Tấn vừa mở miệng nói chính
sự, Phó Dung liền lên tinh thần.
Bất tri bất giác xe ngựa tới ngoài cửa cung.
Đây mới là bắt đầu khảo nghiệm lớn hôm nay Phó Dung phải đối mặt. Từ
Tấn ở vương phủ sủng nàng như thế nào đều được, vào cung, hắn cũng không có quyền lợi cho xe ngựa trực tiếp đi vào, càng không có khả năng ôm
Phó Dung tiến cung.
Nhưng hắn nắm lấy tay nàng, vững vàng nâng nàng, hi vọng có thể giảm bớt một chút không thoải mái cho nàng.
Phó Dung nhìn nam nhân mặc trường bào bên cạnh, lại nhìn về phía trước.
Bầu trời xanh thẳm, cung điện nguy nga, hùng vĩ lại trống trải, phóng
mắt nhìn ra, ngoại trừ các nơi thị vệ canh phòng, chung quanh dường như
chỉ có vợ chồng bọn họ, cung nhân trước sau dẫn đường đi theo. Giờ phút
này, ở đây xa lạ lại tùy thời có khả năng bởi vì một lỗi nhỏ, đắc tội
quý nhân hoàng cung, nàng duy nhất có thể dựa vào, chính là người nam
nhân bên cạnh này.
Hắn có phần săn sóc, một vương gia đường đường chịu bù đắp như vậy,
đối với một tân lang say rượu mà nói, không tính là sai lầm lỗ mãng lớn, nàng nên may mắn. Thật gặp phải loại vương gia chỉ đem thê thiếp trở
thành đồ chơi, như Khang vương, nàng cũng phải nhịn như thường không
phải sao?
Phó Dung ngẩng đầu, khi Từ Tấn nhìn qua thì cười cười với hắn, yên tâm mà đem trọng lượng thân thể chuyển qua.
Thời điểm nên giận thì giận, nên cảm kích thì cảm kích, không thể bởi
vì tức hắn tối hôm qua thô lỗ, liền đối với những cái tốt khác của hắn
làm như không thấy. Chuyện nào vào chuyện đấy, yếu ớt nhưng không thể
càn quấy không nói đạo lý, đây mới đạo vợ chồng chung sống mà mẫu thân
dặn tới dặn lui nàng, cũng là nàng hai đời ngộ ra. Đặc biệt là các hoàng tử như Từ Tấn, Thái Tử bậc này, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, có
thể bởi vì thương tiếc cho thê thiếp nhất thời sủng ái, nhưng người nào
vẫn cau có mặt với bọn họ, bọn họ cũng không có tính tình tốt như vậy mà nhiều lần dung thứ.
Trước đi bái kiến Gia Hòa đế.
Gia Hòa đế vừa xử lý xong chính sự, có phần mỏi mệt, nhưng ái tử dẫn
cô dâu đến bái, hắn xoa xoa cái trán, lúc vợ chồng son vào nhà thì mặt
mày lại trở nên rạng rỡ. Nhìn rõ dung mạo con dâu, Gia Hòa đế hướng trên bộ mặt nghiêm trang của nhi tử ném tới cái nhìn đầy ẩn ý, cuối cùng
cũng hiểu được nhi tử bình thường không dễ gần nữ sắc, lần này vì sao
chủ động cầu hắn tứ hôn.
Từ Tấn cũng không lĩnh hội phụ thân trêu ghẹo, cùng Phó Dung kính trà.
Gia Hòa đế hết lòng tuân thủ lời hứa, trong lời nói không có lộ ra tâm tư riêng của nhi tử, cười dặn dò vợ chồng son vài câu, lại thưởng cho
Phó Dung một đống đồ tốt, rồi bảo bọn họ đi Phượng Nghi cung bái kiến
Hoàng Hậu cùng vài vị nương nương.
Từ Tấn cùng Phó Dung hành lễ cáo từ.
Phượng Nghi cung đang náo nhiệt đâu.
Hoàng Hậu ngồi ở chủ vị, ngó nhìn bên ngoài, hướng vào Thục phi ngồi
bên cạnh nói: "Nghe nói tức phụ lão Tứ dung mạo khuynh thành, bộ dáng
cực tốt?"
Thục phi cười nói: "Nương nương đừng tin những người nói bậy đó, không khoa trương như vậy."
Đối diện thân cô mẫu của Lý Hoa Dung là Đoan phi nghe vậy, đem nho tím trong tay buông xuống, một đôi mắt đẹp liếc nhìn lại: "Thục phi tỷ tỷ
vẫn như vậy, Hoàng Thượng trước nay coi trọng lão Tứ, đem cô nương đẹp
nhất kinh thành chỉ cho hắn, đem hai chị dâu hắn đều so xuống dưới, đây
là vinh quang, tỷ tỷ cần gì khiêm tốn? Mắt nhìn bọn họ vợ chồng son liền tới, đồn đãi đến cùng là thật hay không, chúng ta vừa nhìn liền biết,
không phải là ngươi khiêm tốn hai câu liền có thể lừa gạt cho qua, nương nương nói có đúng hay không?"
Nói hai ba câu, chẳng những làm khó Thái Tử phi, Khang vương phi, cũng ám chỉ Túc vương ở trong lòng Gia Hòa đế so với Thái Tử, Khang vương
càng được sủng ái.
Thục phi cười lắc lắc đầu, không nhiều lời nữa, thần sắc như thường.
Hoàng Hậu ở vị trí này ngồi lâu như vậy, cho dù trong lòng có ý tưởng
gì, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhẹ bẫng trả lời: "Nguyên lai tức
phụ lão Tứ đem Hoa Dung cũng hạ thấp? Ta nhớ trước đây đều nói Hoa
Dung là kinh thành đệ nhất mĩ nhân của chúng ta, còn cùng Hoàng Thượng
lải nhải lão Ngũ thực có phúc khí."
Đoan phi sắc mặt đổi đổi.
Nhu phi mẹ đẻ Nhị công chúa ngó nhìn bên kia Thái Tử phi hơi có vẻ xấu hổ, cười hoà giải: "Muốn ta nói a, Hoàng Thượng ai cũng đều không bất
công, từ Thái Tử phi tới kế tiếp 3 vị vương phi của các điện hạ, hoặc là tài tình, hoặc là dung mạo, so với các cô nương cùng tuổi ai không phải hàng đầu? Dù sao cô nương tốt trong kinh thành đều bị Hoàng Thượng
tuyển đến làm con dâu nhà mình."
Lời này vừa vặn hào phóng, Hoàng Hậu hướng nàng gật gật đầu: "Vẫn là
muội muội hiểu rõ Hoàng Thượng nhất, chờ xem, quá 2 năm lão Lục thành
thân, Hoàng Thượng còn có thể chọn người tốt đến đâu, chính là không
biết tương lai Phúc Tuệ trưởng thành, cái dạng tài tuấn gì mới có thể
vào mắt Hoàng Thượng."
Phúc Tuệ là phong hào của Nhị công chúa, tiểu cô nương 9 tuổi một lòng ngóng trông Tứ tẩu mĩ lệ cũng không nghe thấy.
Nàng ngây thơ vô tri, Hoàng Hậu cưng chiều cười cười, chúng phi tần hai bên cũng đều cười.
Từ Tấn cùng Phó Dung đi vào trong bầu không khí hòa hợp như vậy.