Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 116



Bởi vì nhiều băn khoăn như vậy, Phó Dung tạm thời không định sinh con, nhưng chỉ cần cùng Từ Tấn chung giường, nàng khó mà tránh khỏi sẽ mang thai.

Chung giường là không tránh được…, mang thai.

Phó Dung cũng không biết nên tránh thai thế nào.

Phó Dung không dám uống thuốc, là dược thì có 3 phần độc, Phó Dung vốn lo lắng nàng có vấn đề về mang thai, ngộ nhỡ bởi vì uống thuốc thành ra ăn phải tuyết lại thêm sương, cả đời đều không thể có thai, nàng sẽ hối hận chết. Sợ mẫu thân nghe được mắng nàng, Phó Dung cũng không dám hỏi, may mắn đời trước mẫu thân mời lang trung chẩn bệnh cho nàng. Lúc lang trung hỏi thăm chi tiết sinh hoạt hàng ngày của nàng, Phó Dung cơ duyên trùng hợp đã biết vài phương pháp nhỏ có khả năng gây khó cho việc mang thai, sự việc xong xuôi lập tức rửa sạch chính là một trong số đó.

Cho nên hiện tại Phó Dung chỉ có thể tránh thai dựa vào ba cách, một là thân thể nàng trời sinh khó có thai, hai là nàng chủ động đề phòng, ba là đương nhiên sẽ hạn chế hết mức số lần chung giường.

Vì thế buổi tối Từ Tấn năn nỉ thì Phó Dung liền lấy lời hắn đã hứa lúc chịu phạt làm lý do, không chịu làm đến bước cuối cùng.

Ban đầu hai đêm Từ Tấn bận tâm thương thế Phó Dung còn nguyện ý kiên nhẫn, đợi Phó Dung triệt để dưỡng tốt, hắn liền nóng nảy, sử ra tất cả thủ đoạn dỗ Phó Dung cho hắn, Phó Dung không cho, hắn nín một bụng tức giận lại không có cách nào phát ra, ai bảo hắn khi dễ người trước, sau đó lại chính miệng mình cam đoan?

"Ngày mai chính là Trung Thu." Đêm nay Từ Tấn nằm xuống, không gây sức ép, ôm Phó Dung nói chuyện, "Đêm nay ta nghỉ ngơi dưỡng sức, tối mai xem ngươi còn trốn thế nào."

Phó Dung vừa ngượng và bực mà đấm đấm lồng ngực hắn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Từ Tấn hôn nhẹ nàng, giữa mùa thu đêm lạnh, hắn đem người hướng trong ngực ôm càng chặt hơn.

Một đêm bình an vô sự.

Buổi sáng Phó Dung tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện Từ Tấn đã không ở bên cạnh.

Lúc rửa mặt, nàng hỏi Mai Hương.

Mai Hương cười nói: "Sáng nay vương gia vừa tỉnh dậy, nói là đi ra sân luyện võ, bữa sáng sẽ quay lại."

Phó Dung nghe được, trong lòng nhịn không được lẩm bẩm, thành thân vài ngày, mấy ngày hôm trước cũng không thấy hắn luyện võ, cố tình hôm nay chịu khó đi, chẳng lẽ là vì chuẩn bị cho buổi tối?

Mới ăn mặc xong, Từ Tấn liền tới, một thân áo choàng cổ tròn màu trúc xanh, mắt phượng như thanh tuyền sáng ngời, tinh thần sảng khoái.

Phó Dung ánh mắt lại rơi vào nha hoàn mặc quần trắng sau lưng hắn.

Cô nương nhìn khoảng 16-17 tuổi, vóc người cao gầy, khuôn mặt trầm tĩnh, so ra ổn trọng hơn Mai Hương nhiều, thêm phần anh khí mất đi phần ôn nhu, giơ tay nhấc chân đơn giản mau lẹ, vào nhà rồi rèm mi buông xuống, thay vì nói là an phận quy củ, không bằng nói là kỷ luật nghiêm minh, giốngnhư Hứa gia vẫn theo bên cạnh Từ Tấn.

Phó Dung hướng Từ Tấn, ánh mắt nghi hoặc, chờ hắn giải thích.

Từ Tấn ở bên cạnh nàng ngồi vào chỗ, nhấp một ngụm trà mới nói: "Đây là sư muội Hứa Linh của Hứa gia, công phu siêu quần, từ hôm nay sẽ ở bên cạnh ngươi hầu hạ, về sau ngươi tiến cung hoặc một mình ra cửa, có nàng theo cùng, ta sẽ yên tâm hơn." Giống hôm nay trong cung tổ chức gia yến Trung Thu, hắn ở phía trước bồi giá, Phó Dung ở trong hậu cung có yến hội khác, cho dù có mẫu thân chăm sóc, Từ Tấn cũng không yên tâm.

"Nô tài Hứa Linh, bái kiến vương phi." Hứa Linh hướng Phó Dung quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.

Biết công phu?

Phó Dung cực kỳ cao hứng, nàng cũng không có quên đời trước nàng bị người hạ độc thủ hại chết, hiện tại có Hứa Linh ở bên cạnh, yên tâm hơn nhiều.

"Đứng lên đi, vừa vặn ta bên này còn thiếu một đại nha hoàn, về sau liền để ngươi làm." Phó Dung vui mừng đáp ứng, nhìn Từ Tấn một cái, lại nói: "Đã là người từng hầu hạ bên cạnh vương gia, ta không cần đổi tên cho ngươi, tên Hứa Linh rất dễ nghe."

"Hứa Linh đa tạ vương phi!" Có lẽ là nhóm sư huynh đệ bọn họ có thể giữ lại tên họ, Hứa Linh thật lòng cảm kích, lại hướng Phó Dung gật đầu. Phó Dung liền tỏ ý bảo theo Mai Hương đi ra ngoài sắp xếp chỗ ở.

"Vương gia thật tốt, bên cạnh ta chính là thiếu người có bản lĩnh lớn như Hứa Linh." Trong lòng cao hứng, Phó Dung nịnh nọt cho Từ Tấn thêm chén trà.

Từ Tấn như thế nào thỏa mãn với một cốc trà? Nhìn nàng vỗ vỗ đùi.

Phó Dung ngó nhìn bên ngoài, cắn môi đi tới trước mặt Từ Tấn, lại không chịu chủ động ngồi lên.

Nàng cố ý treo khẩu vị người ta, Từ Tấn đành phải đem nàng ôm tới trên đùi, ngậm lấy môi hôn một lúc mới vẫn chưa thỏa mãn mà buông ra, nhìn nàng ánh mắt thủy nhuận nói: "Đã muốn cám ơn ta, buổi tối không được khước từ nữa."

Phó Dung đỏ mặt chuyển mắt đi.

Từ Tấn nhớ tới một chuyện khác, giả bộ nghi hoặc hỏi nàng: "Ngươi nói ngươi bên này có ba đại nha hoàn, sao ta chỉ thấy được hai người?"

Phó Dung tâm tư chuyển chuyển, ăn ngay nói thật nói: "Còn có Cầm Hương, chuyên môn làm Hoa Điền cho ta, sau này ta cảm thấy có vẻ là nhân tài không được trọng dụng, cho nàng theo Cố nương tử học đánh trang sức, hàng tháng đưa cho ta một đám Hoa Điền là được."

"Cố nương tử..." Từ Tấn vuốt ve khuôn mặt Phó Dung ửng đỏ, chần chờ nói: "Là thợ trang sức Như Ý trai kia?"

Phó Dung kinh ngạc nói: "Vương gia thậm chí ngay cả cái này cũng biết?"

Từ Tấn ý vị không rõ mà cười: "Lúc trước ngươi nhắc Tín Đô vương hướng ta xin dược, quý trọng như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ không hỏi thăm dược là dùng cho ai?"

Phó Dung liền đoán được Từ Tấn hơn nửa đã biết sự tình, ánh mắt chua xót, ôm lấy tay hắn hỏi: "Kia vương gia có biết rốt cuộc là ai hạ dược Liễu di? Lúc trước ta bị Tề Sách hãm hại, là Liễu di cứu ta, nàng chết không minh bạch, ta đoán được hung thủ đại khái là ai, lại không có chứng cớ."

"Nùng Nùng cảm thấy là ai?" Từ Tấn hôn mu bàn tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng như trò chuyện việc nhà.

Phó Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Từ Tấn, bỗng nhiên cảm thấy lúc này Từ Tấn để nàng đoán không ra, hắn như vậy khí định thần nhàn, như là thờ ơ, lại dường như cái gì cũng biết rõ, hết thảy đều nắm giữ.

Nàng đột nhiên không biết nên nói tiếp hay không. Nói ra, khẳng định sẽ dẫn tới một việc, tuy rằng tứ hôn ý chỉ hạ xuống thì Phó Dung liền nghĩ tới biện pháp khiến cho Như Ý trai Đông Sơn tái khởi ít nhất không bị người tận lực chèn ép, lúc này lại do dự. Nàng cùng Từ Tấn chỉ là tân hôn, trước mắt mang thêm phiền toái cho Từ Tấn, hắn có thể không vui hay không? Tuy rằng chuyện là hắn chọn nhắc đến trước...

"Thôi, ta chỉ là tùy tiện đoán thử, muốn dùng cơm rồi, chúng ta không nói cái này." Phó Dung muốn lấy lệ cho qua.

Từ Tấn trong lúc nàng chuẩn bị đứng dậy thì ở bên tai nàng nói ba chữ.

Quận vương phi.

Phó Dung thân thể cứng đờ, quả nhiên là bà ta.

Nàng cúi đầu, trong lòng phức tạp.

Nói thật, Từ Diệu Thành cùng với Liễu Như Ý chung một chỗ, quận vương phi thân làm thê tử của Từ Diệu Thành, bà ta tức giận muốn đối phó Liễu Như Ý, Phó Dung đều có thể lý giải, nhưng lý giải được không có nghĩa nàng sẽ không hận. Liễu Như Ý chết rồi, Phó Dung từ Cố nương tử biết được thực tế là Liễu Như Ý bị Từ Diệu Thành bức hiếp, hai người ký khế ước. Mắt thấy sắp có thể khôi phục tự do, quận vương phi lại dùng một bát độc dược, triệt để chặt đứt giấc mộng của Liễu Như Ý.

Nếu quận vương phi hận, bà ấy nên hận trượng phu của mình, nàng dựa vào cái gì đi hại một nữ nhân đáng thương khác, hại dì kết nghĩa ân nhân cứu mạng của Phó Dung nàng?

Nghĩ tới lời nói của Liễu Như Ý trước khi chết, Phó Dung tựa vào lồng ngực Từ Tấn yên lặng rơi lệ.

Đó chỉ là một nữ nhân vô tội muốn dựa vào chính mình làm ăn lớn a.

"Nùng Nùng tính toán báo thù như thế nào? Hoặc là, ngươi muốn báo thù sao?" Từ Tấn lau đi lệ cho Phó Dung, như mê hoặc hỏi.

Hắn muốn biết, nàng có thể hay không bởi vì bận tâm Từ Yến, lựa chọn cùng quận vương phi xóa bỏ thù hận.

Hắn muốn biết, Từ Yến ở trong lòng nàng có phải hay không quan trọng tới mức làm cho nàng quên đi cái chết của người thân.

Phó Dung chậm rãi ngẩng đầu, mắt đẫm lệ mông lung nhìn Từ Tấn.

Nàng muốn báo thù cho Liễu Như Ý, nhưng nàng không biết nên làm như thế nào, nàng sẽ nỗ lực giúp Liễu Như Ý thực hiện nguyện vọng, nhưng báo thù, Phó Dung không biết nên xuống tay như thế nào. Nàng hi vọng quận vương phi lọt vào báo ứng, dạng báo ứng gì, nàng không biết. Phó Dung chưa từng chủ động hại người, Tề Trúc bị hủy dung, bởi vì phương thức quá mức thảm thiết, nàng liên tục mấy đêm ngủ không ngon giấc, nếu như quận vương phi lại bởi vì nàng...

Một mạng đổi một mạng, quận vương phi giết Liễu Như Ý, dường như chỉ có người chết rồi mới tính là báo thù.

Nhưng quận vương phi chết rồi, Từ Yến nên làm thế nào?

Trong đầu hiện lên thân ảnh Từ Yến gầy gò như thanh củi, Phó Dung thật sự nói không nên lời cái chữ chết kia.

"Nùng Nùng đừng khóc, ngươi nghĩ như thế nào, cứ việc nói cho ta biết, ta đều sẽ thay ngươi làm được." Từ Tấn tiếp tục dụ dỗ nói.

Phó Dung ở trong ngực hắn lắc đầu: "Ta không biết, ta muốn cho nàng bị báo ứng, nhưng ta không muốn nàng bởi vì ta mà chết..."

Từ Tấn thở nhẹ một hơi.

Nàng một cô nương yếu ớt chưa từng thấy huyết tinh, không bởi vì Từ Yến mà quên thù thì đã đủ rồi.

"Không cần phải chết, có đôi khi vẫn còn sống, nhưng sống không bằng chết." Từ Tấn nâng cằm Phó Dung lên, hôn nhẹ miệng nàng nói: "Kỳ thật quận vương phi ở quận vương phủ, cũng chẳng thể làm gì được, hẳn là mời Vĩnh Ninh công chúa giúp nàng hạ độc. Nùng Nùng ngươi nhớ kỹ, các loại người như họ, chết không tính là gì, mặt mũi mới là quan trọng nhất, ngươi đánh vào mặt họ chính là trả thù lớn nhất."

Phó Dung nhìn hắn, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, "Vương gia ý tứ là..."

Từ Tấn xoa bóp cái mũi nàng: "Ta biết ngươi định mở lại Như Ý trai, trước đó không dám, hiện tại lại sợ ta mất hứng, đúng hay không?"

Phó Dung lúng túng nhìn ngực hắn miệng nói: "Ta muốn mượn thế lực vương gia, lại sợ làm cho vương gia chọc thêm kẻ thù..."

"Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ các nàng ấy?"

Từ Tấn đầu ngón tay hơi chút dùng chút khí lực, đổi lấy một tiếng kêu bất mãn của Phó Dung, dùng cả hai tay đẩy hắn. Từ Tấn thích xem nàng như vậy, cùng mèo hoang giống nhau, cố ý bóp thêm mấy cái mới bỗng nhiên đem người đặt ở trên đùi, túm eo nàng dùng sức đẩy lên trên, "Nùng Nùng ngươi nhớ kỹ, ta là trượng phu của ngươi, về sau ngươi có phiền não, chỉ cần nói thật với ta, vô luận việc lớn nhỏ, vô luận đối phương là ai, ta đều sẽ thay ngươi làm chủ. Việc ngươi phải làm chính là toàn tâm toàn ý đối với ta, tương lai lại thay ta sinh con dưỡng cái, hiểu không?"

Phó Dung trân trân nhìn hắn.

Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đợi nàng trả lời.

Hai vợ chồng yên lặng đối diện, Phó Dung đang muốn mở miệng trong phòng Đoàn Đoàn đột nhiên liên tục kêu ba tiếng "Ăn cơm".

Bầu không khí khác thường không thể nói rõ vừa rồi kia nhất thời tiêu tán không còn một mảnh, Phó Dung bật cười, thấy Từ Tấn cũng bất đắc dĩ cười, nàng cả gan ôm lấy cổ hắn, không quá chắc chắn hỏi: "Vậy ta mở lại Như Ý trai, thật sự sẽ không làm vương gia thêm phiền toái?"

Khánh quốc công phủ đứng ở phía Đoan phi Thành vương bên kia, nàng ngang nhiên khiêu khích đối phương...

Từ Tấn hiển nhiên hiểu được kiêng kị trong lòng nàng, xoa bóp eo nhỏ của nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi không mở cửa hàng, bọn họ sẽ nhìn ta thuận mắt hơn? Ngốc, cứ việc mở đi, nếu ngại phiền toái, ta phái người giúp ngươi sắp xếp."

Phó Dung vội vàng lắc đầu: "Không cần, chính ta có người." Nàng chỉ là muốn mượn thế lực Túc vương phủ, để Vĩnh Ninh công chúa bên kia đừng âm thầm động tay chân, không muốn cái gì cũng đều giao cho Từ Tấn.

Nàng có chủ kiến, Từ Tấn không khuyên nữa, khàn giọng nói sang chuyện khác, "Ta vừa giúp ngươi như thế, buổi tối ngươi..."

Phó Dung nhanh chóng che miệng hắn, không cho phép hắn nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.