Khi Phó Dung tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh nắng đã sáng ngời.
Nàng định đẩy màn lụa ra xem cho rõ ràng, nhưng quay người thì eo mỏi lưng đau.
Phó Dung đành phải nằm xuống, nghĩ tới tối hôm qua nam nhân lòng tham không đáy nhiều lần đòi hỏi, bất đắc dĩ cười khổ.
Từ Tấn lúc bắt đầu có bao nhiêu ôn nhu thì sau đó có bấy nhiêu bá đạo, cuối cùng lại biến thành Túc vương gia nàng quen thuộc kia.
Bất quá, có đôi khi quả thật... Vô cùng thoải mái.
Lười biếng trở mình, Phó Dung vừa định nhắm mắt lại ngủ một lúc, bỗng
nhiên liếc sang bên cạnh, thấy dưới gối đầu của Từ Tấn có một quyển
sách. Phó Dung nghi hoặc mà chớp chớp mắt, lật ra xem, phát hiện bên
trong kẹp một mảnh giấy nhắn.
Tối hôm qua đã cho nàng uống thuốc, chớ lo.
Thể chữ nam nhân mạnh mẽ có lực, giống như động tác của hắn tối hôm qua.
Phó Dung cười đem tờ giấy cất lại chỗ cũ. Hắn cho rằng nàng không
biết, kỳ thật nàng nhớ, chỉ là lúc ấy quá mệt, nhắm mắt không muốn mở
ra, hắn ôm nàng chà lau thu thập, hắn đem dược có chút đắng đút cho nàng giống như đút nàng uống rượu.
Hắn thế nhưng không chê đắng...
Chính mình thất thần, bên ngoài Mai Hương nhẹ giọng kêu: "Vương phi tỉnh chưa? Cầm Hương đến thỉnh an ngài."
Cầm Hương a, lâu không gặp, vừa vặn có lời muốn nói với nàng.
"Các ngươi vào đi." Phó Dung đỡ lấy eo ngồi dậy, siết chặt đồ ngủ rộng rãi trên người.
Nàng muốn che giấu, lại không biết tối hôm qua gác đêm ở bên ngoài,
Mai Hương đem động tĩnh bên trong nghe rõ nhất thanh nhị sở, ánh mắt mới đối diện Phó Dung, cả khuôn mặt đỏ bừng, một bộ dáng lạy ông tôi ở bụi
này.
Nàng xấu hổ thành như vậy, Phó Dung giả bộ dửng dưng, một bên để Mai
Hương hầu hạ mặc quần áo một bên hỏi nàng: "Vương gia đi khi nào?"
Mai Hương ở sau lưng nàng nói: "Cũng giống hôm qua, giờ dần đã dậy,
phân phó chúng ta đừng ồn ngài, để cho ngài ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh."
Phó Dung cười cười, vừa định đi soi gương, nghĩ tới tối hôm qua chính
mình bởi vì uống rượu ở trước gương ngớ ngẩn lâu như vậy, mặt cũng đỏ
hồng, đi thẳng tới cái giá rửa mặt.
Bên ngoài mặt trời đã lên quá ba sào, Phó Dung dùng điểm tâm sáng đơn giản, để Mai Hương gọi Cầm Hương vào.
Cùng đầu năm trước so sánh, Cầm Hương dường như biến thành người khác. Lúc đó Cầm Hương bởi vì dung mạo mà tự ti khiếp nhược, ánh mắt cũng
không dám ngước lên nhìn người. Sau này tới bên cạnh nàng, ở Phù Cừ viện không ai dám cười nhạo. Nàng ấy lại bằng vào một đôi khéo tay dỗ cho
các tiểu nha hoàn đều thích tìm đến nói chuyện, ngôn hành cử chỉ thong
dong hơn rất nhiều. Đặc biệt là năm ngoái chính thức bái Cố nương tử làm thầy, tiểu nha đầu cao hứng, mỗi ngày khóe miệng đều là cong lên.
Đó là khí độ, bộ dáng Cầm Hương cũng có biến hóa không nhỏ. Phó Dung
xem qua cánh tay Cầm Hương, phát hiện trên người nàng cũng không đen
đúa. Mặt đen hoàn toàn là bởi vì hồi nhỏ nhà nghèo, xuống ruộng phơi
nắng làm việc, liền tặng Cầm Hương phấn bôi mặt chuyên dùng dưỡng da
dưỡng nhan. Cầm Hương lông mày quá thô, Phó Dung lại dạy nàng sửa lại,
chỉ có mũi tẹt môi dày Phó Dung không có biện pháp. Cũng may 2 năm dưỡng tốt, Cầm Hương sắc mặt tái nhợt đã hồng hào. Tuy rằng phong thái còn
kém chút, cuối cùng cũng không đến mức làm người ta liếc mắt nhìn liền
quay mặt đi.
Trước mắt xiêm y màu sắc phối hợp vừa vặn, nhìn còn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
"Cầm Hương ngày càng đẹp, các ngươi nói có đúng hay không?" Phó Dung cười hỏi Mai Hương Lan hương hai người.
Lan Hương giả trang ghen tỵ mới nói: "Đó là Cầm Hương vẫn không ở bên
cạnh hầu hạ ngài, vương phi mới nhớ nàng, ta cùng Mai Hương thì ngài
không khen qua."
Cầm Hương cười nghe nàng trêu ghẹo, nháo đủ rồi mới đem mới hoa điền
làm tốt rồi bưng tới trước Phó Dung, chỉ vào phía trên một hàng mười hai Hoa Điền hoa văn mẫu đơn nói: "Đây là thời điểm rảnh rỗi sư phụ làm ra, vương phi nhìn xem sao? Sư phụ nói cô nương nếu thích, sau này nàng lại làm nhiều thêm mấy thứ."
Phó Dung ánh mắt đã sớm dính chặt vào.
Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Triệu phấn, nhị kiều, Lạc Dương, hồng ngự, y
hoàng (đều là tên các loại hoa mẫu đơn), hoa điền nhỏ như vậy, lại có
thể làm cho người ta vừa thấy liền nhận ra chủng loại mẫu đơn.
"Cố di đôi tay kia, thật có thể nói là điêu luyện tinh tế." Phó Dung kìm lòng không được khen ngợi.
Cầm Hương thở dài: "Đúng vậy, mỗi lần ta cảm thấy ta đã làm tốt lắm rồi, vừa nhìn thấy sư phụ làm thì không dám tự mãn nữa."
Phó Dung cười liếc mắt trừng nàng một cái, nhìn Cầm Hương làm những
hoa điền kia, cũng yêu thích không muốn rời: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi,
làm ra như vậy đã rất lợi hại rồi, bớt nghĩ những thứ kia có được không, hảo hảo cùng Cố di học, tương lai Cố di già đi, Như Ý trai chúng ta chỉ mong đợi ngươi gánh vai chính đâu."
Lời này vừa nói ra, ba nha hoàn đều ngây ngẩn.
Chuyện Như Ý trai, người ngoài không biết, mấy người các nàng đều rõ ràng.
Mai Hương Lan Hương đưa mắt nhìn nhau, Cầm Hương thì trực tiếp hỏi ra: "Vương phi ý tứ là..."
Phó Dung g thu tầm mắt khỏi đám hoa điền, nhìn Cầm Hương nói: "Ta và
vương gia đã thương lượng xong, muốn mở lại Như Ý trai, ngươi trở nói
lại cho Cố di và Chu chưởng quỹ, bảo bọn họ bắt đầu tìm cửa hàng, mời
tiểu nhị đi, không đủ tiền cứ việc tới tìm ta, cái khác không cần cố
kỵ."
Nàng bình tĩnh thong dong, phảng phất như không sợ điều gì, Cầm Hương được động viên gấp bội, khẩn cấp trở về chuyển lời.
Lan Hương đi ra ngoài tiễn nàng.
Mai Hương nhìn Phó Dung, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vương phi và vương gia
thương lượng tốt rồi, có nên nhắc một tiếng cùng lão gia, phu nhân hay
không?"
Phó Dung gật gật đầu, "Ngươi đi đi, ta đi viết phong thư."
Trở thành tức phụ của người khác, dù Túc vương phủ cách Cảnh Dương Hầu phủ chỉ có hai khắc đường đi xe, cũng không nên không có việc gì lại
chạy về nhà.
Viết xong thư, Phó Dung phơi khô bỏ vào trong phong bì, lệnh cho Mai Hương đi gọi Hứa Linh.
Theo lý chuyện chuyển lời đưa tin thế này, thông thường nàng đều gọi
quản sự tới, tự mình dặn dò. Cố tình Từ Tấn lòng dạ hẹp hòi, không thích nàng và quản sự tiền viện tiếp xúc quá nhiều, nên nàng phân phó Hứa
Linh thay thế làm chân chạy. Nói câu không dễ nghe, chính là ám chỉ nàng không cần đem Hứa Linh xem là cô nương. Lúc ấy Phó Dung cười mắng hắn
một trận, sau này cùng Hứa Linh tiếp xúc, nàng phát hiện Hứa Linh quả
thật không thích hợp ở trong phòng hầu hạ, bảo nàng bưng trà rót nước,
quả thực tựa như giết gà dùng dao mổ trâu. Rõ ràng thoạt nhìn đích thực
là một cô nương thanh tú, đứng ở trong khuê phòng chính là không hợp.
Phát giác Hứa Linh cũng không có thói quen này, Phó Dung chỉ có lúc ra
ngoài mới gọi nàng theo cùng, hoặc là tương tự hôm nay có việc cần nàng
làm chân chạy ra tiền viện.
"Đem phong thư này giao cho Phương thúc, bảo hắn tự mình đi một chuyến, giao cho mẫu thân ta."
Phương thúc là quản sự hồi môn của nàng, thay nàng quản lý đồ cưới,
ruộng đồng, cửa hàng các sản nghiệp bên trong. Phó Dung và trong nhà thư từ qua lại, đều qua hắn tay. Bình thường việc nhỏ phái gã sai vặt chạy
một chuyến là được, phong thư này đề cập ân oán của nàng cùng Vĩnh Ninh
công chúa, Phó Dung chỉ yên tâm để Phương thúc làm.
Hứa Linh nhận lấy thư, đi tiền viện.
Phó Dung vốn cho rằng mẫu thân chắc chắn muốn đợi buổi tối cùng phụ
thân thương lượng xong mới hồi âm cho nàng, không nghĩ tới buổi trưa vừa cơm nước xong, Kiều thị lại dẫn Phó Tuyên, Quan ca nhi tới thăm. Phó
Dung nghe vậy đại hỉ, mau chóng đi phía trước đón người.
"Tam tỷ tỷ!" Quan ca nhi đứng ở bên cạnh mẫu thân, nhìn thấy Phó Dung, giòn giòn gọi người.
"Quan ca nhi càng ngày càng ngoan." Phó Dung ôm lấy đệ đệ hôn mấy cái, rất nhanh lại buông xuống, tiểu tử càng ngày càng nhanh nhẹn, Phó Dung
tối hôm qua mệt mỏi một phen, hôm nay cánh tay dù nhiệt tình cũng không
nhấc lên nổi.
So với hôm lại mặt, hôm nay Phó Dung đầu mày khóe mắt bị nam nhân làm
dịu đi, càng đủ quyến rũ nhiệt tình, Kiều thị thoáng an lòng. Vào Phù Cừ viện, nàng ở bên cạnh nhìn ba tỷ muội Phó Dung chơi một lát, nói với
Phó Tuyên: "Tuyên Tuyên dẫn đệ đệ ngươi đi vườn hoa trong vương phủ dạo
chơi, nương có lời nói cùng tỷ tỷ ngươi."
Phó Dung biết mẫu thân vì sao mà đến, nhưng nàng cảm thấy việc này mấy câu là có thể giải thích rõ ràng, ôm cánh tay mẫu thân nói: "Nương, các ngươi ít khi tới, đi, chúng ta cùng nhau đi dạo."
Khuyên can mãi, phải đem Kiều thị đẩy ra khỏi nhà.
Kiều thị còn muốn quay trở vào, phát hiện trong mắt Phó Tuyên hoài
nghi nhiều hơn, sợ cái đầu nhỏ của nàng ấy miên man suy nghĩ, đành phải
cùng Phó Dung đi ra ngoài.
"Tam tỷ tỷ, cái kia là cái gì?"
Quan ca nhi lần đầu tiên đến vương phủ, nhìn cái gì cũng cảm thấy thú vị, chạy đến một tượng đá cẩm thạch, tò mò sờ nói.
"Đó là hạc trắng a, thần tiên cưỡi hạc trắng." Phó Dung cười nói.
Quan ca nhi mắt sáng lên, nhưng nhìn chằm chằm vào tượng đá hạc trắng
một lát, phát hiện tượng đá hẹp hẹp dài dài căn bản không có khả năng
ngồi lên, lông mày nhỏ nhíu lại.
Phó Dung không nhịn được phì cười.
Kiều thị để Phó Tuyên đi dỗ đệ đệ, nàng kéo Phó Dung hướng xa xa đi
vài bước, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện mở lại Như Ý trai, ngươi nói với vương
gia như thế nào? Vương gia biết ân oán của chúng ta cùng Vĩnh Ninh công
chúa, quận vương phi sao? Việc này quan hệ trọng đại, ngươi tuyệt đối
đừng tự chủ trương."
Nàng sợ nhất nữ nhi giấu diếm vương gia, tương lai cùng Vĩnh Ninh công chúa sinh chuyện, chọc vương gia tức giận. Thân sơ có khác, nàng tuy
đồng tình Liễu Như Ý, nhưng so sánh cùng với nữ nhi kết hôn hạnh phúc,
Như Ý trai có thể mở lại hay không, ở trong mắt nàng thật không tính là
cái gì.
Phó Dung nghe, bất đắc dĩ sẳng giọng: "Ta trên thư đều viết rõ ràng, nương như thế nào lại không tin đâu?"
Nói xong lại giải thích một lần, dấu diếm tình cũ của nàng cùng Từ
Tấn, chỉ nói Từ Tấn quả thật đều rõ ràng, cũng đồng ý nàng mở Như Ý
trai.
Kiều thị nhiều lần xác nhận.
Phó Dung còn thề thốt mãi.
Kiều thị rốt cuộc yên tâm, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Sau này làm việc cẩn thận chút, tận lực bớt chọc phiền toái cho vương gia." Hiện tại vợ
chồng son chính là thời điểm tân hôn ngọt ngào, vương gia đang mới mẻ
đâu, nguyện ý sủng nữ nhi, tương lai cuộc sống sau này, sợ là tính tình
sẽ không tốt như vậy.
"Nương yên tâm, ta đều hiểu." Phó Dung khiêm tốn thụ giáo, thấy mẫu
thân không phản đối, cười chạy tới chơi cùng đệ đệ, muội muội.
Ở trong sân đi dạo một vòng, Kiều thị muốn đi về.
Phó Dung luyến tiếc đệ đệ, muội muội, nàng muốn cho đệ đệ ở lại vương phủ mấy ngày.
Kiều thị liếc mắt quở trách nàng. Thật là không có bà bà (mẹ chồng) ở
nhà nhìn chằm chằm, lá gan liền lớn, ỷ vào vương gia sủng ái làm cái gì
cũng không kiêng nể. Quan ca nhi thật lưu lại, hắn nhỏ như vậy, nữ nhi
nhất định muốn đem đệ đệ ôm vào trong phòng ngủ. Đến lúc đó trên giường
vướng bận, vương gia có thể cao hứng?
Một nhà 3 người như thế nào tới, lại như thế đấy rời đi.
Phó Dung đứng ở cửa nhìn theo xe ngựa đi xa, quay đầu nhìn lại tòa Túc vương phủ khí phái lại trống không, hận không thể cũng theo mẫu thân
trở về nhà.
Trời chiều ngả về Tây, Từ Tấn sải bước đi vào Phù Cừ viện, tỏ ý bảo bọn nha hoàn đừng lộ ra, lặng lẽ đi vào nội thất.
Vào nhà liền thấy Phó Dung đưa lưng về phía cửa, đứng ở trước lồng chim đùa vẹt.
"Vương gia!"
Đoàn Đoàn vỗ cánh kêu lên.
Phó Dung bản năng mà quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân một thân mãng
bào màu tím, nửa thân trên bị ánh chiều tà bao phủ như tiên.
Nhưng hắn cười, lập tức lại biến thành vương gia tối hôm qua phong lưu đa dạng chồng chất.
Thấy Từ Tấn ánh mắt ném về phía chiếc gương, Phó Dung mặt nóng lên, đi tới cái bàn bên kia.
"Hôm nay nhạc mẫu tới?" Từ Tấn đuổi tới, thuần thục ôm người tới trên đùi.
Phó Dung vùi vào ngực hắn gật gật đầu, đem ý đồ mẫu thân đến cũng nói
ra, "Nương sợ ta đắc tội chàng đâu, làm như ta ngốc lắm ấy."
Từ Tấn cười khẽ: "Nhạc mẫu quá cẩn thận, Nùng Nùng tốt như vậy, ta sao lại có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ tức giận cùng nàng?"
Nói xong cúi đầu muốn hôn.
Phó Dung ngăn trở mặt hắn, đỏ mặt hừ nói: "Nói được dễ nghe cũng vô dụng, đêm nay, đêm nay không cho phép, ta mệt."
Từ Tấn nhìn tiểu cô nương lời chưa nói xong đã lại trốn vào trong ngực hắn, thở dài.
Chén thuốc kia liên tục sử dụng cũng không tốt, 1 tháng bảy lần, cũng chỉ có thể cách vài ngày một lần.
Hắn chịu theo kế hoạch, Phó Dung cũng không bạc đãi hắn, tới ngày có thể thân thiết, xấu hổ bồi hắn xằng bậy.
Tháng 9, Chu chưởng quỹ tới, đem ba chỗ vị trí cửa hiệu mặt tiền đã
dày công chọn lựa giới thiệu cho Phó Dung nghe, hỏi nàng muốn hay không
tự mình xem rồi quyết định.
Phó Dung muốn xem tận mắt, chỉ là nàng còn chưa định ngày ra ngoài, Đông cung liên tục truyền đến hai tin vui.