Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 133



"Nùng Nùng đừng sợ, không có việc gì."

Biết Phó Dung sốt ruột, Từ Tấn cố ý phân phó xe phu đi nhanh, trong tháng giêng mấy ngày hôm trước chính là thời điểm dân chúng tổ chức tiệc tùng. Trên đường phố, người nhiều xe nhiều, hắn dù là vương gia, cũng không có khả năng nghênh ngang xông thẳng qua để ngự sử giám quan bắt được nhược điểm, nên chỉ có thể đem Phó Dung ôm vào trong ngực, nắm chặt tay nàng trấn an, "Cát Xuyên trước khi đi đã chẩn mạch cho tỷ tỷ nàng, y thuật của hắn nàng còn không tin sao?"

Phó Dung tin Cát Xuyên, nhưng nàng chính là sợ hãi, nghĩ tới đời trước chính mình vội vàng chạy tới Tề phủ nhìn thấy tình cảnh tỷ tỷ mặt không có chút máu nằm trong phòng sinh, nước mắt liền rơi xuống. Sợ bị Từ Tấn nhìn thấy, nàng chui vào trong ngực hắn, vừa muốn dán lên, lại sợ nước mắt làm ướt xiêm y, người khác nhìn thấy...

Từ Tấn thở dài, cướp khăn trong tay nàng, tự tay lau nước mắt cho nàng.

Đối với cháu trai hay cháu gái sắp sinhnày, Từ Tấn vốn không để ý chút nào, nhưng thấy Phó Dung đợt này ăn ngủ không yên, hắn tự đáy lòng hi vọng Phó Uyển thuận lợi sinh ra đứa nhỏ, triệt để cho Phó Dung an tâm, cũng làm cho bọn họ hai vợ chồng lần nữa khôi phục những ngày đùa giỡn ầm ĩ thoải mái trước đây. Quan trọng nhất là, Phó Uyển bình an sinh con, Phó Dung không còn khúc mắc, nàng cũng không cần uống canh tránh thai nữa.

Lương phủ, đám người Kiều thị đã đến rồi.

Đoán được hai vợ chồng bọn họ muốn đến, Phó Phẩm Ngôn Phó Thần đều đứng ở tiền viện, được tin thì cùng nhau tới cửa nghênh đón.

"Vương gia sao lại tới, đây..."

"Thời điểm này nhạc phụ, Chính Đường không cần chú trọng hư lễ nữa."

Sau khi xuống xe Từ Tấn trước cắt ngang hai người khách sáo, lại quay người đỡ Phó Dung, động tác thuần thục tự nhiên, vừa nhìn thì biết ngay là đã quen làm.

Phó Phẩm Ngôn Phó Thần thấy, đều thực vui mừng.

"Phụ thân, tỷ tỷ ta thế nào?" Ở trước mặt người nhà, Phó Dung càng không khách sáo, sau khi xuống xe vội hỏi.

Phó Phẩm Ngôn một bên mời hai người đi vào trong, một bên giải thích: "Tỷ tỷ ngươi mới vào phòng sinh, cách thời điểm sinh còn xa, nương ngươi ở bên kia cùng vào rồi, ngươi đi nhìn đi." Lại hướng Từ Tấn nói: "Thiếu Cừ lần đầu làm phụ thân, trong lòng không bỏ xuống được, cũng ở đó trông giữ, có chỗ thất lễ kính xin vương gia thứ lỗi."

Từ Tấn gật đầu: "Nên như thế." Nhìn theo Phó Dung dẫn nha hoàn vội vàng hướng hậu viện đi vào, một gã đàn ông như hắn cũng khó mà hỏi thăm Phó Uyển thế nào, ánh mắt ở trong sân quét một vòng, tiến vào sảnh đường thì thuận miệng hỏi: "Quan ca nhi lưu lại ở Hầu phủ?"

Phó Thần nói: "Không, tiểu tử kia thấy chúng ta đều đi, hắn cũng khóc muốn theo, hiện tại cùng Lục muội muội ở trong vườn chơi."

Từ Tấn khen: "Quan ca nhi thông minh, ngày sau nhất định thành người có tài."

Phó Thần kéo kéo khóe miệng, đứa nhỏ nhỏ như vậy có thể nhìn ra cái gì? Cả ngày chỉ biết tự mình ở trong phòng vơ vét của cải, nếu thật làm quan, phỏng chừng cũng là đại tham quan. Bất quá lời này hắn cũng chỉ để trong lòng nghĩ ngợi lung tung, chắc chắn sẽ không nói ra, ngộ nhỡ bởi vì một câu nói đùa của mình mà chậm trễ tiền đồ của đệ đệ, hắn cũng không có chỗ khóc đi.

Tiểu nha hoàn bưng trà lên, Phó Phẩm Ngôn nhìn sắc mặt Từ Tấn, đề nghị: "Ta phái người đón Quan ca nhi lại đây?"

Từ Tấn cười nói: "Nhạc phụ không cần phiền toái, để cho hắn ở bên ngoài chơi đi, miễn cho nghe được động tĩnh lại lo lắng."

Phó Phẩm Ngôn cùng hắn nói chút việc nhà.

Hậu viện trong phòng sinh, Phó Dung đi vào thì Phó Uyển đang... ăn cơm.

Phó Dung thế nào cũng không ngờ tới tình hình này.

Nhìn mẫu thân ngồi ở một bên cầm bánh đưa tới trước mặt tỷ tỷ, tỷ tỷ bình tĩnh lại có chút ngượng ngùng ăn, giống như không có chuyện gì. Phó Dung hoài nghi chính mình có phải là nằm mơ hay không, "Nương, không phải nói tỷ tỷ muốn sinh sao?"

Kiều thị nghiêng đầu nhìn nàng: "Là muốn sinh rồi a, bất quá hiện tại vừa bắt đầu, nhanh thì buổi trưa chậm thì buổi tối mới có thể sinh, trong lúc này cũng không thể không ăn cơm đi? Sinh con là việc rất tốn sức, ăn no mới có sức mà sinh." Nói xong lại đút cho Phó Uyển một thìa, ngoài miệng hỏi Phó Dung, "Chính ngươi tới đây?"

Phó Dung ngồi vào chỗ ở bên cạnh nàng, nhìn bụng Phó Uyển phồng phồng nói: "Vương gia cũng tới, ở tiền viện cùng phụ thân nói chuyện đâu."

Kiều thị liền ngẩng đầu nhìn con rể đứng ở bên kia: "Thiếu Cừ đi qua chào hỏi đi, một lát Uyển Uyển thật muốn sinh ta sẽ phái người gọi ngươi."

Lương Thông luyến tiếc đi ra, nhạc phụ nhạc mẫu không biết thê tử hắn trong lòng vô cùng sợ hãi, hắn biết nên muốn theo cùng nàng.

Trượng phu thương yêu mình như thế, Phó Uyển trong lòng ấm áp, nhưng mẫu thân muội muội đều ở trước mặt, Phó Uyển ngượng ngùng, đỏ mặt thúc hắn: "Ngươi nhanh đi gặp vương gia, vương gia hảo tâm tới đây thăm hỏi, ngươi thân là chủ nhân sao có thể không lộ mặt?"

Tức phụ lên tiếng, Lương Thông không thể không đi, sợ Phó Uyển lo lắng, hắn vô cùng chắc chắn cam đoan nói: "Vậy nàng chờ, ta rất nhanh liền trở về."

Phó Uyển buông mi không để ý tới hắn.

Kiều thị nhẹ nhàng mà cười, đợi Lương Thông gần như là giật lùi đi ra, nàng đem chén sứ không đưa cho nha hoàn, ôn nhu cảm khái nói: "Vẫn là Uyển Uyển biết chọn người, nhìn Thiếu Cừ đối với ngươi tốt bao nhiêu, thời điểm ta sinh ca ca ngươi cùng ngươi, phụ thân người đều không thương ta như vậy."

Phó Uyển đỏ mặt.

Trong phòng bầu không khí ấm áp, Phó Dung thấy thật thú vị, giả trang ghét bỏ nói: "Nguyên lai lúc trước phụ thân đối với nương chưa đủ tốt a? Một lúc nữa ta tìm hắn hỏi xem hắn lúc ấy làm cái gì mà không ở bên nương."

Kiều thị không rõ nàng là thuận miệng nói một chút hay là muốn hỏi thật, vội vàng nói: "Ngươi thành thành thật thật ngốc đi, cái gì mà ngươi có thể hỏi? Dám đi trước mặt phụ thân ngươi nói cái này, nhìn ta đem miệng của ngươi dán vào."

Trưởng tử trưởng nữ đều là ở Hầu phủ sinh ra, lúc ấy lão thái thái ở ngoài phòng sinh trông giữ, Phó Phẩm Ngôn nào dám vào bồi nàng? Bất quá nàng biết trượng phu ở bên ngoài, nàng đau đến không được thì còn nghe thấy hắn mắng bà đỡ, hắn không tiện mở miệng trấn an nàng, liền dùng phương thức kia nói cho nàng biết hắn đang chờ bên ngoài...

Hồi ức quá khứ hạnh phúc, Kiều thị đầu mày khóe mắt đều là ôn nhu.

Phó Dung, Phó Uyển hai tỷ muội vụng trộm trao đổi một ánh mắt.

Buổi trưa qua, Phó Uyển mới chân chính đau, Kiều thị đem Lương Thông, Phó Dung đều đuổi ra bên ngoài, không cho phép hai người bọn họ ở bên cạnh nhìn. Vì thế Từ Tấn theo phụ tử Phó Phẩm Ngôn chạy tới thì thấy Lương Thông ở dưới mái hiên tới tới lui lui, một lát phá cửa một hồi đấm tường. Phó Dung đứng ở dưới cầu thang, khăn trong tay muốn vặn thành dây thừng.

Từ Tấn hướng thê tử đi tới.

Phó Phẩm Ngôn, Phó Thần thức thời mà đứng xa chút.

"Cơm trưa đã ăn sao?" Từ Tấn dừng ở phía trước Phó Dung, lặng lẽ nắm lấy tay nàng.

Phó Dung trong lòng vội vã, phải làm chút gì đó mới có thể miễn cưỡng đứng vững, mà không phải giống Lương Thông thất thố như vậy. Từ Tấn duỗi tay tới, nàng liền ấn đầu ngón tay hắn quên đi nôn nóng, "Nào có tâm tư ăn a, vương gia sao lại đến bên này?"

"Sợ nàng gấp quá ngất đi, lại đây trông chừng một chút." Từ Tấn cười trêu ghẹo.

Phó Dung một chút cũng cười không nổi, nghe bên trong từng tiếng bà đỡ động viên thúc giục, nàng có chút thẹn thùng, khuyên Từ Tấn: "Vương gia vẫn nên đi tiền viện đợi tin tức đi." Nữ nhân sinh con, nam nhân nên tránh một chút.

Từ Tấn không động, nhìn Lương Thông bên kia đi đi lại lại nôn nóng, cúi đầu nói với Phó Dung: "Không cần, sớm muộn gì ta cũng có ngày này, trước làm quen một chút, tương lai nàng sinh, ta còn có thể khí định thần nhàn."

Hắn mắt mang chờ mong, Phó Dung hiểu được hắn là có ý gì, lúc này lại vô tâm lo nghĩ, một lòng khẩn cầu Bồ Tát phù hộ tỷ tỷ mẫu tử bình an.

Trời chiều ngả về Tây, bên trong rốt cuộc truyền đến vang dội tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Phó Dung hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã vào người Từ Tấn.

Phó Uyển sinh nữ nhi.

Phòng sinh thu thập sạch sẽ rồi, Phó Dung, Phó Tuyên, Quan ca nhi đều có thể đi vào, ào ào đến gần bên người Phó Uyển nhìn cháu ngoại nữ.

Phó Uyển tinh thần còn tốt, nằm ở trên giường nhu hòa mà cười, bất quá tiểu nữ oa ngủ rồi, Phó Dung tỷ đệ ba người đều buông nhẹ âm thanh.

"Nàng chính là cháu ngoại nữ a?" Quan ca nhi ngồi trên đùi Phó Dung, một đôi con mắt đen dường như ngay cả chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào tiểu nữ oa trong tã lót, "Không đẹp như Nhị tỷ tỷ, cũng không trắng như Nhị tỷ tỷ, một chút cũng không giống."

"Ai nói không giống?" Kiều thị cúi đầu nhìn bé gái, tự đáy lòng khen nói: "Cùng Nhị tỷ tỷ ngươi vừa sinh ra lúc ấy giống nhau như đúc." Chính là màu da ít nhiều giống Lương Thông, có chút đen, nhưng khẳng định không đen như Lương Thông, ngày sau lớn lên, phỏng chừng so với Lương Ánh Phương còn có thể trắng hơn chút, là đại mĩ nhân như thường.

Phó Dung cũng nói với đệ đệ: "Nàng hiện tại còn nhỏ a, trưởng thành sẽ dễ nhìn."

Năm trước nàng trước sau từng thấy nữ nhi của Khang vương phi và nhi tử của đại đường tỷ. Nói thật Phó Dung cảm thấy trẻ con vừa sinh ra đều nhăn nhúm chẳng mấy dễ coi, nhưng vì thiên vị người trong nhà, Phó Dung nhìn nhi tử Phó Ninh so với nữ nhi Khang vương phi thì thuận mắt hơn. Bây giờ nhìn tới thân ngoại sanh nữ (cháu gái ruột) chờ mong đã lâu, chẳng để ý tiểu nha đầu đen một chút, nàng cũng thích từ trong tư tưởng rồi.

Cao hứng nhất là tỷ tỷ yên lành, cháu ngoại nữ cũng bình an.

"Nhạc mẫu, các ngươi nhìn đủ chưa? Nên đến lượt ta đi?"

Các nàng vài người nhìn đến náo nhiệt, bên ngoài Lương Thông chờ nửa ngày rốt cuộc nhịn không nổi, đáng thương tội nghiệp mà thúc giục. Tức phụ sinh con, thời điểm sinh không cho phép hắn vào cùng, sinh xong rồi còn không cho hắn đi vào đầu tiên, hắn muốn nhìn kĩ trưởng nữ nhi trông thế nào a, còn có tức phụ vất vả hơn nửa ngày, hắn vẫn không thể kêu than đâu.

Phó Uyển lại đỏ mặt, đáng tiếc không có sức lực nói chuyện.

Con rể hiền hậu thành thật, tâm ý đối với nữ nhi chỉ là chưa viết ở trên mặt, Kiều thị không hề lo lắng Lương Thông sẽ ghét bỏ nữ nhi không thể sinh nhi tử cho hắn, ôn nhu dặn dò Phó Uyển vài câu, nàng mau chóng dẫn Quan ca nhi kêu Phó Dung Phó Tuyên hai tỷ muội đi ra ngoài, đem hai mẹ con bên trong nhường cho con rể thân cận.

"Uyển Uyển, hiện tại còn đau không?" Đóng cửa lại, Lương Thông sải bước chạy tới trước giường, không chờ thê tử nói chuyện, nâng khuôn mặt nàng lên hôn vài cái, "Lần sau lại sinh đứa nhỏ, không gọi nhạc phụ nhạc mẫu tới, ta ở trong phòng bồi nàng."

Phó Uyển nhắm mắt cho hắn hôn, nghe hắn nói ngốc, chờ hắn rốt cuộc hôn đủ rồi, lúc này mới mở mắt ra, nhìn nam nhân của mình cười: "Mau xem nữ nhi chúng ta đi, Quan ca nhi nói bộ dạng nàng không giống ta."

Lương Thông nghe thế, vội vàng cúi đầu, nhìn tiểu nữ oa trong tã lót, xấu hổ cười: "Đều tại ta đen, liên lụy nữ nhi chúng ta cũng đen theo." Hắn là nam nhân, không để ý đen hay không, tiểu cô nương thích đẹp, đều hi vọng chính mình trắng trẻo sạch sẽ thật xinh đẹp. Hắn không chỉ một lần nghe muội muội oán giận nàng không đủ trắng.

Phó Uyển không thích nghe hắn nói như vậy, nhìn nữ nhi nói: "Đen một chút thì làm sao, Ánh Phương cũng rất dễ nhìn a."

Lương Thông lập tức phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, ai dám ghét bỏ nữ nhi ta đen, ta đem hắn trói ở trong viện phơi nắng mấy tháng."

Phó Uyển bật cười, nhẹ nhàng thở dài: "Không biết tổ phụ, phụ thân nghe nói là nữ nhi, có thể mất hứng hay không."

Lương Thông cười ha ha, sợ kinh động nữ nhi rất nhanh lại ngừng lại, nhỏ giọng cùng thê tử nói chuyện: "Đã nói với nàng bao nhiêu lần, nhà chúng ta cô nương ít, nàng sinh thêm mấy nữ nhi bọn họ mới cao hứng, không nhìn Ánh Phương ở nhà được sủng cỡ nào? Cùng nàng ấy so sánh, mấy người đường huynh đệ chúng ta quả thực là như được nhặt về."

Đây cũng là lời thật, nhìn trượng phu bên cạnh vẻ mặt vui mừng, Phó Uyển lại may mắn ngày đó ở trên thuyền, nàng không đẩy người nam nhân này ra.

~

Nhà gặp việc vui, buổi tối mọi người ở Lương phủ dùng xong cơm mới từng người hồi phủ.

Như tảng đá lớn đè ở trong lòng rốt cuộc được dời đi, Phó Dung lười biếng mà tựa vào trong ngực Từ Tấn, an tâm lại mệt mỏi, trong xe ngựa nhẹ nhàng xóc nảy dần dần nhắm hai mắt lại.

Không biết ngủ bao lâu, bị người hôn tỉnh.

Phó Dung thật sự bị ôm chặt, ghét bỏ mà đẩy nam nhân trên người, không nghĩ hắn chẳng những không đi, còn nâng eo nàng lên tiến thêm một bước.

Bá đạo này tới quá đột ngột, Phó Dung nhất thời thanh tỉnh, bắt lấy bả vai cầu hắn, "Chậm chút..."

Từ Tấn sớm quen thuộc thân thể Phó Dung, biết trong lòng nàng thời điểm cam tâm tình nguyện rất nhanh có thể chuẩn bị sẵn sàng, bởi vậy chỉ là đánh thức nàng trước, không có vội vã tiếp tục. Chăm chú nhìn nàng con ngươi mĩ lệ dần dần tụ hơi nước, hắn lẩm bẩm hỏi: "Nùng Nùng, hiện tại còn sợ sinh con sao?"

Phó Dung muốn toàn tâm ứng phó hắn, nhưng hắn bên kia không ngừng, nhẹ nhàng dịu dàng nhỏ nhẹ cướp đi một nửa tâm thần của nàng, "Không sợ, chỉ là ta..."

"Đã không sợ, vậy thì sinh con cho ta."

Nghe nàng dường như không nguyện ý, Từ Tấn vọt tới trước trực tiếp làm cho nàng mất tiếng, làm cho nàng nói không ra lời hoàn chỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.