Trở lại Phù Cừ viện, Phó Dung phân phó vài người Mai Hương đem Tây sương phòng dọn dẹp lại, cho Quan ca nhi và nhũ mẫu ở.
Quan ca nhi còn nhỏ, đột nhiên chuyển đến một nơi xa lạ, Phó Dung ở
trước mặt mới yên tâm. Tuy rằng Quan ca nhi buổi tối cũng tự mình ngủ,
ban ngày nàng sẽ dẫn theo bên mình.
"Quan ca nhi lớn lên giống nhạc mẫu." Dùng cơm chiều, Từ Tấn nhìn hai tỷ đệ ngồi kề nhau ở bàn thấp đối diện, cười nói.
"Ta cũng giống Tam tỷ tỷ." Quan ca nhi múc một muỗng cháo nấm hương
thịt bò, ăn xong rồi nghiêm túc mà nói, lại nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ.
Phó Dung giúp hắn lau khóe miệng, cẩn thận quan sát đệ đệ, cười khen:
"Đúng vậy, Quan ca nhi rất giống ta, trưởng thành rồi khẳng định so với
ca ca còn đẹp hơn."
Người trong nhà Quan ca nhi không thích nhất là Phó Thần, ghét Phó
Thần luôn bóp mặt hắn, bóp thì bóp nhưng lực tay đặc biệt lớn, không
giống Tam tỷ tỷ bóp thật thoải mái. Cho nên bây giờ nghe Phó Dung nói
như vậy, tiểu tử cực kỳ xinh đẹp, vốn đang tính toán ăn thêm, được tỷ tỷ khen, hắn lại muốn ăn xong hết cho tỷ tỷ cao hứng, liền múc một miếng
lớn cháo đặt vào trong miệng, quai hàm nhỏ phồng lên, chậm rãi nuốt.
"Quan ca nhi thật ngoan, một bát cháo cũng ăn xong rồi, sáng sớm ngày mai khẳng định lại sẽ lớn thêm."
Đệ đệ vốn lười ăn, hôm nay thế nhưng nghe lời như vậy, Phó Dung vừa mừng vừa sợ.
Từ Tấn nhìn tỷ đệ các nàng qua lại, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu.
Sau khi ăn xong, Phó Dung dẫn đệ đệ đi dạo hai vòng ở trong phòng, bên ngoài trời lạnh, chỉ có thể tiêu cơm như vậy. Đi đủ rồi, Quan ca nhi
muốn ở trên giường tìm Từ Tấn chơi, Phó Dung lại đem áo choàng nhỏ của
hắn lấy ra, vừa mặc cho hắn vừa nói: "Ngày mai Quan ca nhi lại nghe tỷ
phu kể chuyện xưa cho ngươi, hôm nay trời tối rồi, phải đi ngủ."
Quan ca nhi luyến tiếc đi, dựa tới trong ngực nàng làm nũng: "Ta muốn Tam tỷ tỷ dỗ ta ngủ."
Phó Dung hôn nhẹ hắn: "Tỷ tỷ cũng muốn dỗ Quan ca nhi a, đi, chúng ta
đi vào trong phòng Quan ca nhi, tỷ tỷ kể chuyện xưa cho ngươi, đợi ngươi ngủ rồi ta mới trở về."
Quan ca nhi hài lòng, ngoan ngoãn để tỷ tỷ mặc xiêm y cho hắn.
Mặc xong, Phó Dung quay đầu nói với Từ Tấn: "Vương gia nghỉ ngơi trước đi, ta dỗ xong Quan ca nhi sẽ trở lại."
"Ta và ngươi cùng đi tới đó." Từ Tấn đã ngồi vào trên giườn, đi giày
xong mới tới bên người Quan ca nhi, cúi người đem tiểu nam oa bế lên, cố ý nhấc nhấc, "Quan ca nhi nặng như vậy, Tam tỷ tỷ ngươi ôm không nổi
có phải hay không?"
Quan ca nhi nhìn về phía Phó Dung, xem tỷ tỷ có cao hứng hay không để trả lời vấn đề này.
Phó Dung nhìn Từ Tấn ngẩn người.
Từ Tấn cảm giác được, không nhìn nàng, ôm Quan ca nhi đi ra ngoài, Phó Dung hoàn hồn theo sau thì hắn đã vào Tây sương phòng.
Lan Hương nhịn không được nhỏ giọng nói: "Vương phi, vương gia đối với tiểu thiếu... Tứ gia thật tốt."
Phó Định trưởng tử đã sinh ra, Phó Định, Phó Thần liền sửa xưng hô, bỏ đi chữ "Thiếu", trực tiếp xưng Đại gia, Nhị gia Tam gia, ngay cả Quan
ca nhi 5 tuổi cũng thành "Tứ gia".
Phó Dung bị Lan Hương chen ngang chọc cười, bước nhanh tới.
Tây sương phòng, gạch xanh dưới mặt đất cũng có khói ấm từ bếp lò bên
kia, trong phòng ấm áp như xuân, mắt thấy Từ Tấn đang giúp Quan ca nhi
cởi quần áo, nhũ mẫu bên cạnh cúi đầu không dám lên tiếng, Phó Dung mau
chóng tiếp nhận, nói với nhũ mẫu: "Ma ma đi ra ngoài trước đi, một lát
chúng ta đi rồi ngươi hẵng vào chăm sóc."
Nhũ mẫu như được đại xá, cùng vài nha hoàn lui ra ngoài.
Phó Dung nhỏ giọng trêu ghẹo Từ Tấn: "Đường đường là vương gia giúp
cậu em vợ cởi quần áo, ngươi cũng không sợ truyền ra ngoài để người ta
chê cười."
Từ Tấn ở bên giường ngồi xuống, dựa nghiêng vào nhìn nàng: "Quan ca nhi mới 5 tuổi, ta chiếu cố một chút thì sao nữa rồi?"
Hắn ở trước mặt người nhà không làm bộ vương gia, Phó Dung trong lòng
ngọt ngào, giúp đệ đệ cởi quần áo xong, đem người nhét vào ổ chăn đã sớm ủ nóng hổi, nàng cũng cởi giầy chui vào trong, nằm nghiêng kể chuyện
cho hắn. Quan ca nhi ngó ngồi tỷ phu đối diện, thấy tỷ phu không nói
chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn hắn cùng tỷ tỷ, liền đem lực chú ý đều đặt ở
câu chuyện của tỷ tỷ, quay người chui vào trong ngực tỷ tỷ, ngửa đầu
nhìn nàng.
Ăn no uống đủ thì muốn ngủ, trong mùi thơm quen thuộc từ cơ thể tỷ tỷ, Quan ca nhi rất nhanh đã mệt nhọc, tay nhỏ nắm chặt vạt áo Phó Dung dần dần buông ra, cuối cùng triệt để ngủ say.
Từ Tấn lại đem giày thêu đoạt lấy, ngoài ý muốn của Phó Dung đem người mò tới, nhẹ nhàng hôn nàng một cái: "Ta cũng ôm ngươi trở về."
Phó Dung sắc mặt không hiểu, túm lấy vạt áo hắn hất cằm ra phía ngoài: "nhũ mẫu Quan ca nhi còn ở bên ngoài đâu, vương gia..."
"Nhạc mẫu ở bên ngoài thì như thế nào?" Từ Tấn thấp giọng đáp, "Đây là vương phủ của ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó."
Phó Dung cắn cắn môi, tựa vào đầu vai hắn giả bộ ngủ.
Ra khỏi sương phòng, gió lạnh bên ngoài gào thét, nhưng nam nhân đi
nhanh, lãnh ý còn chưa xua tan nóng rực trên mặt nàng, Từ Tấn đã vào nhà chính, rất nhanh liền đem nàng đặt lên trên giường.
Phó Dung nhìn hắn nghiêm túc bình tĩnh mà cởi áo nàng, trong lòng phảng phất có gió xuân thổi qua.
Lão thái thái tặng người, Phó Dung đã dự liệu Từ Tấn sẽ không chạm vào hai nha đầu này, nhưng nàng không ngờ Từ Tấn thế nhưng trực tiếp ở phủ
trước cửa Cảnh Dương Hầu đem hai nha hoàn đuổi đi, không đưa vào vương
phủ. Cùng đại bá phụ nói những lời đó, càng không khác gì cho lão thái
thái một cái tát. Lúc Đại bá phụ quỳ xuống, Phó Dung trong lòng có chút
không được tự nhiên, bởi vì nàng biết đại bá phụ không có gì sai. Nhưng
nàng cũng cao hứng vì Từ Tấn đối với nàng giữ gìn.
Lão thái thái dù không hiểu đạo lý, cuối cùng vẫn là tổ mẫu của nàng.
Nếu nháo lên, hai người ai cũng không dễ coi. Hiện tại thì tốt rồi, Từ
Tấn chính mình không thích, truyền ra ngoài, người ngoài cũng chỉ nói
lão thái thái nhiều chuyện, mà không phải là nàng đố kỵ, không dung
người.
Nhưng Phó Dung càng ưa thích Từ Tấn đối với Quan ca nhi tốt.
Từ Tấn cự tuyệt những nha hoàn kia, nàng suy xét kỹ, nguyên nhân là
bản thân hắn coi thường đối phương. Duy chỉ có đối với Quan ca nhi, hắn
nhất định là thật lòng thích. Thích người nhà của nàng, cho nên mới có
thể tốt như vậy, tỷ phu giống như thân huynh trưởng. Loại tốt này, dân
chúng nhà bình thường đều chưa hẳn có thể làm được, Từ Tấn một vị vương
gia lại làm được.
"Ta có ngày nào đối với nàng không tốt đâu." Từ Tấn vén chăn lên tỏ ý
bảo nàng vào, trong phòng ấm áp, nàng chỉ mặc áo đơn sẽ bị lạnh.
Phó Dung lắc lắc đầu, giơ tay lên thay nam nhân cỡi áo.
Từ Tấn ánh mắt đổi đổi, thấp giọng cười nói: "Nùng Nùng hôm nay thật hiền lành."
Phó Dung giương mắt trừng hắn: "Ta ngày nào không hiền lành?"
Chỉ cần hắn không nhào lên, buổi sáng hai người cùng nhau rời giường,
nàng đều sẽ tự mình hầu hạ hắn mặc đồ. Buổi tối không phải hầu hạ là bởi vì Từ Tấn gấp gáp. Mỗi lần trước khi đem nàng nhào lên trên giường thì
đều tự mình cởi đồ, căn bản không cần nàng động thủ.
Hai vợ chồng cởi hết, chỉ còn lại đồ bên trong, cùng nhau chui vào ổ chăn.
Tối hôm qua nghỉ ngơi, đêm nay có thể gây sức ép.
Phó Dung tựa vào trong ngực Từ Tấn, vốn cho rằng hắn sẽ nhiệt tình
giống như trước, Từ Tấn lại chỉ là ôm nàng, không có động tĩnh gì.
Phó Dung tò mò ngẩng đầu lên, thấy Từ Tấn mắt phượng khép hờ, khuôn mặt bình tĩnh, như đang nghĩ chuyện gì thư thái.
Từ Tấn mở mắt ra, nhìn vào con ngươi nàng thủy nhuận ôn nhu, cười
cười, hôn nàng một ngụm nói: "Nhìn ngươi chiếu cố Quan ca nhi ăn cơm, dỗ hắn đi ngủ, nghĩ tới tương lai chúng ta sinh nhi tử, Nùng Nùng khẳng
định cũng là mẫu thân tốt."
Hắn còn nhớ hồi nhỏ, mẫu thân cũng chiếu cố hắn như vậy, hắn đương
nhiên không giống Quan ca nhi hoạt bát hay cười như vậy. Nhưng mỗi lần
hắn đi Chiêu Ninh cung, mẫu thân đều sẽ ôn nhu hỏi hắn đọc sách có mệt
hay không, sẽ chuẩn bị ăn ngon cho hắn, sẽ giúp hắn xoa cổ tay lúc luyện võ không cẩn thận bị thương, cho đến lúc hắn sinh bệnh.
Phó Dung có lẽ không đem tâm giao cho hắn, nhưng thành thân rồi, nàng
chân chính coi hắn làm trượng phu. Nàng chiếu cố ẩm thực sinh hoạt của
hắn, cũng nghĩ biện pháp hòa giải quan hệ hắn cùng Lục đệ, đối với mẹ
chồng cung thuận hiếu kính. Cũng có thể đều là giả vờ làm ra, nhưng Từ
Tấn tin tưởng, nếu như Phó Dung sinh con, nàng nhất định sẽ là thật lòng thích đứa bé kia.
Nàng nhất định sẽ là mẫu thân tốt.
Phó Dung mắt có chút cay.
Nàng vẫn luôn muốn có đứa con của mình.
Nàng thành thân rồi, Khang vương phi sinh nữ nhi, đại đường tỷ sinh
nhi tử, Thái Tử phi có thai, tỷ tỷ sinh cháu ngoại nữ, trưởng tẩu sinh
cháu trai, Lý Hoa Dung thành thân sau nàng cũng có thai, nàng không thể
không hâm mộ.
Đoan phi, lão thái thái châm chọc nàng, bề ngoài nàng làm bộ không để
ý, trong lòng lấy lí do không sinh con thì không cần lo lắng tương lai
hắn xảy ra chuyện gì để nhắc nhở bản thân mình không cần đố kỵ, không
cần khổ sở. Nhưng nàng biết đó chỉ là lừa mình dối người, đời trước nàng bởi vì không có thai mà chịu rất nhiều trào phúng, chế giễu. Đời này
lại như vậy, nàng thật sự khó mà chịu được.
Muốn sinh không dám sinh, không muốn sinh nhưng vẫn hâm mộ khát vọng,
muốn sinh lại sợ chính mình thật sự không có thai được...
Phó Dung chôn trong ngực Từ Tấn, lặng lẽ khóc.
Từ Tấn cho rằng nàng thẹn thùng, cười sờ sờ tóc dài của nàng, nhưng rất nhanh, hắn cảm giác lồng ngực có chút lạnh...
"Tại sao lại khóc?" Từ Tấn kinh hãi, vội vàng đem người nhấc lên, nhìn ánh mắt nàng.
Phó Dung trong lòng có ủy khuất không nói rõ được, hắn vừa hỏi, ủy
khuất kia hóa thành nước mắt như vỡ đê, khóc không thành tiếng.
Từ Tấn hoàn toàn không có biện pháp giải thích lí do nàng khóc cái gì, nhưng nàng khóc đến ủy khuất như vậy, chôn trong ngực hắn, không muốn
cho hắn nhìn bộ dáng nàng khóc. Khóc mãi khóc mãi bắt đầu phát run, một
câu cũng nói không nên lời rõ ràng, hắn thật sự hoảng hốt, ngồi dậy đem
người gắt gao ôm trên đùi. Ngại tư thế không thuận tiện, hắn để nàng
ngồi trong ngực hắn, một tay đè lấy ót nàng, một tay nhẹ nhàng, liên tục vỗ vỗ sống lưng nàng, "Nùng Nùng đừng khóc, có ủy khuất gì nàng nói với ta, ta đều giúp nàng giải quyết..."
Nàng không ngừng khóc, hắn không ngừng dỗ.
Phó Dung dần dần bình phục lại.
Có lẽ là hắn quá ôn nhu, có lẽ là rốt cuộc không chịu nổi những kia lo lắng, Phó Dung ôm hắn, quyết định nói ra.
"Vương gia, lão thái thái nói ta..."
"Nói nàng đố kỵ?" Từ Tấn không ngờ nàng khóc bởi vì như thế, sắc mặt
khó coi vô cùng, nâng cằm nàng lên muốn khiển trách. Đối diện nàng khóc
đến sưng mắt, lửa giận thoáng cái không còn, bất đắc dĩ nói: "Nùng Nùng
ta đáp ứng nàng, ai đưa người tới, ta cũng đều không cần. Trốn không
được phải mang về, ta cũng sẽ không chạm vào, ta chỉ cần một vương phi
là nàng, an tâm chưa?"
Đời trước tất cả nữ nhân hắn đều không chạm vào, phụ hoàng bị cự tuyệt mấy lần thì không tặng người nữa. Sau này hắn nạp Phó Dung làm thiếp,
phụ hoàng lại bắt đầu lo liệu tuyển vương phi cho hắn. Từ Tấn hiểu được
tâm tư phụ hoàng, hắn không hi vọng các con mình bị một nữ nhân mê muội
tâm trí. Vì hắn từng chỉ có một thiếp thất, phụ hoàng muốn hắn tuyển
vương phi, hiện giờ hắn chỉ có một vương phi, phụ hoàng cũng sẽ đưa trắc phi thiếp thất cho hắn.
Kiếp trước Từ Tấn chưa từng mơ ước hoàng vị, đời này hắn muốn vị trí
kia nên không thể làm cho phụ hoàng hiểu lầm hắn, nghĩ hắn chỉ chuyên
sủng một mình Phó Dung.
Hắn có lẽ không thể nhiều lần cự tuyệt phụ hoàng, nhưng cho dù có thêm nữ nhân vào phủ, hắn cũng sẽ không chạm vào. Phó Dung hoàn toàn không
cần thiết phải lo lắng.
Phó Dung căn bản không lo lắng cái đó, một lần nữa chôn vào trong ngực Từ Tấn: "Không phải, lão thái thái nói ta mãi không mang thai, vương
gia, ngộ nhỡ ta thật sự không thể có con thì làm thế nào đây?"
Từ Tấn hiểu, đời trước nàng cũng không có con cái.
Hắn ôn nhu hôn nàng: "Nói bậy bạ gì đó, Cát Xuyên nói nàng không có
việc gì thì nàng chắc chắn không có việc gì. Trước không có mang là bởi
vì nàng uống canh tránh thai. Bây giờ ngừng canh, chúng ta nỗ lực nhiều
thêm mấy lần, rất nhanh liền có thể mang thai. Nếu không, chúng ta bây
giờ liền làm…?"
Biết nàng không thật sự chịu ủy khuất, Từ Tấn yên tâm, cúi đầu hôn cổ nàng.
Phó Dung trốn hắn, ngăn miệng hắn lại, lẳng lặng nói: "Vương gia, ta,
ta còn sợ, ta sợ ta cùng Thái Tử phi giống nhau, bảo vệ không được hài
nhi..."