Bất hiếu có tam, vô hậu vi đại (trong 3 tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất).
Con nối dõi truyền thừa ở trong gia tộc có quan hệ trọng đại, trưởng
tử, trưởng tôn càng có ý nghĩa phi phàm. Cho nên hôm nay vì lễ đầy tháng đại lang, Phó Phẩm Xuyên, Phó Phẩm Ngôn đều nghỉ ở nhà, ở tiền viện
chiêu đãi nam khách. Quan ca nhi 5 tuổi, tuy rằng ham chơi, cũng coi như đã hiểu biết lý lẽ, Phó Phẩm Ngôn liền đem nhi tử giao cho Phó Thần
trông, cho hắn sớm hiểu biết lễ tiết lui tới của các nam nhân, đừng cả
ngày chỉ biết cùng vài tỷ tỷ làm nũng.
"Lão gia." Gã sai vặt bên người đột nhiên đi tới.
Phó Phẩm Ngôn thấy, hướng Hàn đại nhân ở Lễ bộ xin lỗi một tiếng, đi tới góc tường hỏi, "Chuyện gì?"
Đứa sai vặt kia thấp giọng kể vài câu.
Phó Phẩm Ngôn bản năng nhìn về phía ái tử của mình.
Quan ca nhi cùng hai nam đồng 6-7 tuổi đứng chung, đều là trẻ con
trong nhà nam khách hôm nay mang tới. Quan ca nhi một thân y bào màu
xanh ngọc, đang ngẩng đầu nghe hai đồng bạn nói chuyện, nghe một hồi
liền nghiêng đầu nhìn Phó Thần cách đó không xa, có vẻ nhu thuận nhưng
hơi hơi toét môi nhỏ lại lộ ra một cỗ bướng bỉnh.
Phó Phẩm Xuyên vừa vặn hướng hắn nhìn sang, rõ ràng cũng đã nghe được tin tức.
Phó Phẩm Ngôn khẽ gật đầu, tỏ ý bảo hắn trước xong lễ đầy tháng của cháu trai, chuyện khác lát sau bàn lại.
Việc làm con thừa tự, Phó Phẩm Ngôn một chút cũng không lo lắng. Lúc
trước Phó Phẩm Xuyên sớm cùng hắn nói chuyện tính toán chọn người làm
con thừa tự Tam phòng, sẽ là từ đời cháu của đại phòng. Tuy rằng lúc
ấy Phó Phẩm Xuyên chỉ là thuận miệng nhắc một câu, cũng không phải lời
hứa, nhưng hắn tin tưởng Phó Phẩm Xuyên nhớ câu nói kia, sẽ không lật
lọng. Thứ hai hắn có con rể vương gia, nói câu khó nghe, Phó Phẩm Xuyên
nếu không để ý Đại phòng Nhị phòng nhiều năm hoà thuận như vậy, hắn cũng phải bận tâm tình cảm Túc vương, dù sao Quan ca nhi được Túc vương yêu
thích, Hầu phủ mọi người đều biết.
Chọn Quan ca nhi làm con thừa tự, là dự định của mẹ con Tam phu nhân
cũng tốt, còn có lão thái thái lửa cháy thêm dầu cũng tốt, đều đã định
trước không có kết quả.
"Trở về nói cho phu nhân, bảo nàng không cần lo lắng." Thấp giọng dặn
dò gã sai vặt một câu, Phó Phẩm Ngôn một lần nữa cùng khách khứa nói
chuyện.
Yến hội tán, Phó Phẩm, Xuyên Phó Phẩm Ngôn dẫn Phó Thần vài người cùng nhau tiễn khách.
Sự tình lúc này, hậu viện mọi người ở đây đều đã biết, ở cùng một chỗ ít ít nhiều nhiều đều có chút lúng túng.
Tiễn xong vị khách cuối cùng, Phó Phẩm Xuyên nói với Phó Phẩm Ngôn:
"Nhị đệ trước tiên về phòng nghỉ ngơi, buổi tối các ngươi một nhà tới
chính phòng dùng cơm đi, về việc làm con thừa tự, ta có chuyện muốn
nói."
Phó Thần khóe miệng mím lại.
Phó Phẩm Ngôn trầm mặc chốc lát, thở dài: "Đại ca, ta cẩn thận nghĩ,
nếu như Tam đệ muội thật thích Quan ca nhi, vậy liền đem Quan ca nhi..."
Phó Phẩm Xuyên khoát khoát tay, tỏ ý bảo việc này buổi tối hãy nhắc.
Phó Phẩm Ngôn đành phải dẫn Phó Thần cáo từ đi trước, Quan ca nhi sớm đã bị nha hoàn dẫn trở về phòng đi ngủ rồi.
Nhìn theo hai người đi xa, Phó Phẩm Xuyên nhìn về phía 2 người con trai, nghiêm mặt nói: "Các ngươi đi theo ta."
Phó Định, Phó Hựu đưa mắt nhìn nhau, yên lặng theo sau.
Vào thư phòng, Phó Phẩm Xuyên đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện hôm nay, hai người các ngươi thấy thế nào?"
Phó Định nhìn đệ đệ, thân làm huynh trưởng mở miệng trước: "Tam thúc
chết sớm, trước đó chúng ta không nhắc chuyện con thừa tự, người khác
cũng sẽ không thấy gì. Hiện tại chuyện đã nói ra, phụ thân không đáp
ứng, người ngoài chắc chắn chỉ trích phụ thân không để ý tình nghĩa
huynh đệ, để mộ phần Tam thúc hoang vu không người bái tế, thê nữ cơ khổ không nơi nương tựa."
"Nhưng nếu đáp ứng, Nhị thúc bên kia sẽ không nguyện ý." Phó Hựu tiếp
lời nói, "Nhị thúc một nhà trên dưới đối với Quan ca nhi đều coi như
trân bảo. Phụ thân cưỡng cầu, Nhị thúc sẽ không phản bác phụ thân. Nhưng chúng ta và Tam phòng quan hệ bây giờ khẳng định khó có thể duy trì
tốt. Còn có Túc vương bên kia, tháng giêng tổ mẫu định hướng vương phủ
tặng người, chọc cho vương gia không vui. Giờ mới qua một tháng, chúng
ta lại muốn đem em vợ vương gia đưa đi làm con thừa tự. Bất luận là tổ
mẫu xúi giục hay là chủ ý của Ngũ muội, vương gia được tin chỉ sợ đều sẽ không cao hứng, đều sẽ trách tội tới trên đầu phụ thân."
Phó Phẩm Xuyên lông mày dài thâm tỏa.
Hắn lo lắng nhất chính là Túc vương.
Hầu phủ Tam phòng, bọn họ đại phòng có nữ nhi làm Thái Tử trắc phi, ở
trong mắt Túc vương vốn chính là thế đối lập. Hoàn toàn dựa vào hắn
nhiều năm tích cóp thanh danh thanh lưu, Túc vương đối với đại phòng mới khách sáo 3 phần. Năm nay trước sau nháo ra hai sự kiện đắc tội Túc
vương, người ta hoàng tử dòng dõi quý tộc sẽ nghĩ sao?
Thái Tử chính thống là đích trưởng, Túc vương văn thao vũ lược, tương
lai chỉ sợ sẽ có một phen long hổ tranh đấu. Phó Phẩm Xuyên không muốn
sớm đầu nhập vào bên Thái Tử. Hắn cũng không muốn đắc tội Túc vương, hắn chỉ muốn làm trung thần, chỉ trung với người trên long kỷ, mà không
phải là người tương lai có khả năng ngồi lên long ỷ.
Huống chi, năm đó mẫu thân muốn đem thứ tử làm con thừa tự cho Tam
phòng, hắn không nhẫn tâm làm cho thê tử khổ sở, hiện tại đổi thành con
của nàng...
Về tình về lý, hắn đều không thể ôm Quan ca nhi từ Nhị phòng đi.
Nhưng không cho thừa tự, đúng như trưởng tử đã nói, hắn cùng Phó Phẩm
Ngôn đều được gánh vác tiếng xấu khi dễ cô nhi quả phụ Tam phòng.
Phải có người làm con thừa tự, nhưng người nọ không thể là Quan ca nhi, không phải Quan ca nhi...
Phó Phẩm Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người thứ tử.
Phó Hựu 18 tuổi, dung mạo thanh tuyển, dáng vẻ cao thẳng, đứng ở đó như chi lan ngọc thụ.
Nhìn ra hàm nghĩa trong mắt phụ thân, Phó Định cả kinh nói: "Phụ thân, ngươi, chẳng lẽ ngươi định để Tam đệ nhận thừa tự?"
"Là ta đi."
Không chờ Phó Phẩm Xuyên trả lời, Phó Hựu dửng dưng mở miệng, nghiêng
người hướng Phó Định giải thích: "Đại ca không cần lo lắng, sự tình nháo tới thế này, chỉ có cách này mới có thể vẹn toàn đôi bên. Vừa chặn
miệng đời bên ngoài, vừa có công đạo Tam phòng bên kia. Ta thì sao, ta
không phải Quan ca nhi, sẽ không bởi vì xa cha mẹ mà khóc nháo. Phụ thân khó xử ta hiểu, trong lòng sẽ không oán hận. Lại nói tiếp làm con thừa
tự cũng chỉ là sửa xưng hô, chẳng lẽ ở trong mắt phụ thân, ở trong mắt
đại ca, ta không phải là quan hệ huyết thống?"
Phó Định ảm đạm, nhìn phụ thân phía trước xoay người, thở dài: "Ta cùng phụ thân không có gì, mẫu thân nơi đó..."
"Ta đi chỗ mẫu thân nói, mẫu thân sẽ thông cảm". Phó Hựu vỗ vỗ bả vai
huynh trưởng, lại hướng phụ thân đứng xoay lưng với mình hành lễ, quay
người đi ra.
Tiếng bước chân đi xa, Phó Phẩm Xuyên chậm rãi xoay người, trầm giọng
dặn dò trưởng tử: "Hành Chi nhớ kỹ lời Tam đệ ngươi nói, mặc kệ hắn ghi
vào danh nghĩa ai, các ngươi đều là anh em ruột, tương lai ta cùng mẫu
thân ngươi trăm năm, huynh đệ các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau, nhất
thiết không thể xa lạ."
Phó Định “bịch” quỳ xuống, nặng nề dập đầu lạy ba cái, "Phụ thân yên
tâm, tình huynh đệ nhi tử không dám quên, tương lai nếu dám cô phụ nổi
khổ tâm của Tam đệ, cô phụ kỳ vọng của phụ thân, làm cho Hầu phủ nhà cửa bất an, nhi tử sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết rồi không thấy được tổ
tông Phó gia."
Phó Phẩm Xuyên tự tay đem trưởng tử đỡ dậy.
Hai đứa con trai này, hắn rất yên tâm, chỉ có...
"Ngươi đi Nhị thúc ngươi bên kia báo tin đi, đừng để họ lo lắng, ta đi xem tổ mẫu ngươi."
~
Trong Ngũ Phúc đường, lão thái thái thích ý tựa ở trên giường, biếng
nhác nói chuyện với Thẩm Tình: "Ngươi nói Ngũ muội muội ngươi muốn Quan
ca nhi làm đệ đệ, ngày nào mở miệng không được, nhất định muốn chọn ngày hôm nay, nháo cho đại lang lễ đầy tháng đều không thoải mái, Tam cữu
mẫu ngươi thật là nên hảo hảo quản giáo nàng ấy."
Lời là Phó Mật nói, không có nửa điểm quan hệ cùng nàng. Người Nhị
phòng muốn đi Túc vương cáo trạng cũng là cáo trạng Phó Mật. Lần này
đừng hòng quạt mặt của nàng nữa. Tam phòng bên kia, tuy rằng việc này
truyền ra ngoài đối với thanh danh Phó Mật không tốt, nhưng nàng cho 2
mẹ con họ đứa con trai, Phó Mật thích Quan ca nhi như vậy, nàng ấy sẽ
không để ý đến tổn thất này. Dù sao lấy tính tình Phó Mật, không có việc này nàng cũng không gả được tới gia đình quá tốt.
Nghĩ như vậy, điểm áy náy trong lòng lão thái thái đối với tức phụ Tam nhi đều không còn.
Thẩm Tình cúi đầu đấm chân cho lão thái thái, nhỏ giọng phụ họa nói:
"Ngũ muội muội có chút nôn nóng, đại khái là xúc cảnh sinh tình đi, nhìn cũng thật đáng thương." Trong lòng lại càng thêm không dám đắc tội lão thái thái. Người này đến cháu gái ruột cũng nhẫn tâm tính kế, nàng ăn
nhờ ở đậu, thật dám vi phạm ý tứ lão thái thái, tự tiện chủ trương,
không có mẹ đẻ che chở, càng không có kết cục tốt.
Lão thái thái thích cách nói này, khua tay nói: "Được rồi, ta muốn ngủ, ngươi cũng trở về phòng nghỉ trưa đi thôi."
Thẩm Tình nói “Vâng”, tự tay hầu hạ lão thái thái nằm xong, lúc này mới nhỏ giọng lui ra ngoài.
Chuyển ra gian nhà chính, lại thấy hành lang bên kia Phó Phẩm Xuyên vẻ mặt nghiêm túc đi tới, phía sau là mẹ con Tam phu nhân. Tam phu nhân
sắc mặt tái nhợt, đáy mắt một mảnh tiều tụy, thần sắc nhàn nhạt không
biết đang nghĩ cái gì. Phó Mật như cũ cúi đầu xuống, thẩn thờ theo bên
cạnh mẫu thân.
Thẩm Tình trong lòng sinh nghi, tiến lên hành lễ, thấp thỏm mà nhắc nhở: "Cữu cữu, ngoại tổ mẫu vừa mới nghỉ ngơi..."
"Không có việc gì, ngươi trở về nghỉ đi." Đối mặt với thân ngoại sanh nữ này, Phó Phẩm Xuyên thoáng thả mềm ngữ khí.
Thẩm Tình không dám dừng lại, đầy bụng ngờ vực mà đi.
Ba người cùng nhau vào gian nhà chính, Phó Phẩm Xuyên ngồi vào chỗ,
phân phó nha hoàn Ngũ Phúc đường đi vào hầu hạ lão thái thái dậy, rồi
không nói chuyện nữa.
Tam phu nhân đoán được hắn muốn thương lượng chuyện con thừa tự, nhân
lúc lão thái thái chưa ra vội giải thích trước: "Đại ca, lời kia thật sự chỉ là A Mật bị ma quỷ ám ảnh nhất thời nói bậy nói bạ, đại ca không
cần phải thật..."
"Nương, ta không có bị quỷ mê tâm trí, ta muốn Quan ca nhi làm đệ đệ." Phó Mật đột nhiên chen lời, khóc quỳ tới trước mặt Phó Phẩm Xuyên: "Đại bá phụ giúp giúp ta đi. Đi bá mẫu, Nhị bá mẫu đều có nhi tử, chỉ có
nương ta không có, tương lai ta đi rồi, nương ta một người cô quạnh quá
đáng thương..."
Nữ nhi gian ngoan mất khôn, Tam phu nhân thật là muốn tức chết, không
muốn làm Phó Phẩm Xuyên động đậy, bận rộn sai khiến nha hoàn đi tới đỡ
nữ nhi.
"Các ngươi đều đi ra ngoài." Phó Phẩm Xuyên lạnh lùng nói.
Hai cái nha hoàn lập tức xám xịt mà đi.
Phó Phẩm Xuyên nhìn cháu gái quỳ ở trước mắt, bình tĩnh nói: "A Mật
không cần thay nương ngươi lo lắng. Ta cùng đại bá mẫu ngươi đã quyết
định đem Tam ca ngươi nhận làm thừa tự danh nghĩa cho cha mẹ ngươi. Quan ca nhi còn nhỏ, hắn không hiểu những kia đạo lý lớn, cưỡng ép ôm hắn
đi, hắn chắc chắn khóc nháo, cho các ngươi thêm phiền toái. Tam ca người không giống thế, hắn hiện tại có thể giúp nương ngươi chiếu cố ngươi. A Mật về sau cũng đem Tam ca làm thân ca ca đi, muốn cái gì đều có thể
nói với hắn, không cần khách sáo."
Phó Mật khiếp sợ ngẩng đầu.
Tam phu nhân càng không ngờ tới sẽ biến thành như vậy, vừa muốn cự
tuyệt, phòng bên mành cửa đột nhiên bị người vén lên, lão thái thái nổi
giận đùng đùng đi ra, một đôi mắt đục ngầu gắt gao trừng Phó Phẩm Xuyên: "Ngươi lặp lại lần nữa, lời mới nói kia ngươi thử nói lại lần nữa xem!"
Phó Phẩm Xuyên đứng lên, nhìn mẫu thân của mình nói: "Nhi tử quyết
định đem Nhuận Chi nhận thừa tự cho Tam đệ, Nhuận Chi cùng mẫu thân hắn
đều đáp ứng, mẫu thân có sao không?"
Lão thái thái tức giận đến run rẩy cả người.
Lúc bà muốn Phó Hựu nhận thừa tự, trưởng tử không cho. Hiện tại bà
muốn cho Kiều thị ngột ngạt, hắn ngược lại là chủ động đem thân nhi tử
đưa ra!
"Ngươi, ngươi thế nhưng vì nàng ấy..."
"Mẫu thân ăn nói cẩn thận!"
Phó Phẩm Xuyên gân xanh trên trán nhảy lên, nhìn miệng mẫu thân không
biết giữ gìn, liên tiếp làm ra hai tai họa mà vẫn không biết hối cải, cố nhịn giận dữ nói: "Tam đệ vô hậu vẫn đều là tâm bệnh của mẫu thân. Hiện tại sự tình được giải quyết, còn mời mẫu thân ở Ngũ Phúc đường an tâm
dưỡng lão. Chuyện tiểu bối tự có nhi tử bận tâm. Mẫu thân nghỉ trưa đi,
ta đi Nhị đệ bên kia một chuyến, đêm nay chúng ta cả nhà cùng nhau ăn
bữa cơm. Trước lúc thanh minh tế tổ chính thức đem Nhuận Chi nhận thừa
tự cho Tam đệ."
Nói xong sải bước rời đi.
Lão thái thái thân hình lảo đảo, được bọn nha hoàn phía sau kịp thời đỡ lên trên ghế.
Phó Mật không muốn ca ca, nàng chỉ muốn Quan ca nhi hoạt bát đáng yêu. Mắt thấy Phó Phẩm Xuyên đi rồi, nàng khóc hướng lão thái thái cầu xin:
"Tổ mẫu bây giờ phải làm sao đây a, ngài nói xem..."
"Cái gì phải làm thế nào, chuyện đại bá phụ ngươi quyết định ngươi
khóc cùng ta có tác dụng gì!" Lão thái thái đang đau đớn, thấy Phó
Mật còn muốn đem chuyện bà giựt giây vạch trần ra, ngay lập tức hất đổ
một cái bát trà, "Đi đi, đều đi hết cho ta, mỗi người đều muốn tức chết
ta đúng không!"
Phó Mật sợ tới mức mất tiếng.
Tam phu nhân nhìn chằm chằm vào lão thái thái, đến khi lão thái thái
chột dạ chuyển mắt đi, nàng mới cười lạnh một tiếng, dắt nữ nhi đi.
Đông viện bên kia, biết được quyết định của Phó Phẩm Xuyên, mọi người trong phòng đều trầm mặc.
Phó Phẩm Ngôn nhìn thần sắc phức tạp của thê tử, trấn an nói: "Tố nương đừng nghĩ nhiều, đại phòng sẽ không trách chúng ta."
Lâm thị muốn trách, cũng nên trách quái lão thái thái cùng Tam phòng, việc này rõ ràng là bọn họ hai bên thông đồng nhau.
Kiều thị trong lòng có nỗi khổ nói không nên lời.
Nếu như Phó Phẩm Xuyên không thích nàng, hoặc Lâm thị không biết
chuyện, Lâm thị quả thật sẽ không trách tới trên đầu nàng. Nhưng trong
lòng Lâm thị vốn dĩ đối với nàng có vướng mắc, mặc dù nàng ấy biết Phó
Phẩm Xuyên quyết định thế này là xuất phát từ lợi ích Hầu phủ mà suy
xét, chỉ sợ vẫn sẽ nghĩ tới chuyện khác bên trong.
Đó là hận cướp con a.
Thở dài, Kiều thị nhìn người thân bên cạnh, nói với Phó Dung: "Được
rồi, sự tình đều đã giải quyết xong rồi, Nùng Nùng mau trở về đi thôi,
buổi tối hảo hảo cùng vương gia nói một chút, đừng để hắn tức lên."
Phó Dung cười khổ, Từ Tấn không tức mới là lạ, hắn chỉ kém đem Quan ca nhi làm con ruột mà nuôi dưỡng.
Vạn hạnh là Quan ca nhi được bảo vệ, không cần đưa cho người khác làm nhi tử.
Phó Dung đi vào trong phòng, nhìn đệ đệ trên giường ngủ say, cúi người hôn hai cái, lúc này mới từ biệt cha mẹ.
Phó Phẩm Ngôn vợ chồng đưa xong nữ nhi không bao lâu, thì dẫn ba con trai gái đi chính phòng dự tiệc.
Phó Phẩm Xuyên không phải muốn nói chuyện con thừa tự, nhìn sắc mặt mọi người trong phòng, cả nhà dĩ nhiên hiểu rõ.
Kiều thị vụng trộm quan sát Lâm thị.
Lâm thị khí sắc không tốt, khóe mắt cũng hơi hồng, buông mi ngồi tại chỗ, ai cũng không để ý đến.
Lại nhìn lão thái thái, nhưng là bình tĩnh ngoài ý muốn, phát giác ánh mắt Kiều thị, bà nghiêng đầu nhìn lại, hướng nàng mím môi cười.
Kiều thị một trái tim trầm xuống. Lão thái thái tức giận mắng người,
nàng đều không sợ, nhưng lão thái thái như vậy, rõ ràng còn có hậu
chiêu.
Lo sợ bất an thì lão thái thái do nha hoàn đỡ đứng dậy, ý vị thâm
trường nhìn Kiều thị một cái, chuyển cười hướng Phó Phẩm Ngôn nói: "Lão
Nhị đỡ ta trở về phòng, ta có lời nói với ngươi."
Kiều thị khăn trong tay rớt xuống.
Lâm thị ngồi bên cạnh nàng, nhìn khăn thêu màu tím nhạt trôi đến bên
cạnh ghế của mình, đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại khoái ý không
rõ.
Dựa vào cái gì nàng phải chịu đựng nỗi khổ trượng phu không quên được
tình cũ, Kiều thị lại có thể có được tâm của hai nam nhân? Dựa vào cái
gì nàng bởi vì Kiều thị mà mất một đứa con trai, còn Kiều thị vẫn có thể ôm con trai út tiếp tục tiêu dao tự tại? Nữ nhân này hưởng phúc lâu như vậy, cũng nên nếm chút khổ.
Bàn bên kia, Phó Phẩm Xuyên khó có thể tin nhìn lão thái thái, dưới
gầm bàn một đôi thiết quyền nắm chặt. Mẫu thân hắn có phải là thật sự
không chịu được bọn họ huynh đệ hoà thuận hay không? Bởi vì muốn chèn ép thứ tử Phó Phẩm Ngôn này, đến cả mặt mũi con trai ruột bà cũng không để ý?
Phó Phẩm Ngôn thì kinh ngạc để đũa xuống. Mẹ cả lần cuối cùng một mình nói chuyện với hắn là khi nào?
Hắn đứng lên, quay người thấy thê tử sắc mặt tái nhợt, Phó Phẩm Ngôn
đưa cho nàng một ánh mắt yên tâm, đi tới chỗ lão thái thái.
Phó Phẩm Xuyên theo sát đứng dậy.
Lão thái thái thấy vậy, cười nói: "Ngươi cũng muốn nghe a? Vậy ta ở trong này nói luôn?"
Trong mắt là uy hiếp không chút nào che giấu, là điên cuồng Phó Phẩm Xuyên chưa bao giờ thấy qua.
Phó Phẩm Xuyên cứng người tại chỗ.
Lão thái thái hài lòng gật gật đầu, tỏ ý bảo Phó Phẩm Ngôn đang tỏ vẻ nghi hoặc cùng bà đi vào.
Nhi tử không hiếu thuận với bà, ba con dâu cũng đều hận bà, lần này
nửa đời còn lại không dễ chịu được nữa, vậy thì bọn họ cũng đừng hòng dễ chịu. Bà sẽ không đem gièm pha lan truyền ra ngoài, nhưng bà phải cho
Phó Phẩm Ngôn biết thê tử hắn nâng niu trong lòng bàn tay rốt cuộc là
cái đức hạnh gì, phải cho Kiều thị trong một đêm từ trên trời rơi xuống.
Cũng không thể để mẹ con bà xa cách vì Kiều thị trong khi nàng ấy vẫn ở trong ngực trượng phu khoái hoạt.
"Mẫu thân muốn nói với ta cái gì?" Ra khỏi gian nhà chính, Phó Phẩm
Ngôn theo lão thái thái đi một quãng. Biết lão thái thái không định nói
chuyện hay ho gì, cũng không có ý định thật sự đưa lão thái thái về Ngũ
Phúc đường, mắt thấy lão thái thái vẫn không mở miệng, Phó Phẩm Ngôn
dừng lại trước.
Lão thái thái phân phó nha hoàn bên cạnh đều lùi xa một chút.
Phó Phẩm Ngôn lạnh nhạt chờ bà.
Bộ dáng Phó Phẩm Ngôn rất giống lão Hầu gia, lại cũng có bóng dáng Đỗ
di nương, lão thái thái lắc đầu cười, hỏi: "Ngươi có biết năm đó ta vì
sao muốn đem Tố nương gả cho ngươi? Ta tuy rằng không thích cháu gái thứ xuất này, nhưng bằng dung mạo của nàng, gả cho ngươi vẫn có chút uổng
phí."
Phó Phẩm Ngôn ánh mắt bình tĩnh như nước, chớp mắt đã phủ băng sương.