Hoàng hôn, trong nội viện cảnh trí đã có chút mơ hồ, nhưng Phó Phẩm Ngôn thần sắc biến hóa, lão thái thái thấy rất rõ ràng.
Bà cười trào phúng. Phía trước là hành lang, bà chậm rì rì đi tới,
bước lên bậc thềm lại xoay người, đợi Phó Phẩm Ngôn sầm mặt theo tới,
mới từ trên cao nhìn xuống nói: "Trong những cháu gái của ta, Tố nương
bộ dáng tốt nhất. Chính nàng cũng biết, ta lần đầu tiên mang đại ca
ngươi đi Hàng Châu, nàng mới mười mấy tuổi, lúc ấy liền hiểu được đòi đi theo đại ca ngươi, một câu lại một câu biểu ca, gọi thật dễ nghe. Trách không được đại ca ngươi bị nàng mê đắm, mỗi năm đều muốn đi, nói là
thăm hỏi ngoại tổ mẫu, kỳ thật là nhìn Tố nương thôi."
Phó Phẩm Ngôn sắc mặt âm trầm, khóe môi mím chặt.
Lão thái thái thấy hắn chịu nghe, cười cười, nhìn về phía Tây, ráng
chiều dần chuyển hồng, ung dung nhớ lại: "Nàng chỉ là một thứ nữ, có
điểm nào xứng đôi với đại ca ngươi? Ta định sắp xếp gả nàng đi xa, gả
càng xa càng tốt, đỡ cho nàng tiếp tục câu hồn đại ca ngươi. Nhưng đại
ca ngươi kiên quyết không chịu, sợ nàng ở bên ngoài chịu khổ. Ta hết
cách với đại ca người, vừa vặn ngươi tới tuổi cưới hỏi. Ta chỉ muốn a,
đem Tố nương tặng cho ngươi, đại ca ngươi không thể còn mãi nhớ thương
đệ muội đi?"
"Mẫu thân bảo ta lại đây chính là nói cái này?"
Lão thái thái tươi cười đắc ý, Phó Phẩm Ngôn cũng cười, "Nếu là như
vậy thì mẫu thân không cần nói nữa. Hôm Tố nương gả cho ta đã đem tình
hình thực tế nói cho ta biết. Tố nương biết đại ca thích nàng, nàng cũng biết mẫu thân chướng mắt nàng, cho nên vẫn ở trốn tránh đại ca. Vốn cho rằng mẫu thân sẽ tùy tiện tìm một người đem nàng gả, không ngờ mẫu thân lại đem nàng phối cho ta."
Lão thái thái trợn tròn hai mắt: "Tiện nhân kia đã nói với ngươi như thế nào..."
Phó Phẩm Ngôn cười khổ lắc đầu: "Mẫu thân quả nhiên vẫn không thích Tố nương. Bất quá nói thật với mẫu thân, ta và Tố nương nhiều năm như vậy
là tương cứu trong lúc hoạn nạn. Chúng ta thật cảm kích ngài, không có
ngài, ta và Tố nương sẽ không gặp gỡ, không sinh ra được Chính Đường bọn họ tốt như vậy. Đặc biệt là Nùng Nùng, nàng có thể lên làm Túc vương
phi, bên trong này có 8 thành công lao của mẫu thân. Mời mẫu thân yên
tâm, chỉ vì phần ân tình này, ta và Tố nương sẽ tiếp tục đối đãi với
ngài như mẫu thân thân sinh. Đại ca tức giận với ngài, chúng ta vẫn sẽ
hiếu kính ngài."
Lão thái thái tức giận đến run rẩy cả người, trừng mắt nhìn về phía
tiền viện nói: "Ngươi câm miệng cho ta, nàng làm sao nói thật với ngươi? Lúc trước rõ ràng là nàng si tâm vọng tưởng muốn làm Hầu phu nhân nên
nghĩ mọi cách thông đồng với đại ca ngươi, nàng..."
"Mẫu thân tỉnh lại đi." Phó Phẩm Ngôn cường ngạnh cắt ngang lời nàng,
vừa khinh miệt vừa đồng tình mà nhìn lão thái thái, "Mẫu thân không cần
châm ngòi ly gián, Tố nương ôn nhu thiện lương, ta hoàn toàn tin nàng.
Mẫu thân, kỳ thật ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, Tố nương được ngài chỉ
bảo, sao Tố nương thông minh như vậy, biết cách lung lạc trượng phu,
giáo dưỡng đứa nhỏ. Mẫu thân so với nàng sống lâu hơn mấy chục năm, mà
không bằng 3 phần của Tố nương? Ngài nhìn ngài, nói đến giúp chồng, phụ
thân đầu tiên là bởi vì di nương ta vứt bỏ ngài, phụ thân thà rằng đi
theo di nương ta xuống hoàng tuyền cũng không nguyện còn sống nhìn gương mặt già nua này của ngài..."
"Làm càn, ngươi im miệng ngay cho ta!"
Lão thái thái bỗng nhiên nâng gậy lên, làm bộ muốn đánh hắn, hận đến mức mắt trừng muốn lồi ra.
Phó Phẩm Ngôn nắm lấy cây gậy kia, ngẩng đầu đối diện với lão thái
thái: "Nói đến nuôi con dưỡng cái, đại ca tài cán siêu quần, lại cố tình thích đối nghịch cùng ngài. Mẫu thân không thích ta, đại ca cùng ta là
huynh hữu đệ cung (anh em thân thiết). Mẫu thân không thích Tố nương,
đại ca lại thích đến tận xương tủy. Tố nương gả cho ta, đại ca vẫn thích nàng như cũ, thậm chí yêu nhà yêu cả ngói. Nhiều năm như vậy vẫn thay
ta ở trong triều quan hệ. Mẫu thân cho rằng ta vì sao thăng chức nhanh
như thế? Ta nói cho ngài, đều là công lao đại ca. Cho nên biết rõ đại ca thích Tố nương, ta vẫn kính trọng hắn như thường, bởi vì ta muốn lợi
dụng hắn!"
Nguyên lai hắn thế nhưng có tâm tư bậc này!
Lão thái thái mắt trợn đến mức muốn nứt ra, muốn đem gậy đánhxuống.
Trở lại thì rút không nổi, nàng hai tay cùng nhau ra sức, "Ngươi là mặt
thú, tâm bạch nhãn lang, hôm nay ta phải đánh chết ngươi!"
Phó Phẩm Ngôn như cũ chỉ nắm gậy bằng một tay, dùng thân thể ngăn cây
gậy giữa hai người. So sánh với lão thái thái tức đến sắp muốn phát
điên, trên mặt hắn mang theo ôn hòa mỉm cười, miệng tiếp tục kích thích
lão thái thái.
"Còn có hôm nay chuyện Quan ca nhi, mẫu thân cho rằng đại ca vì sao
để Nhuận Chi làm con thừa tự? Bởi vì Tố nương khóc cùng hắn. Tố nương vì sao đi tìm đại ca, là vì ta bảo nàng. Bởi vì ta biết đại ca ngốc, nên
cố ý sai khiến Tố nương đi diễn trò! Kết quả ngài nhìn thấy đấy, đại ca
hoàn toàn bị vợ chồng chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, đem nhi tử
dạy thành như vậy, ngài hài lòng chưa? Càng không cần nói Tam đệ cùng
muội muội, đều bị ngài dạy thành quỷ đoản mệnh!"
Nói xong câu cuối cùng, hắn bỗng nhiên buông tay lui về sau.
Lão thái thái không ngờ tới hắn bỗng nhiên buông lỏng khí lực, không kịp chuẩn bị ngã xuốn đất.
"Mẫu thân!" Phó Phẩm Ngôn cả kinh kêu.
"Lão thái thái!" Xa xa hai nha hoàn nghe ngóng vẫn lưu ý động tĩnh bên này, mắt thấy lão thái thái muốn ngã, nhất tề kêu to.
Nhưng Phó Phẩm Ngôn cũng không để lão thái thái ngã xuống, một đôi bàn tay to bắt lấy bả vai bà, dễ dàng đem người đỡ dậy, "Mẫu thân không sao chứ?"
Cao giọng hỏi xong, lại nhanh chóng ở bên tai lão thái thái nói nhỏ:
"Mẫu thân tuyệt đối đừng tìm chết, sau này ta cùng Tố nương sẽ càng sống tốt cho ngài xem. Cho dù mẫu thân muốn chết, cũng đợi ta đi khỏi đây
rồi lại hẵng tiếp tục. Bằng không truyền ra ngoài làm người ta nói ta
mưu hại mẹ cả, thật là không tốt? Bất quá hẳn là cũng không thể truyền
ra ngoài, vì đại ca sẽ thay ta bịt miệng những nha hoàn kia."
"Ngươi, ngươi..."
Lão thái thái kinh hồn choàng váng, đôi chân như nhũn ra. Nghe được
lời này, lửa giận trước đó còn chưa phát ra lại dâng lên, chỉ lắp ba
lắp bắp mắng hai tiếng, bỗng nhiên không nói được nữa, ngã vào trong
ngực Phó Phẩm Ngôn run rẩy, mí mắt nhảy lên, khóe miệng lệch sang rồi
cứnglại, hai nha hoàn chạy tới vừa vặn nhìn thấy.
(PS: Vẫn biết bác Phó Phẩm Ngôn này không hiền lành gì, bác ý bị bà mẹ cả này chèn ép nửa đời rồi thì cũng nên phản ứng lại)
"A, lão thái thái đây là..." Trong đó một nha hoàn đã từng thấy lão
nhân trúng gió, nhìn đến bộ dáng này của lão thái thái, sợ tới mức mặt
trắng bệt!
"Thất thần làm cái gì, nhanh đi thông báo Hầu gia!" Phó Phẩm Ngôn nghiêm giọng trách mắng.
Tiểu nha hoàn run rẩy, vô cùng lo lắng mà đi, Phó Phẩm Ngôn thì cùng
một nha hoàn khác đem lão thái thái đưa về Ngũ Phúc đường.
Lão thái thái nằm ở trên giường, mắt lệch miệng méo, trong miệng phát
ra âm thanh ô ô mơ hồ không rõ, như là cả người có vướng mắc.
Lão lang trung cẩn thận khám mạch, thở dài một tiếng, đứng dậy nói với Phó Phẩm Xuyên: "Hồi Hầu gia, lão thái thái đây là trúng gió, về sau,
sợ chỉ có thể nằm ở trên giường qua ngày."
Phó Phẩm Xuyên tuy rằng tức giận lão thái thái gây chuyện thị phi, rốt cuộc vẫn là mẫu thân thân sinh, lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ ngài không nắm
chắc khả năng hồi phục?"
Lão lang trung lắc lắc đầu, "Lão phu tài sơ học thiển, không bằng Hầu gia mời thái y đến xem, có lẽ còn có hi vọng."
Phó Phẩm Xuyên ngơ ngác. Đây là lang trung tốt nhất ở kinh thành, luận y thuật chưa hẳn kém hơn những kia thái y, ngay cả ông ấy cũng không
nắm chắc...
Lâm thị thấy hắn thất thần, gọi quản gia tới tiễn lang trung, thuận tiện kê đơn bốc thuốc.
Lang trung đi rồi, trong phòng lão thái thái nháy mắt yên lặng, chỉ có Thẩm Tình nằm sấp ở bên giường lão thái thái, vùi đầu nức nở. Phó Bảo
kinh ngạc mà nhìn lão thái thái, phảng phất còn chưa từ trong biến cố
này phản ứng lại. Phó Tuyên đứng ở bên người Kiều thị, rèm mi buông
xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh. Phó Mật thần sắc cũng không khác
biệt mấy, chỉ là bả vai hơi hơi co rúm lại, có vẻ bàng hoàng bất lực
đáng thương.
Nhóm Lâm thị ba người con dâu hôm nay đều chịu đả kích không nhỏ, lúc
này thần sắc giống nhau thần kỳ, không có giả bộ thương tâm, cũng không
có vui sướng khi người gặp họa. Phảng phất lão thái thái chỉ là người xa lạ, sống hay chết không có quan hệ tới họ. Tần Vân Nguyệt nhìn mẹ
chồng, cẩn thận mà đứng hầu ở bên cạnh, cũng không lộ ra ánh mắt quá mức bi thống.
Nhóm đời cháu, Phó Định Phó Thần Phó Hựu đều rất bình tĩnh, chỉ có
Quan ca nhi sợ hãi đứng ở bên người Phó Thần, không dám nhìn lên trên
giường.
Phó Phẩm Xuyên nhất nhất lướt qua những người này, thở dài: "Ngày mai
ta phái người tiến cung mời thái y khám xem, các ngươi trước trở về
phòng mình. Hôm nay đều mệt mỏi cả ngày, lão thái thái nơi này có ta
trông giữ. Tình tỷ nhi cũng trở về đi, sáng mai lại qua thăm ngoại tổ
mẫu ngươi."
"Ta không đi, ta muốn trông giữ ngoại tổ mẫu, ta không đi đâu cả!" Thẩm Tình ngẩng đầu, mắt khóc sưng lên.
Phó Phẩm Ngôn tỏ ý bảo Kiều thị cũng mang Phó Tuyên, Quan ca nhi trở về trước.
Kiều thị bất an nhìn về phía trượng phu, nhưng không đợi nàng nhìn
thẳng vào mắt Phó Phẩm Ngôn, Phó Phẩm Ngôn đã dời sang hướng khác. Thành thân nhiều năm như vậy, Kiều thị lần đầu tiên hốt hoảng trong lòng.
Nhưng đây không phải là nơi nói chuyện, nàng miễn cưỡng ổn định nỗi
lòng, một tay nắm nữ nhi, một tay nắm con trai út đi khỏi Ngũ Phúc
đường.
Ba anh emPhó Định đi vào gian nhà chính, bọn họ trẻ tuổi khỏe mạnh
cường tráng, tổ mẫu xảy ra chuyện, các tiểu cô nương có thể trở về, bọn
họ phải trông giữ.
Trong phòng chỉ còn Phó Phẩm Xuyên và Phó Phẩm Ngôn.
"Đại ca, mẫu thân là bị ta chọc tức mới trúng gió."
Phó Phẩm Ngôn đi tới phía sau Phó Phẩm Xuyên, thấp giọng giải thích:
"Nhưng ta cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ, mẫu thân mắng ta là thứ tử
cũng không sao, hiểu lầm ta ỷ vào Túc vương uy hiếp đại ca bắt Nhuận Chi làm con thừa tự cũng không sao. Nhưng nàng bôi nhọ Tố nương, chửi bới
thanh danh Tố nương, ta phải thay Tố nương nói, cũng là thay ba tỷ muội
Nùng Nùng các nàng đòi lại danh dự."
"Nhị đệ đừng nói nữa, ta xin lỗi các ngươi." Phó Phẩm Xuyên đưa lưng
về phía hắn, nhìn mẫu thân trước mặt, trong lời nói tràn đầy tự trách.
"Ta thích Tố nương, nhưng Tố nương không thích ta. Lúc trước Tố nương
cự tuyệt ta thì ta nên thu tâm, nghe theo mẫu thân cưới một biểu muội
khác, mẫu thân sẽ không hận ta như thế, càng sẽ không giận chó đánh mèo
ngươi và Tố nương. Hôm nay mẫu thân trúng gió là ngoài ý muốn, Nhị đệ
không nên tự trách, ta đã xử trí hai nha hoàn kia, nói ra ngoài là mẫu
thân trúng gió khi ở một mình, cùng Nhị đệ không liên quan. Tố nương
bên kia, Nhị đệ và Tố nương thành thân nhiều năm như vậy, nàng làm người như thế nào ngươi so với ta càng rõ ràng. Nhị đệ không cần nghe mẫu
thân nói bậy nói bạ, cùng nàng sinh ra xích mích."
Hôm nay lúc trước, hắn căn bản không biết Phó Phẩm Xuyên cùng thê tử từng có liên lụy.
Năm đó lão thái thái đem Tố nương gả cho hắn, nghe nói là thứ nữ, Phó
Phẩm Ngôn liền đồng ý, không ngờ lúc đẩy ra khăn ra, gặp được quốc sắc
thiên hương như vậy. Hắn đầu tiên là kinh diễm, tiếp theo là hoài nghi,
hoài nghi lão thái thái muốn dùng sắc đẹp mê hoặc tâm hắn, thông qua Tố
nương khống chế hắn. Lúc động phòng thì Tố nương cùng hắn nói rõ, nàng ở nhà mẹ đẻ chịu khổ, lại hứa nàng và hắn sẽ cùng nhau sống tốt, tuyệt
không giúp lão thái thái đối phó hắn, xem như là cải tà quy chính.
Phó Phẩm Ngôn nửa tin nửa ngờ, sau này từng ngày ở chung mới phát hiện thê tử có một tấm chân tình.
Khi đó hắn một lòng đọc sách, cùng thê tử ở tiểu viện đều không đi đâu cả, cũng không gặp Phó Phẩm Xuyên, hắn làm sao biết được quan hệ của
bọn họ? Lại sau đó nữa, hắn mang theo thê tử đi ra ngoài, nàng vì hắn
cần kiệm chăm lo việc nhà, sinh con dưỡng cái. Mười mấy năm sau một nhà
một lần nữa trở về Hầu phủ, hắn càng sẽ không đoán lung tung, nghi kỵ
thê tử cùng huynh trưởng có tình cố tri.
Lão thái thái muốn làm hắn tức, lời thật cũng tốt lời nói dối cũng
tốt, hắn đều sẽ không làm cho bà ấy toại nguyện. Nhưng vừa mới rồi Phó
Phẩm Xuyên chính miệng thừa nhận.
Hắn tin tưởng thê tử quả thật cự tuyệt Phó Phẩm Xuyên, bằng không Phó
Phẩm Xuyên sẽ không buông tha để cưới người khác. Chỉ là hắn không biết, thê tử là bởi vì đơn thuần không thích Phó Phẩm Xuyên mới cự tuyệt hay
là bởi vì biết lão thái thái sẽ không tán thành mối hôn sự này cho nên
tuy rằng thích nhưng vẫn lý trí mà cự tuyệt?
Hắn muốn hỏi xem thê tử đến cùng có thích Phó Phẩm Xuyên hay không.
"Đại ca yên tâm, ta trong lòng đều hiểu rõ, vậy ta đi trước đây."
Hắn thấp giọng cáo lui, quay người rời đi.
Phó Phẩm Xuyên có phải còn thích thê tử hắn hay không, điều đó không
quan trọng. Hắn chỉ để ý tâm thê tử, chỉ cần thê tử không từng thích Phó Phẩm Xuyên, chỉ cần Phó Phẩm Xuyên giống trước đây một dạng tuân thủ
nghiêm ngặt bổn phận, hắn cũng sẽ tiếp tục kính hắn là huynh trưởng,
kính trọng người từ nhỏ đã đem hắn làm thân đệ đệ mà chiếu cố.
Người đi rồi, Phó Phẩm Xuyên khuỷu tay chống trên giường lão thái thái, hai tay che kín mặt.
Nếu mà ngày xưa hắn không có đánh bậy đánh bạ chạy đến trong viện Tố
nương, không từng thích nàng, hiện tại hết thảy mọi việc sẽ không phát
sinh?
Nhưng hắn đã gặp nàng, hắn không ngờ được chuyện tương lai, hắn chỉ biết hắn động tâm, không thu về được... (PS: Si tình quá!)
"Mẫu thân, ngài muốn trách thì trách ta đi, là nhi tử bất hiếu, không thể hảo hảo hiếu kính ngài."
Quỳ ở trước giường lão nhân, Phó Phẩm Xuyên áy náy mà dập đầu lạy.
~
Đông viện, Kiều thị trước đem Quan ca nhi dỗ đi ngủ, lại đi chỗ Phó
Tuyên ngồi một lát, Phó Tuyên cũng ngủ nàng mới trở về chính phòng.
"Phu nhân an trí trước sao?" Xảo Hạnh nhỏ giọng hỏi.
"Không cần, ta đợi lão gia trở về." Kiều thị miễn cưỡng cười, đợi Xảo
Hạnh đi ra ngoài, nàng ngồi ở bàn làm việc, chống má ngẩn người.
Lão thái thái trúng gió lúc đang cùng trượng phu nói chuyện, nàng cơ
bản có thể đoán được, chính là do sự tình nàng cùng Phó Phẩm Xuyên mà
nên.
Khuê dự nữ nhân, dễ dàng nhất là chửi bới, không có bằng chứng chỉ
bằng vào mở miệng nói liền có thể làm người khác trong lòng sinh nghi
ngờ.
Phó Phẩm Ngôn sẽ tin nàng sao?
Kiều thị sợ trượng phu hoài nghi nàng, sợ trượng phu không chịu tin
nàng, nhưng nghĩ tới lúc ở trong phòng lão thái thái, nam nhân ánh mắt
lạnh lùng, Kiều thị đột nhiên cảm thấy hết sức ủy khuất. Hắn dựa vào cái gì không tin nàng? Nếu như trải qua nhiều năm tương cứu trong lúc hoạn
nạn như vậy, hắn còn không tin nàng, vậy nàng cũng không để ý hắn, muốn
nạp thiếp thì nạp thiếp, muốn dưỡng ngoại thất thì dưỡng ngoại thất,
nàng đều không sao cả. Dù sao nàng có trưởng tử niên thiếu có tài, có ba nữ nhi như hoa như ngọc biết thương nàng, còn có một con trai út hoạt
bát lanh lợi.
Phó Phẩm Ngôn không tin nàng không cần nàng, vậy nàng cũng không cần cùng hắn sống chung.
Nghĩ sáng tỏ rồi, Kiều thị cao giọng kêu Xảo Hạnh đi bưng nước nóng.
Ngoài cửa, Phó Phẩm Ngôn nghe được nhất thanh nhị sở tiếng nói trong
trẻo đang phân phó nha hoàn, thấy Xảo Hạnh muốn thông truyền, hắn dùng
ánh mắt ngăn cản.
Xảo Hạnh không biết hai vợ chồng trong lòng không được tự nhiên, đáp lời phu nhân một tiếng, bước nhanh đi bưng nước.
Phó Phẩm Ngôn nhẹ bước chân đi vào trong phòng, nghe được bên trong
giọng thê tử nhẹ khẽ ngâm nga khúc nhạc, hiển nhiên tâm tình rất vui vẻ.
Phó Phẩm Ngôn kìm lòng không được cười, Tố nương là người thông minh,
khẳng định có thể đoán được lão thái thái nói với hắn cái gì, hiện tại
còn có tâm tình hát khúc, nhất định là hỏi lòng không thẹn.
Nhưng ở sâu trong lòng, vẫn nhịn không được hoài nghi, lúc trước Phó
Phẩm Xuyên xuất sắc như vậy, lại là Hầu phủ Thế Tử, thê tử sẽ không động tâm?
Phó Phẩm Ngôn sầm mặt đi vào.
Kiều thị đang cởi áo khoác, nghe được động tĩnh quay đầu lại, thấy Phó Phẩm Ngôn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nàng hừ lạnh một tiếng, thuận thế
đem quần áo một lần nữa mặc vàog, chỉ cởi giầy tựa vào đầu giường, một
đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Phó Phẩm Ngôn, chờ hắn mở miệng.
Phó Phẩm Ngôn chỉ lúc đắc tội thê tử mới phải nhận lạnh nhạt như vậy.
Bình thường hắn trở về, thê tử đều sẽ hỏi han ân cần. Hiện giờ thê tử
bày ra thái độ hỏi tội, làm hắn không dám hỏi thăm, quay người đi tới
trước bàn sách ngồi xuống, yên lặng cùng nàng đối diện.
Kiều thị không nói một lời.
Phó Phẩm Ngôn như lão tăng nhập định.
Hai vợ chồng cứ như vậy đối diện, đến khi Xảo Hạnh bưng nước ấm tiến
vào, hầu hạ Kiều thị rửa chân, Kiều thị mới chuyển mắt đi.
Phó Phẩm Ngôn ánh mắt tự nhiên mà rơi vào một đôi chân ngọc tuyết
trắng, một đôi chân nhỏ trời sinh oánh nhuận khả ái, nhìn nhiều năm như
vậy hắn cũng không nhìn đủ.
Kiều thị giả bộ không biết, rửa chân xong buông màn lụa xuống, cởi áo
khoác đặt lên ghế thêu trước giường rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Xảo Hạnh lại bưng một chậu nước ấm tiến vào.
Phó Phẩm Ngôn tự mình rửa chân, Xảo Hạnh vừa đi, hắn lặng lẽ tắt đèn, cởi áo vào trướng.
Hắn dựa vào đầu giường, thấp giọng nói: "Lão thái thái nói nàng thích hắn."
"Chỉ nói ta thích hắn? Ta cho rằng ở trong lòng lão thái thái ta vẫn
luôn câu dẫn hắn." Kiều thị đưa lưng về phía hắn nằm, tự giễu nói.
"Ta biết nàng không phải loại người như vậy." Phó Phẩm Ngôn nghiêng
đầu nhìn nàng, "Ta, ta chỉ muốn biết nàng có từng động tâm hay không."
Kiều thị hừ lạnh, "Ta nếu động tâm,đã sớm lên làm Hầu phu nhân."
Phó Phẩm Xuyên dám vi phạm ý tứ lão thái thái cưới Lâm thị, chẳng lẽ
hắn không dám cưới nàng? Kiều thị lúc trước biết rõ ràng Phó Phẩm Xuyên
có thể nói được làm được, nàng chỉ là không muốn vì một nam nhân mình
không thích mà đắc tội lão thái thái, gả vào phủ rồi cùng lão thái thái
một phen mẹ chồng nàng dâu tranh đấu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại
gặp, đấu đến đấu đi mệt mỏi.
Lời này rơi vào trong tai Phó Phẩm Ngôn, không khác gì thể hồ quán đính (thông suốt).
Thê tử nếu thích Phó Phẩm Xuyên, sao lại không tranh thủ? Nàng không
phải là người tính tình nhân nhượng, chịu nhận thiệt thòi.
Hiểu được, hắn lập tức bắt đầu tự trách, đưa tay ra kéo chăn thê tử:
"Tố nương đừng giận, ta sai rồi, ta không nên hoài nghi nàng."
Kiều thị đến hừ lạnh cũng lười, che kín chăn không cho hắn chui vào.
Trong màn lụa đen như mực, Phó Phẩm Ngôn đành phải ôm người trong chăn bồi tội: "Ta, ta đây còn không phải là bởi vì quá thích nàng? Thích tới mức lo sợ trong lòng nàng có quá người khác. Tố nương nàng nói đạo lý
một chút, hôm nay nếu như đổi thành lão thái thái nói với nàng ta từng
thích người khác, nàng trong lòng có thể không thoải mái hay không?"
"Ta dù không thoải mái cũng sẽ không hỏi rõ ràng trước đã cùng chàng trưng ra mặt thối!"
Kiều thị rầu rĩ mắng, nghĩ tới từ khi trượng phu bị lão thái thái gọi
đi, nàng lo lắng hãi hùng, nhịn không được khóc thành tiếng, "Lúc trước
không nói cho chàng chính là sợ chàng nghi ngờ ta. Không ngờ đã sinh cho chàng năm đứa trẻ chàng còn không tin ta! Phó Phẩm Ngôn ta cho chàng
biết, nếu như ta có nhà mẹ đẻ, hiện tại ta đã về nhà mẹ đẻ, còn ở lại
nơi này ăn nhờ ở đậu sao?"
"Thế này gọi là ăn nhờ ở đậu?"
Nàng chịu nói chuyện chính là bớt giận, Phó Phẩm Ngôn hiểu được thê tử chỉ là hi vọng hắn dỗ nàng, mày dạn mặt dày cứng rắn chui vào trong, ôm lấy người hôn, "Ăn nhờ ở đậu thì không tốt, ta làm sao yên tâm làm để
nàng dạy vỡ lòng cho Quan ca nhi? Không bằng giao cho Tuyên Tuyên còn
đáng tin hơn."
"Chàng cút!"
"Cút thì cút." (Tiếng Trung là "cổn", còn có nghĩa là lăn)
Giường đủ lớn, Phó Phẩm Ngôn thật sự ôm người lăn trái phải, lăn hai
vòng cùng nhau, bên động bên hôn: "Tố nương bớt giận, sẽ không có lần
sau, nàng xem hôm nay lão thái thái bị ta chọc tức thành như vậy, chúng
ta nên cao hứng có phải hay không?"
Kiều thị nhẹ giọng rầm rì, hung hăng véo lưng hắn: "Nếu có lần sau
nữa, ta, ta dẫn Quan ca nhi, Tuyên Tuyên chuyển đến vương phủ, chàng
sống một mình đi!"
"Được a, có con rể vương gia thì không sợ ta có phải hay không?" Phó Phẩm Ngôn làm bộ tức giận, ép buộc càng thêm hăng say.
Ngày kế Phó Dung được tin vội vàng chạy tới, thấy mẫu thân sắc mặt tái nhợt trông giữ ở trước giường lão thái thái, thỉnh thoảng dùng khăn gạt lệ.
Phó Dung buồn bực vô cùng, đi tới bên cạnh, mới phát hiện trên mặt mẫu thân có một tầng phấn.
Quả nhiên là giả trang khổ sở.
Mẫu thân không sao, lại nhìn lão thái thái trên giường đến cổ cũng
không thể chuyển động, Phó Dung chợt thấy sảng khoái tinh thần.
Ít nhất Cảnh Dương Hầu phủ này có thể an bình một thời gian.