Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 144



Thanh Phong các cao bảy tầng, tầng thượng thích hợp để ngắm cảnh nhất, đương nhiên đã sớm chuẩn bị cho đông gia mới là Túc vương điện hạ lưu lại.

Nhưng Phó Dung một chút cũng không hài lòng cách sắp xếp này!

Lầu 7 a, vậy là bao nhiêu bậc thang a, đi tới đi lui nàng còn ngại choáng đầu, thà rằng ở lầu một tùy tiện chọn một cái nhã gian mà ngồi.

"Ta ôm Quan ca nhi, nàng và Tuyên Tuyên đi trước đi."

Từ Tấn nhìn ra u oán trong mắt thê tử, lúc này lại không quen bệnh lười của nàng, tỏ ý bảo tỷ muội các nàng đi trước một bước.

Phó Dung liếc mắt trừng hắn một cái, dắt Phó Tuyên đi về phía trước.

Phó Tuyên lại lắc lắc đầu, lùi sau vài bước nói: "Tỷ tỷ cùng vương gia đi trước đi, ta theo phía sau."

Từ Tấn nghi hoặc nhìn nàng.

Phó Dung hiểu, lên thang lầu thì phải nhấc chân rất cao, bên người đều là cô nương còn tốt, đằng sau có một người nam tử, dù là tỷ phu nhà mình, muội muội đại khái cũng cảm thấy không ổn đi?

"Được a, ta đi cùng vương gia, muội muội sắp muốn lười biếng đâu, đi ở phía sau chúng ta cũng nhìn không thấy." Phó Dung cười trêu ghẹo nói.

Nếu nàng đã nói như vậy, Từ Tấn ôm Quan ca nhi đi bên cạnh nàng, dọc theo cầu thang đi được vài bước, vừa muốn xoay qua tầng thứ nhất, chợt nghe phía dưới truyền đến âm thanh thiếu niên quen thuộc: "Vương gia, chúng ta đều là người quen, ngài để ta và các người cùng lên được không?"

Từ Tấn cùng Phó Dung nhất tề quay đầu lại.

Bọn họ cả nhà tới Thanh Phong các, Từ Tấn đã sớm phái thị vệ sắp xếp sẵn, bước lên trên thì mấy tầng trên cầu thang không cho phép có người, bọn họ đến tầng trên cùng rồi phía dưới cũng không cho phép có người đi theo. Xe ngựa Túc vương phủ vừa đến Thanh Phong các, lầu 1 trong sảnh đường tạp vụ người đợi cũng đều bị đuổi vào trong phòng chờ, những người muốn vào phải chờ ở bên ngoài. Mà lúc này ở cửaThanh Phong các, Ngô Bạch Khởi bị hai thị vệ ngăn cản, hắn không dám cùng thị vệ động thủ, liền nhảy nhót hướng bên trong kêu.

Mắt thấy Phó Tuyên đưa lưng về phía hắn đứng ở giữa thang tầng lầu 1 cũng không thèm quay đầu lại, Túc vương hai vợ chồng liếc hắn một cái rồi lại muốn tiếp tục bước lên trên, Ngô Bạch Khởi kêu càng thân thiết: "Vương gia, nhìn phân thượng ta và Tần nhị ca tình như thủ túc, ngài cho ta vào trong đi, ta đói bụng rồi, thật sự không chống đỡ nổi rồi a!"

Bên ngoài truyền đến một mảnh cười vang.

Từ Tấn nhìn về phía Phó Dung.

Phó Dung đang lo tìm không được cơ hội xóa bỏ hoài nghi của Từ Tấn đối với nàng và Ngô Bạch Khởi. Huống chi nàng cũng tức Ngô Bạch Khởi nhiều lần quấy rối, liền suy ngẫm cười cười, "Vương gia, Ngô thế tử hai lần đối với ta cùng Tuyên Tuyên bất kính, chàng nói chúng ta nên phạt hắn như thế nào?"

Từ Tấn sao có thể không biết chút tâm tư riêng kia? Nhưng hắn cũng rõ ràng Phó Dung chỉ coi Ngô Bạch Khởi là muội phu, lúc trước nói muốn đánh gãy chân Ngô Bạch Khởi chỉ là định bức nàng thừa nhận trùng sinh mà thôi. Hiện giờ sự tình đều đã qua, hắn nhìn Ngô Bạch Khởi cũng không phải đặc biệt không vừa mắt, liền phân phó nghiêng Hứa gia trông giữ ở đầu bậc thang: "Đem hắn trói ở phía ngoài phòng bếp, cho Ngô thế tử hảo hảo ngửi mùi đồ ăn."

Hứa gia cao giọng đáp vâng.

Ngoài cửa Ngô Bạch Khởi cũng nghe được, tươi cười cứng đờ, Từ Tấn không để ý hắn, vững vàng bước lên lầu.

Phó Tuyên đuổi kịp, nghe được bên ngoài có người ồn ào, lại là Ngô Bạch Khởi muốn trốn, chạy chưa được vài bước liền bị Hứa gia bắt trở về, vài tiếng kêu oan rồi bị người bịt kín miệng. Phó Tuyên nhịn không được liếc mắt theo khe hở tay vịn cầu thang nhìn xuống phía dưới một cái, thấy Ngô Bạch Khởi đã bị Hứa gia cho thị vệ trói chặt, bị hai người nâng vào phòng bếp. Ngô Bạch Khởi ngẩng đầu giãy giụa, miệng bị đút khăn, ánh mắt giãy dụa bỗng nhiên thấy Phó Tuyên.

Hắn cho rằng tiểu cô nương sẽ cười nhạo hắn, kết quả người ta chỉ ghét bỏ mà liếc hắn một cái, tiếp theo liền đi rồi.

Ngô Bạch Khởi tức đến mức suýt nữa hộc máu!

Hắn phí hết tâm tư bắt nạt Phó Tuyên, trả thù đòn hiểm trước kia của nàng. Kết quả người ta một chút cũng không để ý tới, ánh mắt kia, phảng phất giống như nhìn tôm tép nhãi nhép, so với trực tiếp nhục nhã hắn một trận còn làm hắn khó chịu hơn.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị người ném xuống đất, Ngô Bạch Khởi nhìn chung quanh một vòng, phát hiện nơi này là phòng nhỏ chứa củi phía ngoài phòng bếp, mà hắn cả người bị trói nằm trên mặt đất, như sơn dương hồn nhiên chờ đợi bị làm thịt!

Hắn ô ô giãy giụa, cầu xin nhìn về phía Hứa gia.

Hứa gia cười cười, hảo tâm nhắc nhở: "Hôm nay vương gia tâm tình tốt, đối với Ngô thế tử chỉ là làm chút trách phạt, lần sau Ngô thế tử chỉ sợ chưa chắc có vận khí tốt như vậy. Ta khuyên ngươi về sau thành thật một chút, đừng có lại trêu chọc vương gia, cũng đừng đem những tâm tư trêu cợt người kia đặt vào vương phi và vài vị muội muội, bảo trọng."

Nói xong quay người đi, chỉ lưu hai thị vệ trông giữ Ngô Bạch Khởi.

Ngô Bạch Khởi tức đến muốn lăn lộn, đáng tiếc bị trói thành bánh chưng, muốn xoay người cũng không được.

"Đây là vương gia muốn cá chua ngọt, lập tức đưa lên, cẩn thận đừng đổ!"

"Đây là vương gia muốn Tứ Hỉ viên..."

"Đây là vương gia muốn tôm hùm hấp..."

Thanh Phong các sớm biết được thời gian Túc vương một nhà tới đây, phòng bếp tự nhiên đã tăng cường ở tầng thượng, từng loại mỹ vị quý lạ liên tiếp đưa vào đĩa, các thị nữ thứ tự tiến vào xem kĩ món ăn, lại lục tục theo bậc thang lên, chỉnh tề đi đưa đồ ăn, chỉ để lại mùi cơm mê người gió xuân thổi không tan.

Ngô Bạch Khởi nằm trên mặt đất, bụng đói kêu vang, khóc không ra nước mắt.

Tầng thượng, Phó Dung Phó Tuyên hai tỷ muội đã hết mệt mỏi lúc trèo cầu thang bộ. Nghe nhã gian sát vách Quan ca nhi hưng phấn hỏi thăm các loại cảnh trí Định Hà xa xa và Từ Tấn nhẫn nại nhất nhất giải đáp, Phó Dung hướng ra ngoài cửa sổ hít vào một hơi thật sâu, nghiêng đầu nói với Phó Tuyên: "Dựa cao nhìn xa, quả thật vui vẻ thoải mái, cuối cùng cũng không uổng công đi."

Phó Tuyên gật gật đầu, đứng ở bên người tỷ tỷ nhìn ra cảnh sông xa xa.

Phó Dung nhỏ giọng hỏi nàng: "Tỷ phu muội trừng phạt Ngô Bạch Khởi như vậy, muội muội hả giận không?"

Phó Tuyên lạnh nhạt nói: "Hắn tự làm tự chịu, có quan hệ gì tới ta, về sau đừng có trêu chọc chúng ta là được."

Phó Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt muội muội thanh tú nhỏ nhắn, trong lòng thật là buồn bực cực kỳ. Đời trước Ngô Bạch Khởi đến cùng làm thế nào bắt được trái tim muội muội? Theo thanh danh Ngô Bạch Khởi ở kinh thành, nếu như không vì muội muội nhận lời, hắn đi nhà mình hỏi cưới, khẳng định sẽ bị phụ thân không chút lưu tình mà đuổi ra ngoài.

Đáng tiếc lúc ấy nàng đã ở Túc vương phủ, với việc hai người giao kết không hề hay biết gì. Đời này muội muội cùng Ngô Bạch Khởi ngược lại gặp gỡ từ sớm. Bất quá hạ mắt nhìn tình hình, Ngô Bạch Khởi muốn sớm nghênh cưới muội muội là không thể nào, có thể 3 năm sau muội muội cập kê đem người ôm được về nhà, Phó Dung thật bội phục hắn.

"Đi thôi, thức ăn đã bày xong, chúng ta qua thôi." Giúp muội muội sửa sang tóc mai, Phó Dung cười nói.

Phó Tuyên cũng cười, ánh mắt lưu luyến từ ngoài cửa sổ thu lại, đi ra ngoài cảm ơn Phó Dung: "Cám ơn tỷ tỷ hôm nay mang ta ra ngoài, bên này cảnh sắc rất tốt."

Phó Dung nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, đổi lấy mày tiểu cô nương hơi nhíu.

Hai tỷ muội vào nhã gian sát vách, Quan ca nhi nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu hướng các tỷ tỷ vẫy tay, chỉ ra ngoài cửa sổ tỏ ý bảo các nàng tới đây nhìn: "Tam tỷ tỷ Lục tỷ tỷ mau nhìn, thuyền hoa chúng ta biến thành nhỏ rồi!"

Phó Tuyên không động, Phó Dung cho chút mặt mũi nhích gần đến trước cửa sổ nhìn một chút, đem đệ đệ từ trong ngực Từ Tấn nhận lấy, "Ăn cơm trước, ăn cơm xong tỷ tỷ mang Quan ca nhi đi bờ sông nhìn xem thuyền hoa chúng ta có phải là thật hay không bị biến nhỏ đi. Ai, Quan ca nhi càng lúc càng nặng, một lát ăn ít một chút, nếu không tỷ phu ngươi cũng ôm không nổi ngươi!"

Quan ca nhi bị tỷ tỷ đặt ở trên ghế, đang nhìn đầy bàn thức ăn nuốt nước miếng, nghe tỷ tỷ không cho phép hắn ăn nhiều, trong mắt to nhất thời chứa đầy ủy khuất lấy lòng.

Phó Dung quay đầu cười trộm.

Từ Tấn ngồi ở bên cạnh Quan ca nhi, đem muỗng đưa cho Quan ca nhi, trong mắt cũng mang theo 3 phần ý cười: "Quan ca nhi muốn ăn cái gì thì ăn, ăn nhiều nữa ta cũng ôm được."

Quan ca nhi lúc này mới nhoẻn miệng cười.

Phó Tuyên ở bên cạnh nhã nhặn dùng cơm, thấy tỷ phu tỷ tỷ cùng nhau chiếu cố Quan ca nhi, một nhà 3 người giống nhau, trong lòng một nơi nào đó kiên định, rồi lại có loại nhàn nhạt bất an. Tỷ phu này, rốt cuộc là vương gia, thật sự sau này sẽ vẫn đối tốt như vậy với tỷ tỷ sao?

"Tuyên Tuyên nghĩ cái gì vậy, dùng bữa a." Phó Dung thấy muội muội buông mi thất thần, cười gắp cho nàng một ít thịt tôm hùm.

Phó Tuyên mặt đỏ hồng, rầu rĩ nói: "Tỷ chiếu cố Quan ca nhi là được, không cần để ý tới ta."

Nàng lại không phải là trẻ con bốn năm tuổi, nơi nào còn cần tỷ tỷ gắp đồ ăn cho nàng?

Thời điểm này muội muội đáng yêu nhất, Phó Dung cho Từ Tấn một ánh mắt cười.

Từ Tấn nhìn Phó Tuyên mấy lần, nghĩ tới Ngô Bạch Khởi ở dưới cột lầu, luôn cảm thấy Ngô Bạch Khởi vẫn không xứng với Phó Tuyên cô nương tốt như vậy, không tự giác trong đầu tìm tòi một phen huân quý đệ tử trong kinh thành tuổi tác thích hợp. Sau khi ăn xong trở lại thuyền hoa, đợi Phó Dung dỗ xong đệ đệ đi ngủ, trở về nhã gian hai vợ chồng. Từ Tấn một bên giúp nàng gỡ tóc một bên thấp giọng nói: "Nùng Nùng nghĩ tương lai muốn cho Lục muội muội tìm cái dạng tài tuấn gì? Nàng nói trước đi, ta có thể thay nhạc phụ nhạc mẫu lưu ý chút."

Phó Dung không nghĩ đến, bởi vì không cần nghĩ, Ngô Bạch Khởi rất tốt a, Phó Dung còn nhớ thương cháu ngoại kiếp trước đâu.

"Tuyên Tuyên thích là được, tiểu nha đầu ánh mắt cao, người trong lòng nàng khẳng định cũng không kém, xem ra nàng có chủ ý của mình, vương gia không cần phí tâm." Lo sợ Từ Tấn lung tung dắt dây, Phó Dung vội vàng nói.

Từ Tấn hiểu, Phó Dung nhận định Ngô Bạch Khởi là vị muội phu này.

"Lục muội muội ánh mắt tốt, kia Nùng Nùng cảm thấy ánh mắt của mình như thế nào?" Buông lược xuống, đem người ôm vào trường tháp bên cạnh, Từ Tấn nâng cằm nàng hỏi.

Phó Dung cắn cắn môi, giảo hoạt nhìn nam nhân tuấn mĩ trước mắt, trong lòng lại phát sầu, vấn đề này nên trả lời như thế nào.

Từ Tấn kiên nhẫn chờ nàng.

Phó Dung đột nhiên chôn vào trong ngực hắn, ôm eo hắn rầu rĩ nói: "Ánh mắt ta không tốt."

Từ Tấn nhẹ nhàng, nghi hoặc mà "Ân" một tiếng, dùng cằm vuốt ve mái tóc dài đen nhánh mát lạnh như gấm vóc, "Vì sao nói như vậy?"

Phó Dung tay nhỏ vòng quanh lưng hắn, chậm rãi nói: "Vương gia đã sớm muốn cưới ta, ta lại nhận định vương gia ỷ thế hiếp người, ra vẻ đạo mạo, tuyệt không phải lương phối, lại còn lo lắng. Cuối cùng vẫn là phụ hoàng ngoài ý muốn tác hợp, ta mới có cơ hội chân chính nhận thức vương gia. Cho nên ta ánh mắt không tốt a, thiếu chút nữa đem rể hiền làm oan gia."

"Nói như vậy, Nùng Nùng hiện tại đối với ta rất hài lòng?" Từ Tấn đỡ bả vai nàng, khàn giọng hỏi.

Phó Dung buông mi mắt không nhìn hắn, mặt bởi vì vừa mới chôn trong ngực hắn đỏ bừng, "Vương gia đối với ta tốt như vậy, ta nếu là còn không vừa lòng, lão thiên gia cũng muốn phạt ta."

Từ Tấn thích nghe nàng nói lời ngon tiếng ngọt, ôm chặt nàng, nói ở bên tai nàng: "Kỳ thật Nùng Nùng ánh mắt cực chuẩn, bản vương quả thật ra vẻ đạo mạo".

Phó Dung lòng sinh cảnh giác.

Từ Tấn đã thuần thục chế trụ nàng, hai tay đem người đè ở trên giường, vội vàng cắn lỗ tai nàng: "No bụng sinh dâm dục, đây là nhân chi thường tình, Nùng Nùng liền theo bản vương đi?"

Phó Dung tức đến giận sôi lên, thấp giọng mắng hắn: "Đệ đệ muội muội ở ngay bên cạnh đâu!"

Từ Tấn cởi xiêm y nàng, động tác không có nửa phần chậm lại, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt phượng là thản nhiên nhiệt tình khát vọng, "Nùng Nùng đừng sợ, ta điểm nhẹ, nàng đừng kêu, bọn họ không nghe được."

Phó Dung cắn chặt môi, bởi động tác của hắn, trong mắt mau chóng nổi lên màu nước.

Từ Tấn yêu thương hôn lên.

Thuyền hoa dập dềnh, nước sông Định Hà chảy xuôi không biết mệt mỏi, bị thân thuyền hoa ngăn trở, nước sông không cam tâm mà cố gắng tuôn về phía trước, thân thuyền vô lại đong đưa, vẫn là lảo đảo không chịu mở ra, nước sông tiếp tục xông vào. Chiếc thuyền liền tiếp tục lắc, che đậy chủ nhân bên trong nhã gian nháo ra động tĩnh.

Kinh thành trong nhã gian Phượng Lai Nghi, cũng có người trộm hương.

"Oan gia, chàng điểm nhẹ, đừng để nha hoàn bên ngoài nghe được." Một quý phụ nhân quần áo nửa cởi, lười biếng chống bức tường, quay đầu khuyên nhủ.

Nam nhân một thân hoa phục, khóe miệng trào phúng giơ lên: "Nàng đừng kêu ra tiếng không phải được rồi sao?"

Quý phụ nhân mắt đẹp khép chặt, cũng không nhìn thấy thần sắc nam nhân, cắn môi ẩn nhẫn chốc lát, đột nhiên nói: "Hôm nay Phượng Lai Nghi dường như thanh tĩnh nhiều a, có phải khách đều đi Như Ý trai mới mở kia?"

Nam nhân khựng một chút, "Nàng hỏi ta, ta hỏi ai?"

Quý phụ nhân cười khẽ, "Chàng là thiếu đông gia Phượng Lai Nghi, đột nhiên xuất hiện một cường địch dựa vào Túc vương phủ như vậy, chàng có thể không biết?"

Kỷ Thanh Đình sắc mặt triệt để nhục nhã xuống.

Nếu như không phải biết đối phương có Túc vương phủ chống lưng, bọn họ Kỷ gia đã sớm ra tay, còn có thể cho phép người khác đến chia phần bát canh này?

Bất quá, hắn đã xem trang sức của Như Ý trai, quả thật có mấy thứ so với trang sức mà thợ thủ công nổi danh nhất Phượng Lai Nghi làm ra nhìn còn xuất sắc hơn 3 phần, xuất sắc tới mức làm cho hắn có cảm giác quen thuộc.

Cố nương tử, Cố nương tử...

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, Kỷ Thanh Đình đột nhiên lui ra, lấy khăn chà lau qua loa, miệng nói: "Ta còn có việc, nàng đi trước đi." Âm thanh tuy rằng khàn khàn, lại khôi phục bình tĩnh như thường, dù ai nghe cũng sẽ không đoán được một giây trước hắn còn đang cùng người pha trộn.

Quý phụ nhân khó có thể tin xoay người, nhìn theo bóng dáng nam nhân vô tình sải bước rời đi, sườn mặt tuấn mĩ nháy mắt đã bị bình phong che khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.