Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 17



“ Ngày mai chúng ta mang các muội ấy vào trong núi đi dạo đi? Chuẩn bị vài món ăn thôn quê, liền ăn ở ngoài luôn đi?” Sau một lát, Lương Thông chột dạ đề nghị.

Phó Thần lắc đầu: “ E là đợi cả hai bên sẽ muộn mất, Nùng Nùng quyết tâm học bơi, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian đi ra ngoài, huống hồ muội ấy rất lười, ngồi xe ngựa đi đâu chơi không thành vấn đề, huynh bảo muội ấy đi bộ, muội ấy nhất định không chịu.”

Lương Thông thất vọng, Phó Dung cùng muội muội không đi, Phó Uyển càng không có khả năng sẽ đi. “ Nếu không chúng ta đi săn thú để làm vài món, buổi tối ở trong sân nướng ăn?” Trong lòng ngứa ngáy, Lương Thông vắt óc tìm mọi cơ hội để thấy mặt Phó Uyển.

Phó Thần ngẫm nghĩ: “ Chủ ý này không sai, cả ngày các muội ấy chỉ ở trong nhà chắc chưa được ăn món như vậy!”

Lương Thông cực kì mừng rỡ, nên buổi chiều không bắn trật mũi tên nào. Trước khi mặt trời lặn, hai người thắng lợi trở về, Phó Dung, Lương Ánh Phương hưng phấn đi xem náo nhiệt, Lương Thông nhìn phía sau 2 người, cố nén mới không mở miệng hỏi thăm, một bên cúi đầu nhìn xuống con mồi, một bên lắng nghe huynh muội Phó Thần nói chuyện.

Phó Uyển thích thanh tĩnh, theo thói quen Phó Thần cưởi dặn dò Phó Dung: “ Buổi tối chúng ta nướng đồ ăn, huynh tự mình nướng.” Ca ca rất giỏi nướng đồ ăn, Phó Dung vô cùng vui vẻ, lấy lòng nói: “ Cần muội hỗ trợ hay không?”

Phó Thần chê cười nàng: “ Thôi đi, không cẩn thận lại bị thương ở tay, sau đó muội không cần lại lấy nước mắt ăn vạ với huynh, Uyển Uyển mà nói lời này thì không sai biệt lắm.” Lương Thông trong lòng vừa động, có lẽ tối nay có thể được ăn món nàng làm?

Đáng tiếc sau khi Phó Uyển nghe nói liền trực tiếp kêu Phó Dung, Lương Ánh Phương trở về, đợi Phó Thần làm tốt món ăn rồi sai nha hoàn đưa tới hậu viện. Lương Thông khó có thể tin được, tựa như nhiệt huyết sôi trào bị một thùng nước lạnh từ trên trời giáng xuống.

Phó Thần cho là hắn khiếp sợ phương thức chung đụng của huynh muội nhà mình, có chút lúng túng nói: “ Muội muội này của ta, đừng nhìn nàng nhỏ hơn ta một tuổi, có đôi khi lại giống như tỷ tỷ cái gì cũng quản.” Lương Thông phẫn nộ nhét miếng thịt vào miệng, thấy nhạt như nước ốc.

Phó Dung ăn rất ngon, ăn đến có chút tiếc hận: “ Chọn sai rồi, chúng ta nên để qua đoan ngọ rồi mới tới đây, có thể ở thêm được nhiều ngày.” Phó Uyển sẵng giọng: “ Muội cho là nơi này là của nhà chúng ta, muốn ở bao lâu cũng được, không biết khách sáo gì hết.”

“ Uyển tỷ tỷ nói lời này là sai rồi, muội cùng Nùng Nùng là tỷ muội thân thiết, chỉ cần các ngươi muốn, tùy thời đều có thể lại đây, dù sao tổ phụ của muội cũng không thích ngâm ôn tuyền, chúng ta không đến, bình thường cũng không dùng tới.” Lương Ánh Phương lập tức giải thích, nàng thích Phó Dung ở trước mặt nàng bộc lộ tính tình chân thật, nếu Phó Dung giống Phó Uyển nói lời khách khí như vậy, hoặc giả tạo giống Tề Trúc, nàng sẽ không thân cận với Phó Dung như vậy.

Nhìn nàng cười hì hì, trong lòng Phó Uyển có chút chua xót, mẫu thân Lương Ánh Phương mất sớm, trong nhà chỉ có một cô nương là nàng. Con cháu của mấy thúc bá thì ở nơi khác, từ nhỏ tới lớn bên cạnh không có một nữ quyến nào, khó trách nàng sáng sủa giống một nam nhi.

Nghĩ như vậy, nàng không có khách khí nữa “ Được, mùa đông chúng ta lại đến nữa, nếu có tuyết rơi thì tốt hơn.” Lương Ánh Phương hơi kinh hãi, Phó Dung cũng lộ vẻ biết sai: “ Được, được, đây là tỷ nói. Đến lúc đó muội cầu nương tỷ đừng đổi ý.”

Phó Uyển cưng chìu trừng mắt nhìn nàng. Buổi tối Phó Uyển cùng Phó Dung ngủ cùng một phòng, Lương Ánh Phương cứng rắn muốn ở lại, các cô nương xúm lại một chỗ nói chuyện không hết, cười đùa nháo tới canh hai mới ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Phó Dung cùng Lương Ánh Phương đều không dậy nổi, Phó Uyển hết cách với các nàng, nên đi rửa mặt trước. “ Tiểu thư, thiếu gia mời các người đi qua.” một mình đang ăn điểm tâm, Bạch Chỉ lại đây đưa lời. Bạch Chỉ là một trong 3 nha hoàn do Kiều Thị cho nữ nhi lựa chọn, miễn cưỡng dung mạo được coi là trung đẳng, người mặc váy tím đứng một chỗ không có chút thu hút nào, chẳng qua khi nàng cúi người hầu hạ Phó Uyển súc miệng thì quần áo rộng rãi rũ xuống lộ ra vòng eo tinh tế bằng khoảng hai hai bàn tay.

Bất quá đối với người nhìn thấy qua mẫu thân cùng muội muội tuyệt sắc của Phó Uyển mà nói, eo của Bạch Chỉ cũng không tính là gì. Súc miệng xong, Phó Uyển vào bên trong phòng nhìn thoáng qua, thấy 2 tiểu cô nương vẫn ngủ say, mỗi người nàng đều niết một chút, bất đắc dĩ phải đi trước.

Vòng qua hành lang, Phó Uyển nhìn thấy 2 thiếu niên đứng phía trước, vóc dáng ca ca cao như vậy, nay đứng bên cạnh người kia xem ra vẫn ngây ngô không ít. Ý niệm đầu tiên của Phó Uyển là lui trở về, vừa muốn xoay người bên kia Phó Thần, Lương Thông cũng phát hiện ra nàng: “ Uyển Uyển.”

Phó Uyển vốn không thích ca ca mang người ngoài lại đây đẻ gặp nàng. Nghe hắn tự nhiên kêu nhũ danh của nàng, thì càng bực nhưng đã chạm mặt, bây giờ mà nàng rời đi thì rất khó coi, chỉ phải tỏ ra bình tĩnh mà đi qua, cách hai người khoảng 10 bước thì dừng lại: “ Ca ca gọi chúng ta qua là có chuyện gì?”

Ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp, nhìn nàng mặc một thân áo thêu hoa hải đường hồng cùng giày, giống như một đóa hoa sen mới nở, mắt hạnh đen bóng so với giọt sương còn long lanh hơn.

Lương Thông thật không nhịn nổi, trước khi Phó Thần lên tiếng đã đoạt nói trước: “ Nhị, nhị muội muội, Ánh Phương sao không lại đây?” hắn muốn kêu Uyển Uyển, cũng may hắn giữ vững lý trí. Phó Uyển lặng lẽ cắn môi, ai là nhị muội muội của hắn? Nhìn không chớp mắt, Phó Uyển nhìn Phó Thần nói: “ Hai người bọn họ ngày hôm qua học bơi mệt mỏi, muốn tối nay đi học nữa, đến cùng ca ca có chuyện gì?”

Phó Thần nói: “ Hiếm khi được ra ngoài, muốn hỏi các muội có muốn đi ra ngoài một chút hay không.” Tâm tư Nùng Nùng thiên biến vạn hóa, hắn vẫn phải đi hỏi, miễn cho khi hắn quay về bị nàng thầm oán không cùng nàng chơi. “ Được, đợi các muội ấy tỉnh, ta đi hỏi một chút, sau đó sai người nói cho huynh biết, vậy muội đi trước.” Phó Uyển lời ít mà ý nhiều, nói xong không chút do dự xoay người đi trở về, bước chân không nhanh không chậm. Xem bóng dáng phía sau thì thướt tha thong dong, nhưng trên mặt chân mày đang nhíu lại.

“ Vậy chúng ta làm cái gì?” Phó Thần hỏi Lương Thông, “ Cùng đấu, đấu chiêu thì như thế nào?” Lương Thông lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, nhìn người sư đệ này, thật muốn hỏi hắn cho mình làm muội phu của hắn được không. Mới qua một đêm mà hắn đã không chịu nổi, hận không thể ngay hôm nay lập tức cưới nàng về nhà. Miễn cho mỗi khi tỉnh giấc thì nhớ mong, cưới về rồi thì là người của mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó. một trái tim đang thấp thỏm, không biết mở miệng nói chuyện như thế nào, một gã sai vặt nhanh chân bước tới: “ Thiếu gia, Tề đại công tử tới.” một câu liền đem dũng khí của Lương Thông tích tụ cả nửa ngày bị đánh tan, cả khuôn mặt đều nhăn lại, thật không biết nên oán hắn hay cảm kích hắn đây.

Hai người vừa nói vừa đi nghênh đón người, Tề Sách cưỡi ngựa đến, một thân trường bào cổ tròn xanh thẫm thêu trúc, tuấn lãng phi phàm, thấy 2 người cười nói: “ Sợ các ngươi đi dạo trong núi không mang theo ta, nên phải tới đây sớm.”

Phó Dung ngủ tới mặt trời lên cao mới tỉnh, mơ màng xoay người, hai chân truyền đến đau đớn không thích hợp. Chớp mắt, Phó Dung ngồi dậy xoa xoa chân, cười khổ đẩy Lương Ánh Phương ra: “ Bị ngươi nói trúng rồi!”

Lương Ánh Phương nằm sấp một hồi mới ngẩng đầu dậy, thấy Phó Dung cúi người xoa chân, lập tức hiểu ra, thờ ơ nói: “ đi lại trong vườn hai vòng thì tốt rồi, không phải ta thích nói ngươi, bình thường nên vận động nhiều, yếu ớt nhu nhược sau này gặp phải chuyện gì đều không chạy nổi.”

Phó Dung phồng miệng: “ Ngươi nói thật dễ dàng, ngươi cũng biết ta chịu khổ không nổi, không thể làm đến giống như ngươi biết luyện công phu.” Lương Ánh Phương tỉnh hoàn toàn, cùng Phó Dung tựa vào đầu giường, đem đôi chân dài của mình hướng Phó Dung khiêu khích: “ không phải ngươi hâm mộ ta có đôi chân dài sao? Ta dạy ngươi vài động tác, sáng tối mỗi ngày luyện tập khoảng hai khác, đảm bảo ngươi sẽ có đôi chân dài, nói không chừng còn có thể cao hơn nữa.”

Phó Dung như nhặt được bảo bối, ôm chằm lấy nàng: “ Nhanh dạy ta.”

“ Dạy muội cái gì, đứng lên ăn cơm, lại không ăn thì đã quá trưa.” Phó Uyển bước chân nhẹ nhàng từ ngoài đi vào: “ Ca ca vừa mới hỏi các muội có muốn đi dạo trong núi không? Các muội nghĩ như thế nào?” Phó Dung nhìn Lương Ánh Phương, lập tức cự tuyệt: “ không đi, muội chưa học bơi được đâu.” Đường núi ghập ghềnh, có cái gì tốt mà đi dạo, Phó Uyển hài lòng gật đầu. dùng qua điểm tâm, Phó Dung muốn đi tản bộ trong vườn để giảm mệt mỏi ở chân, Phó Uyển đứng lên nói: “Tỷ cũng cùng muội đi.”

Từ Lan Hương, Phó Dung biết được Tề Sách tới đây, đương nhiên không muốn tỷ tỷ đi ra ngoài cho Tề Sách có cơ hội gặp được, chỉ cho Phó Uyển trong phòng ngồi đợi. Phó Uyển quả thật cũng không muốn đi ra ngoài, sợ lần nữa đụng phải Lương Thông, chỉ dặn dò hai người ngoan ngoãn một chút, tốt nhất trực tiếp đến Thanh Tuyền các, đừng chạy loạn trong vườn. Phó Dung ngoan ngoãn hứa hẹn, lúc ra cửa vừa vặn Lan Hương trở lại, Phó Dung tìm cái cớ đem người đến một bên: “ Thiếu gia bọn họ đang làm gì?”

Lan Hương nói nhỏ: “ đang tỷ thí ở Tùng Hạc hiên, thời điểm nô tỳ đi coi thì thấy thiếu gia cùng Tề đại công tử đang tỷ võ.” Phó Dung không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nơi này dù sao cũng là thôn trang của Lương gia, không được chủ nhân cho phép, Tề Sách dù có âm mưu quỷ kế gì cũng phải bỏ rơi được ca ca và Lương Thông mới được. Nhưng là khách nhân, lấy tính tình hào sảng, hiếu khách của Lương Thông làm sao để Tề Sách một mình được?

Bất quá để đề phòng bất trắc, Phó Dung vẫn để Lan Hương ở lại hậu viện, nếu tỷ tỷ muốn ra khỏi phòng, Lan Hương sẽ lập tức sai tiểu nha hoàn thông báo cho nàng biết. Phó Uyển cũng không có rời đi, chỉ thấy mặt trời ngày càng lên cao, lo lắng 2 tiểu cô nương tắm lâu trong hồ không tốt, phân phó Bạch Chỉ đi kêu: “ Ngươi đi Thanh Tuyền các xem, nếu tam tiểu thư vẫn chưa đi ra, ngươi nhắc nhở một tiếng.” Bạch Chỉ lĩnh mệnh đi.

Lan Hương thăm dò liếc nhìn, chỉ thấy có mỗi Bạch Chỉ ra ngoài, liền tiếp tục canh chừng. Đất đai thôn trang Lương gia rất rộng, trong hoa viên đình đài, lầu các, cảnh sắc rất nhiều. Bạch Chỉ trên đường vừa đi vừa nhìn, bước chân không khỏi bước chậm lại, ngẫu nhiên còn dừng lại ngắm hoa. Có lẽ không chuyên tâm để ý, đến một chỗ rẽ, thình lình có một bóng người đi ra, Bạch Chỉ “ A” hô nhỏ một tiếng, ngay sau đó liền ngã xuống đất. Nàng là đại nha hoàn của Phó Uyển, bình thường ăn sung mặc sướng giống như một nửa tiểu thư, lúc nào chịu ủy khuất như vậy, nên liền mặt lạnh vừa đứng lên vừa mắng: “ Nô tài nào hầu hạ ở đâu, đi đường…”

Chẳng qua khi nàng nhìn rõ diện mạo tuấn mỹ, lạnh lùng của nam tử đối diện, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nhận sai: “ Lúc đầu Bạch Chỉ va vào sau lại nói lỡ, kính xin đại công tử thứ tội.”

“ Ngươi nhận ra ta?” Tề Sách nhìn phía sau nha hoàn hỏi, Bạch Chỉ trong lòng kêu khổ, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, thì ra hắn căn bản chưa từng chú ý đến nàng.

“ Thưa đại công tử, nô tỳ là nha hoàn của Phó gia, khi lão thái thái quý phủ mừng thọ, nô tỳ đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, bởi vậy…”

Tề Sách thản nhiên “ Ừm” một tiếng, “ Về sau đi đường cẩn thận một chút.” Rồi xoay người đi, Bạch Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, hắn nói câu kia là răn dạy hay là quan tâm? Nếu là răn dạy, ngữ khí quá mức bình tĩnh, nếu là quan tâm…

Nghĩ tới có thể khả năng khác, mặt Bạch Chỉ lại đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, liền thấy một túi thơm màu lam nằm dưới đất. Là của hắn không cẩn thận làm rơi sao? Bạch Chỉ ngẩng đầu, không thấy bóng dáng nam nhân kia, nàng nhìn trái phải, đem túi thơm kia nhặt nhanh giấu vào trong tay áo. Bụi thúy trúc phía trước, khóe miệng Tề Sách nhếch lên khinh miệt. một đứa nha hoàn cũng dám mơ tưởng tới hắn, nếu không phải hành tung Phó Uyển khó hỏi thăm, hắn cũng sẽ không lợi dụng nàng ta một lần.

Ánh mắt của nam nhân khinh miệt, mà Phó Dung cùng Lương Ánh Phương ở một bụi hoa khác lắc đầu, ý bảo đợi một lát nữa hãy đi ra ngoài, miễn cho Tề Sách phát hiện mà đả thảo kinh xà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.