Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 188



Phó Dung nhớ ra rồi.

Năm đó thúc đẩy nàng quyết định hòa ly với Từ Yến là một phong thư nhà của ca ca.

Đó là một phong thư nhà báo hỉ, ca ca 20 tuổi vừa từ phủ quân vệ điều đến Kim Ngô Vệ không lâu, lập tức lập một đại công, trực tiếp thăng nhiệm lên chính tứ phẩm Kim Ngô Vệ chỉ huy Thiêm Sự, thành người tâm phúc bên cạnh Gia Hòa đế, thường xuyên tùy giá. Vừa vặn năm ấy tới phiên 3 năm một lần khảo hạch công tích quan viên triều đình, Gia Hòa đế ngay trước mặt ca ca khen ngợi phụ thân tài cán, ca ca suy đoán thánh ý, viết thư về nhà, báo cho phụ thân sang năm hơn nửa có thể chuyển vào kinh thành.

Mà ca ca lập đại công, chính là Trung Thu đêm đó cứu Nhị công chúa một mạng.

Đời này một nhà thuận gió xuôi nước, lại là sự tình cách lâu như vậy, Phó Dung nhất thời đã quên, hơn nữa ca ca bình thường thích ở trước mặt nàng nói quá lên, thật làm chuyện gì lớn, ca ca sẽ không nhiều lời. Trong thư nhà, chuyện trong cung bị cháy, hắn cứu Nhị công chúa chỉ đơn giản nhắc một câu. Hắn nếu nhiều bút mực miêu tả mình là cỡ nào anh dũng mà từ hiểm cảnh cứu Nhị công chúa ra, Phó Dung có lẽ sẽ không quên được sạch sẽ như thế.

Đời này đâu, ca ca từ sớm đã vào Kim Ngô Vệ, như vậy đêm nay chỗ Nhị công chúa bị chát, người thế thân ca ca tại vị trí kia có thể đúng lúc cứu Nhị công chúa sao? Nếu như không thể...

Nghĩ tới Nhị công chúa thẹn thùng mỉm cười, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền khả ái, ngực Phó Dung khó chịu tựa như bị người dùng dây thừng ghìm chặt.

"Nùng Nùng làm sao vậy?" Từ Tấn tự mình uống trước một bát trà lạnh, sau đó một lần nữa rót đầy 8 phần, đang muốn bưng qua cho Phó Dung, quay người lại, thấy nàng trắng bệch nghiêm mặt ngồi ở trên giường, như là mới vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Trong lòng cả kinh, Từ Tấn vội vàng buông bát trà xuống chạy tới trước giường, đỡ lấy bả vai Phó Dung, "Làm sao vậy?"

Phó Dung nên nói với hắn như thế nào?

Nói chỗ Nhị công chúa bị cháy?

Vậy tại sao nàng lại biết?

Không nói tới nếu Nhị công chúa thật sự xảy ra chuyện thì làm thế nào đây? Có lẽ hiện tại chỗ Nhị công chúa bên kia còn chưa bị cháy, nàng nói cho Từ Tấn, Từ Tấn lập tức tiến cung đề phòng, có thể cứu Nhị công chúa một mạng.

"Vương gia, ta, ta..."

Nàng túm lấy tay Từ Tấn, ngửa đầu nhìn hắn, thấy Từ Tấn mắt phượng lo lắng, đột nhiên không nói được nữa.

Đời này nhiều chuyện đều thay đổi, ngộ nhỡ chuyện đêm nay cũng thay đổi, nàng liều lĩnh mạo hiểm khuyên Từ Tấn tiến cung, bị Từ Tấn phát hiện trùng sinh, Từ Tấn vội vàng chạy qua, Nhị công chúa bên kia lại bình yên vô sự, Từ Tấn sẽ nghĩ sao? Mà nàng nói dối một lần, lần sau Từ Tấn chân chính đối mặt nguy hiểm, nàng muốn nhắc nhở, Từ Tấn có thể khinh thường hừ mũi hay không?

Nhưng mà không nói...

Trong đầu thiên nhân giao chiến, nói và không nói đều mạo hiểm, Phó Dung đang định bất cứ giá nào quyết định lấy an nguy của Nhị công chúa làm trọng thì bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh bức thiết của Hứa Linh: "Vương gia vương phi, trong cung đi lấy nước! (có đám cháy, các bạn TQ nói tránh thành đi lấy nước)"

Từ Tấn hoàn toàn biến sắc mặt.

Tình cảnh này cỡ nào quen thuộc?

Đời trước buổi tối này, hắn cũng bị người đánh thức trong lúc ngủ mơ, tiến cung thì phát hiện là Phượng Dương các của Nhị công chúa bị cháy, vạn hạnh Nhị công chúa không có việc gì. Đời này, có lẽ là bởi vì từng có kinh không hiểm hắn không để ở trong lòng, cũng có lẽ là vì Nhị công chúa cùng hắn tổng cộng cũng chưa nói với nhau được mấy câu, hắn không coi trọng nàng, cũng có thể là lúc cung yến trong lòng hắn tất cả đều nghĩ đến nhi tử, sau khi trở về tất cả chỉ nghĩ đến thê tử, hắn liền triệt triệt để để quên việc này.

Phó Dung, nàng cũng nhớ ra rồi sao?

Bất chấp việc Phó Dung đời trước làm sao biết chuyện này, Từ Tấn khẽ ấn bả vai Phó Dung một chút: "Nàng ở nhà an tâm chờ, ta liền tiến cung. Nùng Nùng đừng sợ, trong cung thị vệ nghiêm ngặt, vô luận lửa cháy chỗ nào đều sẽ không xảy ra chuyện."

Nói xong vội vàng rời đi.

~

Trong tẩm điện Gia Hòa đế tuổi gần năm mươi tuổi đang cùng Lệ quý nhân Quản Anh gió xuân lần thứ 2.

Quản Anh chỉ là cô nương nhà nông, sinh ra ở Dương Châu, bởi vì xinh đẹp bị tri huyện bản địa thu làm nghĩa nữ, sắp xếp vào tuyển tú lần này. Tuyển tú tuyển tú, chủ yếu vẫn là nhìn mặt, phía dưới tuyển người, gặp Quản Anh sinh ra tuyệt sắc, cũng không nghiêm túc xác minh thân phận nàng, trực tiếp đưa tới kinh thành.

Từ ngày trở thành tú nữ, Quản Anh liền có một cảm giác như đang nằm mơ.

Ăn là cơm tẻ, mặc là váy tơ lụa, bên người nhìn thấy cũng đều là quan gia nữ nhi cử chỉ vừa vặn.

Được Gia Hòa đế sủng hạnh thì càng giống nằm mơ.

Bởi vì Gia Hòa đế không gọi nàng là quý nhân, cũng không gọi nhũ danh A Anh của nàng, mà là không ngừng hô "Đình Đình".

Lúc này cũng giống như vậy.

Kỳ thật Quản Anh có chút không thoải mái, nam nhân độ tuổi này đủ để làm tổ phụ (ông nội) nàng, thoạt nhìn lại, so với tổ phụ trong nhà thì trẻ hơn rất nhiều, động tác của hắn hữu lực như vậy, dường như không biết mỏi mệt. Quản Anh không ở bên cạnh nam nhân bao giờ, nàng không biết việc này rốt cuộc nên như thế nào, chỉ nhớ tới buổi chiều đầu tiên Gia Hòa đế dường như cũng không kiên trì lâu như vậy, nàng không hiểu mà sợ hãi.

Thật sự không thoải mái, nàng nhịn không được nhỏ giọng khóc ra.

Gia Hòa đế động tác khựng lại, nhìn cô nương dưới thân, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mắt đầy nước mắt, dường như bỗng chốc trở về mấy chục năm trước. Khi đó Đình Đình của hắn cũng như vậy, mảnh mai đáng thương khóc xin hắn chậm chút.

Đây cũng là Đình Đình của hắn, biết hắn chưa từng chân chính quên nàng, cho nên nàng luân hồi chuyển thế lại đến bồi hắn.

Nghĩ đến điều này, Gia Hòa đế càng thêm khó có thể tự chủ, "Đình Đình không khóc, rất nhanh..."

Hắn cúi đầu chặn lại môi đỏ của tiểu cô nương, lại thảo phạt.

Vừa mới kết thúc, Gia Hòa đế đắm chìm trong sự vui sướng cực hạn, nhắm mắt thở dốc thì đại thái giám Vạn Toàn vô cùng lo lắng chạy tới: "Hoàng Thượng, Phượng Dương các chỗ Nhị công chúa đi lấy nước!"

Phúc Tuệ?

Gia Hòa đế bỗng nhiên ngồi dậy!

Hắn có nhiều nhi tử như vậy, nữ nhi chỉ sống được một người này, giống như hòn ngọc quý trên tay nuôi lớn như vậy...

"Nhanh đi cho người cứu hoả, cứu không được Phúc Tuệ, Trẫm muốn đêm nay tất cả thị vệ đang trực chôn cùng!"

~

Bên ngoài Phượng Dương các, Phó Thần dẫn người dưới tay vội vàng chạy tới, chỉ thấy bên trong thế lửa đã lan tràn khắp nơi.

Xa xa có động tĩnh các thị vệ khác lo âu chạy đến, Phó Thần lệnh cho hai tâm phúc sắp xếp bọn thị vệ đi trước múc nước dập lửa, hắn mau chóng hướng đám cung nữ ma ma chạy tới, la lớn: "Điện hạ người ở nơi nào!"

Nam nhân thanh âm khí thế hùng hồn phảng phất áp chế ngọn lửa tàn sát bừa bãi, truyền ra xa.

đại ma ma bên cạnh Nhị công chúa sớm gấp đến điên rồi, nghe được âm thanh, thấy là thị vệ, như nhìn thấy cứu tinh nhào tới: "Vị đại nhân này, không thấy công chúa, ta nghe được lửa cháy liền đi vào bên trong gọi công chúa, nhưng công chúa căn bản không ở bên trong, ta tìm tất cả các nơi đều không thấy..."

"Gian bắt cháy đầu tiên cũng tìm rồi?" Phó Thần nhìn chằm chằm vào phòng ốc phía trước gần như sắp biến thành một biển lửa nói.

Đại ma ma khóc gật đầu: "Đều phái người tìm rồi, không nhìn thấy công chúa a..."

Bên cạnh một cung nữ áo xanh đột nhiên quỳ xuống, run lẩy bẩy khóc nói: "Ma ma, ta, ta cùng Lan Nguyệt phụ trách đi gian lầu gác đó tìm, bởi vì thế lửa quá lớn, ta, chúng ta không dám đi vào bên trong..."

Bởi vì cảm thấy công chúa đêm hôm khuya khoắt sẽ không đi lầu gác, các nàng ôm tâm tư may mắn đơn giản tìm ở lầu 1 rồi đi ra, mãi đến lúc cung nhân tìm hết các nơi trong Phượng Dương cũng không có phát hiện ra công chúa, các nàng mới ý thức được công chúa có khả năng ở trong lầu gác kia. Chỉ là, nơi đó là cháy đầu tiên, lầu gác đều sắp bị ngọn lửa nuốt mất.

Đại ma ma hận đến nghiến răng nghiến lợi, dẫn người chạy về bên kia, nhưng có người còn nhanh hơn các nàng.

Phó Thần như cơn gió chạy đến phía trước một người thị vệ, cướp thùng nước trong tay hắn, giơ cao lên đỉnh đầu, xối tất cả nước lên người, rồi càng nhanh hơn xông vào toà lầu gác 2 tầng kia.

Lầu 1 mấy gian phòng đều đã tìm qua, không có một bóng người, khói đặc nổi lên bốn phía, ngọn lửa tràn ngập, Phó Thần ngó nhìn cầu thang gần như hoàn toàn đứng lên, dùng tay áo ướt bịt miệng mũi, chạy nhanh lên trên. Cầu thang bằng gỗ dương rắn chắc lúc này biến thành bó củi tốt nhất, phát ra tiếng vang khi cháy, mắt thấy lại còn vài bước là lên đến nơi, dưới chân Phó Thần đột nhiên không còn bậc thang.

Lúc rơi xuống, Phó Thần gắt gao bám sàn gác phía trên, nhân lúc cả cầu thang đổ sập xuống, chân dài đưa ra đáp tới sàn gác, nhảy lên. Cúi đầu nhìn, trên người đều là nước, đụng tới lửa tạm thời cũng không cháy, Phó Thần tiếp tục bịt miệng mũi, liếc nhìn một vòng gian phòng lầu 2, cuối cùng hướng chạy tới gian phòng thích hợp ngắm trăng rằm kia.

Ánh lửa như tia chớp, Phó Thần cúi người tìm kiếm, ở chạn thức ăn phía Tây, phía dưới phát hiện một đạo thân ảnh.

Phó Thần hoàn toàn biến sắc mặt.

Nhị công chúa ngã vào bên trong một chậu nước, chậu nước móc ngược một bên, chung quanh miệng chậu toàn mảnh sứ vỡ. Phó Thần liếc mắt nhìn tủ bát bên cạnh, suy đoán Nhị công chúa hẳn là phát hiện ra cháy muốn dập lửa, trong lúc lo âu không cẩn thận đụng đến tủ bát, bị đồ sứ ở trên rơi xuống đánh ngất.

May mắn chậu nước này hoàn toàn hắt trên người nàng, bằng không lấy thế lửa nơi này, trên người Nhị công chúa sớm đã bắt cháy.

Ôm lấy tiểu cô nương ngất đi, Phó Thần vội vàng quay người.

Đỉnh đầu lại có xà ngang ào ào rơi xuống dưới, ngăn đường đi.

Hô hấp trở nên khó khăn, Phó Thần lập tức đoán được cho dù hắn có thể ra khỏi căn phòng này, chỉ sợ cũng không ra khỏi được lầu gác 2 tầng này.

Tình thế bức người, Phó Thần ôm Nhị công chúa hướng cửa sổ bên kia chạy tới, một cước đá ra, cửa sổ sớm đã bị biển lửa đốt thành củi, nhất thời rơi xuống đất. Phó Thần đi về phía trước hai bước, thấy phía dưới là một mảnh bồn hoa không thấy rõ. Hắn bảo vệ đầu Nhị công chúa, tránh né vị trí cửa sổ rơi xuống, không chút do dự nhảy ra ngoài.

Hắn ngửa mặt rơi xuống đất, sau lưng bị cành hoa đâm vào thịt, đau như khoét tim, đau đến mức hắn nhất thời khó có thể đứng lên.

Nhị công chúa bị chấn động đả kích, mở mắt ra, nhìn thấy chính là dáng Phó Thần nhe răng nhếch miệng trong ánh lửa.

"Phó nhị ca?" Nàng lẩm bẩm kêu.

Phó Thần gian nan mở mắt ra, vừa muốn nói chuyện, chợt thấy đỉnh đầu có cây gỗ đang cháy rơi xuống, dưới tình thế cấp bách không biết khí lực đến từ đâu, ôm lấy Nhị công chúa lăn ra ngoài, thuận thế nhằm phía trước mặt đất trống đặt người lên.

Bọn thị vệ đều ở phía trước bận rộn cứu hoả, bên này ngược lại là một mảnh thanh tịch.

"Công chúa trên người có chỗ nào không thoải mái?"

Xác định an toàn rồi, Phó Thần buông xuống tiểu cô nương trong ngực, ưỡn thẳng lưng hỏi.

Hắn ngược lại là muốn khom lưng thở dốc, bất đắc dĩ trên lưng vô cùng đau đớn, chỉ có thể đứng thẳng.

Nam nhân thân hình cao lớn, một bên sườn mặt bị ánh lửa chiếu sáng, một bên ẩn trong bóng tối, nhưng trong bóng tối cũng có ánh trăng...

Nhị công chúa ngửa đầu nhìn nam nhân này đem nàng từ trong biển lửa cứu ra, lần đầu tiên dựa gần như vậy, nàng ngoài ý muốn phát hiện, Phó Thần so với ngày đó xa xa liếc nhìn còn đẹp mắt hơn, như là thần tiên hạ phàm.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, căn bản không nghe thấy hắn nói cái gì.

"Nhị công chúa?" Phó Thần cho rằng tiểu cô nươngbị dọa ngây ra, đưa tay quơ quơ ở trước mắt nàng.

Nhị công chúa hoàn hồn.

Chẳng biết tại sao, tim đập đặc biệt nhanh đặc biệt nhanh, trên mặt cũng nóng lên, sợ bị nam nhân nhìn ra, nàng ngượng ngùng cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.