Đi tới nơi, nhìn cửa cung quen thuộc lại có chút xa lạ, Gia Hòa đế giật mình phát hiện mình đã sắp 3 tháng không đến đây.
Khó trách nàng sẽ ngã bệnh.
Đi vào cổng, nghĩ tới trước kia đi tới đây Thục phi đều mặc áo váy
ngày thường ở viện chờ hắn, vẻ mặt ôn nhu, Gia Hòa đế càng thêm áy náy.
Lúc hắn không một tiếng động vào trong phòng, nhìn thấy trên giường Thục phi tròng mắt hơi thâm đang nằm ngủ, nhìn thấy nàng rõ ràng khuôn mặt
hao gầy, trong lòng không khỏi đau. Khoát tay tỏ ý bảo đám người Sầm
công công Vạn Toàn đi xuống, hắn ngồi nghiêng ở trên giường, cầm bàn tay mảnh khảnh của Thục phi, tay kia kìm lòng không được vuốt ve khuôn mặt
nàng.
Sắp 40 tuổi, bảo dưỡng được tốt mấy, khóe mắt đều có nếp nhăn tinh tế.
Nhưng nàng chưa từng ở trước mặt hắn có ý đồ che giấu, sẽ không giống
Hoàng Hậu nùng trang diễm mạt như vậy. Có hồi Trăn ca nhi tới, nàng còn
cười dạy Trăn ca nhi sờ nếp nhăn khóe mắt tổ mẫu, mà hắn ngồi ở ngay bên cạnh, chỉ cảm thấy bộ dáng nàng tự nhiên bình thường so với lúc tuổi
trẻ cũng không chút thua kém.
Sờ sờ, động tác khựng lại.
ánh mắt Gia Hòa đế rơi vào trên mái tóc dài của Thục phi, đầu tóc kia
như trước đen nhánh như lụa, chính vì vậy, sợi tơ bạc mới rõ ràng chói
mắt như thế.
Gia Hòa đế trong lòng cả kinh, cẩn thận tìm kiếm, xác định chỉ có sợi này, hắn thật cẩn thận nhổ đi.
Rốt cuộc là nữ nhân, sẽ không cam nguyện biết mình sớm có tóc bạc.
"Hoàng Thượng?" Đỉnh đầu có hơi hơi đau, Thục phi trong lòng có việc,
vốn ngủ không sâu, tỉnh lại nhìn thấy người nam nhân phía trước, kinh
ngạc lên tiếng.
Gia Hòa đế tự nhiên bỏ tay xuống, tay áo dài khép lại, một bên âm thầm đem sợi tơ bạc kia quấn quanh trên ngón tay, cuối cùng cất vào trong
tay áo, một bên ôn nhu cùng nàng nói chuyện: "Sinh bệnh sao không nói
cho Trẫm?"
Hỏi là hỏi, không cần nàng trả lời cũng rõ ràng nguyên do trong đó.
Nàng trước giờ đều không tranh sủng, hắn đến, nàng ôn nhu đối đãi, hắn
không đến, nàng ở Chiêu Ninh cung dương dương tự đắc. Có đôi khi Gia Hòa đế ngóng trông Thục phi sẽ giống Đoan phi ăn chút dấm như vậy, cho hắn
biết trong lòng nàng cũng có để ý sủng ái của hắn. Nhưng nàng trước giờ
đều không thế, cho đến hôm nay, hắn mới hiểu được nàng chỉ là không nói
mà thôi, trong lòng kỳ thật cũng rất để ý, để ý tới mức bị bệnh, còn có
tóc bạc. (PS: Lão già xấu xa cứ tưởng bở đi)
Nam nhân ánh mắt ôn nhu lại áy náy, Thục phi nhìn thẳng hắn chốc lát, hiểu.
Ngẫm lại cơn bệnh này, chỉ sợ mỗi người đều sẽ quy kết là thất sủng đi?
Thục phi cũng không giải thích, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì đáng
ngại, cần gì kinh động Hoàng Thượng, dưỡng mấy ngày là khỏe. Ta biết
Hoàng Thượng lo lắng ta, nhưng bệnh này dễ lây, Hoàng Thượng vẫn nên đi về đi."
Nàng đã gầy thành như vậy, Gia Hòa đế nơi nào cam lòng bỏ đi được.
Trách hắn hồ đồ. Hắn là xin lỗi Chung Đình, nhưng Thục phi không làm
gì sai, an phận bồi hắn hai mươi năm nay, vì hắn sinh con dưỡng cái. Hắn thoáng cái vứt bỏ không quan tâm, chẳng phải là cũng xin lỗi nàng?
Chung Đình không thể cô phụ, Thục phi có thể cô phụ sao? Chung Đình đã
chuyển thế trở về bên cạnh hắn, hiển nhiên là nghĩ sáng tỏ rồi, hơn nữa
nàng chịu khuyên hắn tới đây, không phải là không để tâm cùng người chia xẻ hắn?
Một là người hắn thích lúc tuổi trẻ, một là người hắn thích hơn 20 năm nay, hắn đều luyến tiếc.
Nhẹ nhàng vuốt ve tơ bạc trong tay áo, Gia Hòa đế gọi Vạn Toàn vào
trong: "Đêm nay Trẫm ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi đem mấy tấu chương Trẫm
còn chưa phê duyệt lấy tới đặt trên cái bàn cái kia."
Vạn Toàn cười lui xuống.
Thục phi thụ sủng nhược kinh, muốn khuyên, nhưng ánh mắt Gia Hòa đế không cho cự tuyệt, liền không nói gì nữa.
Buổi tối Gia Hòa đế tự tay đút Thục phi dùng dược, nhân lúc Thục phi ngủ, gọi Lưu thái y tới bên ngoài, hỏi thăm bệnh tình.
Lưu thái y khom người nói: "Hồi vạn tuế, nương nương thân thể không có gì đáng ngại, lần này ngã bệnh, chính là lo lắng quá nặng, bệnh can khí tích tụ, chỉ cần nương nương tâm bệnh giải, sẽ tự khôi phục như
thường."
Gia Hòa đế gật gật đầu, Lưu thái y đi rồi, hắn ngồi một mình một lúc
lâu, thấp giọng nói với Vạn Toàn vài câu, sau đó vào nhà nghỉ ngơi. Tâm
bệnh cũng là bệnh, đêm nay hắn đương nhiên sẽ không làm cái gì, chỉ là
đem Thục phi ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vài cái.
Phía sau Sùng Chính điện, Quản Anh sau khi thị tẩm là lần đầu tiên một mình trong phòng trống, có chút không quen.
Hạ Âm cầm lược ngà giúp nàng chải tóc, nhìn thấy mĩ nhân trong gương
hơi hơi cong miệng lên, cười khuyên giải nói: "Chủ tử mất hứng? Ngài
tuyệt đối đừng thế, Thục phi nương nương dù có nói thế nào cũng là lão
nhân trong cung, Hoàng Thượng quan tâm một hai cũng là bình thường, chủ
tử hào phóng chút, Hoàng Thượng sẽ càng thêm sủng ái chủ tử, chủ tử nếu
vì thế ghen tuông, Hoàng Thượng khẳng định không vui chủ tử. Thời gian
trước Hoàng Hậu nương nương tự mình tới đây khuyên Hoàng Thượng mưa móc
đều khắp, ngài đã quên Hoàng Thượng có bao nhiêu tức giận?"
Quản Anh trong lòng rung động.
Đúng vậy, đó là Hoàng Thượng, nàng làm sao có thể hy vọng xa vời
chuyên sủng hậu cung, lúc này mới chuyên sủng không tới 3 tháng, Hoàng
Hậu liền nhìn nàng không vừa mắt, quanh co lòng vòng nhắc nhở nàng,
thời gian dài, đó dù sao cũng là Hoàng Hậu a, thật muốn phạt nàng, Gia
Hòa đế có thể bảo vệ nàng sao?
Suy nghĩ rõ ràng, Quản Anh trong lòng thoải mái rất nhiều, đợi nàng
nằm dài trên giường, rốt cuộc không cần ứng phó Gia Hòa đế nhiều lần đòi lấy, có thể thoải thoải mái mái ngủ ngon giấc thì Quản Anh lại cảm thấy Gia Hòa đế ngẫu nhiên đi sủng hạnh Thục phi cũng không tệ, bất quá tốt
nhất không cần đi Hoàng Hậu bên kia. Thục phi nàng gặp qua, là người hòa ái dễ gần, Hoàng Hậu bộ dáng cao cao tại không đáng giá nàng nhìn, Quản Anh không thích nhất.
Chủ tử ngủ rồi, Hạ Âm và Đông Tuyết cùng nhau thu dọn đồ đạc, đi tới
cửa phòng, Đông Tuyết nhìn người ngủ say trong màn lụa, nhẹ giọng nói
nhỏ cùng đồng bạn: "Nương nương bị bệnh, chúng ta nên báo cho vương gia
hay không..."
Hạ Âm dùng ánh mắt tỏ ý bảo nàng ngậm miệng, "Đừng quên vương gia phân phó."
Đông Tuyết trong lòng yên lặng, không nghĩ nhiều nữa.
~
Phó Dung thích ngủ nướng, Từ Tấn nhàn rỗi cũng sẽ bồi nàng cùng ngủ
nướng, nhưng kể từ khi trong nhà có thêm Trăn ca nhi buổi sáng sẽ đúng
giờ tỉnh ngủ, hai vợ chồng không còn ngủ thẳng giấc, rất sớm đã dậy bồi
nhi tử chơi.
Chín tháng Trăn ca nhi, ngồi trong xe nhỏ đã có thể vịn lan can run
rẩy đứng dậy, đưa cái đầu nhỏ tò mò nhìn hết thảy các thứ trong vườn hoa quanh nhà mình.
Một nhà 3 người vừa muốn đi Phong Lâm bên kia, Hứa gia vội vàng chạy
tới: "Vương gia, nương nương bị bệnh, Hoàng Thượng tuyên vương gia,
vương phi tiến cung."
Từ Tấn còn coi như bình tĩnh, trầm giọng hỏi hắn: "Ai tới tuyên chỉ, có nói nương nương bị mắc bệnh gì không?"
Hứa gia nói: "Là Lộ công công đồ đệ của Vạn công công, nghe ý của hắn, nương nương không có trở ngại gì."
Phó Dung cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi, nhỏ giọng thúc giục: "Vậy chúng ta mau đi đi."
Từ Tấn gật đầu, đưa tay đem Trăn ca nhi không hề hay biết gì ôm tới trong ngực, sải bước trở về Phù Cừ viện.
Thay quần áo, một nhà 3 người vội vàng vào cung.
Chiêu Ninh cung mọi người không hề hay biết việc bọn họ tới, ma ma giữ cổng nhìn thấy Túc vương gia vốn nên cấm túc trong vương phủ, vui mừng
quá đỗi, vội vàng phái người đi vào thông truyền. Đợi Thục phi nghe được tin tức vui vẻ muốn đứng lên thì nhi tử con dâu đã vào cửa.
"Nương, ngài bị bệnh như thế nào?" Phó Dung bước nhanh tới trước
giường, thấy mẹ chồng thần sắc tiều tụy, ánh mắt không khỏi lên men:
"Nghe Sầm công công nói ngài bị bệnh đã mấy ngày, sao không phái người
nói cho chúng ta biết một tiếng?"
Thục phi biết mình vì sao mà bệnh, bởi vậy cũng không lo lắng hơi bệnh lây cho cháu trai, cười có lệ với con dâu, trái tim đều bay đến trên
người Trăn ca nhi, "Trăn ca nhi đã lớn như vậy, còn nhận ra tổ mẫu sao?" Trẻ con lớn rất nhanh, hơn hai tháng không gặp, Thục phi sớm đã muốn
ôm.
Từ Tấn đem nhi tử đưa tới, "Trăn ca nhi xoa xoa cho tổ mẫu, bả vai tổ mẫu đau."
Trăn ca nhi thông minh đâu, trên đường được mẫu thân dặn tới dặn lui, lúc này ngoan ngoãn dựa vào trong ngực tổ mẫu, đưa tay xoa bả vai cho
tổ mẫu.
Thục phi lòng mềm mại, dù có nhiều tâm sự, nhìn đến cháu trai trắng
trẻo mập mạp thông minh hiểu chuyện, đều ném ra sau đầu, ôm Trăn ca nhi
nói chuyện không ngừng: "Đã mọc sáu cái răng, giống như Cảnh Hành, Cảnh Hành chín tháng cũng có sáu cái, Lục thúc hắn chậm hơn, 8 tháng mới mọc răng..."
Biết mẹ chồng thích cháu trai, Phó Dung cười nói chuyện lý thú của nhi tử, đặc biệt là thời điểm Từ Tấn dưỡng thương,Trăn ca nhi luôn thích
khều kết vảy của hắn. Thục phi nghe được không nhịn được phì cười, tươi
cười không ngừng.
Trăn ca nhi cũng biết các trưởng bối đang nói mình, nhếch miệng cười không ngừng, dường như ai cũng đang khen hắn.
Thân làm người bị trêu ghẹo kia, Từ Tấn mỉm cười, đưa tay bắn đầu Phó
Dung một chút: "Vì dỗ nương cao hứng, nàng ngay cả ta đều bôi bác, tại
sao không nói chuyện nàng nằm mơ cười ra tiếng?"
Phó Dung giả trang trừng hắn.
Từ Tấn nhìn mẫu thân, thấy tâm tư mẫu thân đều đặt ở Trăn ca nhi, hắn hướng Sầm công công nháy mắt, đi ra bên ngoài.
"Nương nương vì sao bệnh?"
Việc này quan hệ rất lớn, liên lụy sự tình quá nhiều, đổi thành Từ
Hạo, Sầm công công tuyệt đối sẽ không nói, nhưng tới phiên Từ Tấn là
người sau này Chiêu Ninh cung trông cậy vào, Sầm công công hạ thấp thanh âm, một năm một mười nói từ chuyện Lý cô cô chết bệnh tới Gia Hòa đế
lại đây thăm hỏi rồi ngủ lại, một chữ cũng không sót.
Từ Tấn đứng nhìn một bức thư pháp trên tường, Sầm công công nhìn không rõ thần sắc hắn, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Ôn ma ma ở vương phủ, cho dù bà trở về, lấy tuổi của bà, cũng không giúp được
nương nương cái gì, hiện giờ Lý cô cô cũng đi rồi, nương nương bên người chỉ còn một mình ngươi là tâm phúc. Sầm công công, nương nương tin
ngươi, bản vương cũng tin ngươi."
"Nô tài nhất định không cô phụ nương nương và vương gia tín nhiệm."
Sầm công công quỳ xuống, cúi đầu nói: "Mời vương gia yên tâm, chỉ cần nô tài ở đây, tuyệt đối sẽ không để nương nương xảy ra chuyện."
Từ Tấn cho hắn đứng lên, một lần nữa trở vào trong phòng.
"Trăn ca nhi rất lâu không vào cung, nàng mang hắn đi bên ngoài dạo chơi." Từ Tấn đè bả vai Phó Dung nói.
Phó Dung ngoài ý muốn ngẩng đầu, chống lại mắt phượng nam nhân bình
tĩnh, hiểu được hắn có lời muốn cùng mẹ chồng, liền cười đem Trăn ca nhi quấn lại, cùng Thục phi nói: "Vậy ta mang Trăn ca nhi ra ngoài đi chơi
trước, một lát lại đến bồi nương."
Thục phi gật gật đầu, nhìn theo hai mẹ con các nàng đi ra ngoài, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Từ Tấn.
Từ Tấn ngồi vào vị trí Phó Dung vừa rồi, nhìn mẫu thân nói: "Nương có phải hoài nghi biểu muội hay không?"
Thục phi cười khổ.
Lúc trước xảy ra chuyện, nàng tra rõ Chiêu Ninh cung, bên ngoài có nhi tử tra, cả hai đều không tra được. Hoài nghi Thôi Oản rồi, nàng biết
mình cũng không tra ra chứng cớ gì, thay vì vẫn hoài nghi ở trong lòng,
một lát lo lắng oan uổng cháu gái một hồi lo lắng buông tha tiểu nhân,
không bằng gọi Thôi Oản tiến vào giáp mặt chất vấn.
Nàng ở trong cung sống nhiều năm như vậy, còn nhìn không ra tâm tư một cô nương trẻ?
Kết quả Thôi Oản không chút lưu tình mà dùng cái kéo đả thương chính mình.
Thục phi đau lòng, đó là đứa nhỏ nàng tự tay nuôi lớn, nói là nữ nhi
cũng không quá đáng, nhìn nàng ấy bị thương thành như vậy, chảy nhiều
máu như vậy, dường như cảm thấy vết thương ở trên người mình. Khi đó
nàng liền nghĩ, là cháu gái làm thì như thế nào, chỉ cần cháu gái sống
thật tốt, nàng đều nguyện ý tha thứ, chỉ cần cháu gái chịu sửa, chịu hảo hảo cùng Lục ca nàng ấy, nàng đều nguyện ý cho thêm một lần cơ hội.
Nhưng làm như vậy, nàng phải xin lỗi con dâu.
Lòng tay lưng tay đều là thịt, nàng nên làm thế nào?
Chặt đứt hôn sự Thôi Oản và Từ Hạo, Thôi Oản có thể xấu hổ lại tìm
chết hay không? Nhi tử tức giận khổ sở có thể oán nàng oán huynh trưởng
hay không? Còn có Gia Hòa đế bên kia, trưởng tử vừa kháng chỉ cự tuyệt
tứ hôn trắc phi, thứ tử bên này việc hôn nhân nàng đã rất coi trọng, lại ở chỗ nàng để Gia Hòa đế hạ chỉ tứ hôn rồi sau đổi ý, Gia Hòa đế sẽ
nghĩ sao? Có thể hay không cảm thấy mẫu tử các nàng đều không đem mặt
mũi hắn để ở trong lòng?
Ngầm đồng ý tiếp tục mối hôn sự này, Thôi Oản chịu an phận cũng thôi, nếu nàng ấy còn tâm tư ám hại mẹ con Phó Dung đâu? Tâm cơ nặng như vậy, vừa ra tay chính là sát chiêu, đối với mình cũng đủ tàn nhẫn, cương
liệt cực đoan hệt như đổi với người...
Nghĩ tới cô nương được nuông chiều bên trong kỳ thật là con rắn độc, Thục phi lại bi ai.
Từ Tấn đưa khăn qua, có một số việc không cần nói trắng ra, hắn hiểu được mẫu thân khổ tâm.
"Nương, ta đã sớm hoài nghi biểu muội, nghe Sầm công công nói nàng vì
chứng minh mà tự mình tìm chết, ta ngược lại tin tưởng mưu hại Phó Dung
chính là nàng." Từ Tấn cúi đầu nói.
Một người thật sự vô tội, bị người thân nhất oan uổng, nàng sẽ ủy
khuất, sẽ sợ hãi, thậm chí sẽ tức giận người thân không tin tưởng mình,
tuyệt đối sẽ không lập tức nghĩ tới dùng cái chết chứng minh trong sạch, đặc biệt là nàng có nhân duyên cực tốt ở phía trước. Thôi Oản thông
minh quá sẽ bị thông minh hại, mẫu thân khẳng định cũng hiểu được điểm
này, mới có thể ngã bệnh.
Bởi vì bị người mình tín nhiệm nhất phản bội, bởi vì không thể đồng dạng hạ tâm địa độc ác đối phó lại.
Thục phi không giật mình, cũng không thay Thôi Oản biện bạch, lau lệ, bình tĩnh tận tình hỏi han: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"
Từ Tấn nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, thản nhiên nói: "Nhìn mặt mũi
ngoại tổ phụ, nhìn ta đem nàng ấy làm thân muội muội mười mấy năm, sự
tình lần trước ta chỉ coi nàng ấy còn chưa trưởng thành, bởi vì nhất
thời hồ đồ mới phạm lỗi, ta nguyện ý cho nàng ấy một cơ hội. Chỉ cần
biết sai liền sửa, về sau thật lòng đối đãi với Lục đệ, ta coi như sự
kiện kia chưa từng xảy ra. Nhưng nếu nàng ấy không hối cải, ta sẽ cho
Lục đệ nhìn rõ bộ mặt thật, giao cho Lục đệ xử trí."
Thôi Oản đến cùng sẽ có kết cục gì, sau này hãy nói, trước mắt quan trọng nhất là trấn an mẫu thân.
Thục phi trân trân nhìn trưởng tử, không ngờ hắn rộng lượng như thế.
Từ Tấn cười cười, thả mềm âm thanh: "Nương, chuyện này trong lòng ta
hiểu rõ, ngài cái gì cũng không cần quan tâm, cũng đừng nói với Lục đệ,
tính tình hắn xúc động, không có gì cũng nháo ra việc. Vạn sự có ta làm
chủ, ta sẽ không để người ta làm hỏng tình cảm huynh đệ chúng ta, cũng
sẽ không để người ta làm thương tổn Phó Dung, Trăn ca nhi một phần một
chút nào. Ta chỉ sợ ngài vì thế thương tâm. Nương, vì nhi tử, vì Trăn ca nhi, vì cháu trai cháu gái của ngài về sau, ngài yên tâm, chăm sóc thật tốt bản thân, được không?"
Hắn nói một câu, Thục phi nước mắt liền thêm một chuỗi, cuối cùng xoay qua chỗ khác khóc lên.
Nàng đời này đáng giá kiêu ngạo nhất chính là trưởng tử này.
"Nương nương, vương gia, Hoàng Thượng tới."
Sầm công công vừa tự mình vén màn cho Gia Hòa đế, vừa cười nhắc nhở.
Thục phi vội vàng lau nước mắt, Từ Tấn cũng đứng lên, hướng Gia Hòa đế quỳ xuống: "Nhi thần thấy qua phụ hoàng."
Gia Hòa đế thấy Thục phi khóc đến cả người đầy lệ, chỉ cho là nàng
đem đợt ủy khuất này phát tiết ra ngoài, có chút ngượng ngập, cũng có
chút buồn cười, coi nàng ôn nhu đoan trang, kỳ thật tiểu tính tình đều
để cho nhi tử nhìn.
Ngồi vào chỗ trên giường, Gia Hòa đế trêu ghẹo nhìn Thục phi, thấy
Thục phi quay mặt đi, mới gọi Từ Tấn đứng lên, "Trăn ca nhi đâu?"
Từ Tấn vừa muốn nói chuyện, được tin nhi Phó Dung đã vội vàng ôm Trăn
ca nhi trở lại, nàng so với ai đều sợ Gia Hòa đế hơn, quỳ ở nơi đó không dám ngẩng đầu nhìn. Ngược lại Trăn ca nhi, bình thường không nhìn thấy
Gia Hòa đế, trong tay nắm chặt một đóa cúc hoa tuyết trắng hái từ phòng
hoa, vui thích khoe khoang cho phụ thân tổ mẫu nhìn, lộ ra sáu cái răng
sữa nhỏ.
Gia Hòa đế đã lâu không thấy hoàng tôn này, vừa nhìn thấy Trăn ca nhi
có bộ dáng này liền thích thú: "Trăn ca nhi còn nhớ được Hoàng tổ phụ
sao?"
Trăn ca nhi nhìn hắn, lắc đầu, cũng không sợ hắn, được phụ thân ôm tới trên giường rồi hưng phấn đem cúc hoa trong tay đưa cho tổ mẫu, lúc hái hoa nương đã nói muốn đưa cho tổ mẫu.
Thục phi cười thỏa mãn.
Gia Hòa đế ho khụ, để hai vợ chồng Từ Tấn đi xuống, hắn và Thục phi cùng nhau đùa với cháu.
Cũng may mắn Trăn ca nhi đã hiểu chuyện, biết Hoàng tổ phụ là người
phụ thân cũng sợ hãi, không vì thế khóc nháo, thành thành thật thật ngồi ở trên giường.
Thật vất vả dỗ được Trăn ca nhi chịu chơi cùng hắn, Gia Hòa đế cảm
thấy mỹ mãn, rời đi thì nhìn Từ Tấn, hỏi: "Thương đã dưỡng tốt?"
Từ Tấn mấp máy môi, không trả lời.
Tứ tử trước nay trầm ổn, khó có khi lộ ra bộ dạng xấu hổ mở miệng bậc
này, Gia Hòa đế mặt rồng cực kỳ vui mừng, vốn không giận hắn nhiều, hôm
nay càng lười so đo, "Mẫu phi ngươi bệnh, các ngươi ba miệng thường
xuyên tiến cung thăm nàng, đừng chỉ cố ở trong phủ tránh quấy rầy."
Từ Tấn cúi đầu tạ ơn: "Tạ phụ hoàng ân điển."
Phó Dung không dám tin tưởng suy đoán của mình, tiễn Gia Hòa đế xong,
lúc trở về thì thử thăm dò hỏi Từ Tấn: "Phụ hoàng lời kia có ý gì?"
Từ Tấn cười cười, nhận lấy nhi tử nói: "Ngày mai chúng ta vào cung thăm tổ mẫu trước, buổi chiều lại đi thăm ngoại tổ mẫu."
Phó Dung sửng sốt, lập tức đại hỉ.
Vương gia nhà mình bị cấm túc nửa năm, mới qua hai tháng đã bỏ lệnh cấm!