Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 206



Hoàng Hậu trong lòng vội vã đâu, chỉ cảm thấy chính mình dường như rơi vào cạm bẫy của người khác, mà Khổng ma ma chính là người nàng cần trấn an nhất, "Ma ma chớ suy nghĩ lung tung, chuyện Lệ phi ngươi và ta đều rõ ràng, chúng ta thanh bạch, chỉ cần ma ma trả lời thì đừng kéo ra chuyện trước kia... Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, qua 2 năm đưa ngươi xuất cung đoàn tụ với người nhà."

Khổng ma ma nghe, nhìn vạt váy Hoàng Hậu thêu Thải Phượng trước mắt, trong lòng cười khổ.

Tới thời điểm này, nương nương thế nhưng còn có thể thản nhiên lừa bà như thế.

Người nọ đã nói cho bà biết, cháu gái bà bởi vì đắc tội Thế Tử phu nhân Thừa Ân công phủ, cũng chính là cháu dâu Hoàng Hậu, bị bán vào kỹ viện, con cháu bà cũng bị bán tới Sơn Tây đi làm cu li đào đá, cháu trai nhỏ tuổi không chịu được khổ bị đánh chết, nhi tử người đầy thương tích, nếu không phải là được người nọ kịp thời cứu ra, chỉ sợ cũng sống không lâu.

Chuyện đó Hoàng Hậu đều biết, nhưng vẫn giấu diếm bà, nếu không phải thấy thư nhi tử tự tay viết, bà sắp chết còn vì Hoàng Hậu tận trung đâu.

Phía sau truyền đến âm thanh Vạn Toàn quen thuộc bà vẫn căm hận nhưng cố tình lần này, Khổng ma ma không phản cảm. Bà ngẩng đầu, cuối cùng liếc mắt nhìn Hoàng Hậu, quyết định lại vì nàng tận trung thật tốt một lần cuối cùng này, để Hoàng Hậu đời này sẽ không quên được bà.

Khổng ma ma tuổi gần lục tuần, đại khái là đã cao tuổi, chịu đựng không nổi hành hạ, Vạn Toàn mới kẹp ngón tay một lần, bà đều khai.

Lần này mưu hại Lệ phi là Hoàng Hậu, lần trước mưu hại Túc vương phi lại giá họa Đoan phi, một hòn đá ném hai chim là Hoàng Hậu nghĩ ra, năm đó làm hại Thục phi khó sinh chết mất con gai cũng là Hoàng Hậu.

Tùy tiện chuyện nào cũng đều là tội lớn có thể lay chuyển địa vị Hoàng Hậu, Vạn Toàn nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đưa tội trạng cho Gia Hòa đế xem.

Quản Anh uống canh an thần xong đã ngủ rồi, Gia Hòa đế một người ngồi ở trên giường trong tiền điện. Tháng giêng đất trời lạnh lẽo, đốt địa long vẫn cảm thấy lạnh như cũ, trên người hắn bọc áo ngủ bằng gấm thật dày, trong tay ôm lò sưởi. Thấy Vạn Toàn khe khẽ run rẩy đem tội trạng đưa cho hắn, Gia Hòa đế liếc hắn một cái, "Đọc."

Vạn Toàn không dám do dự, nuốt nuốt nước miếng, từng câu từng chữ đọc lên.

Gia Hòa đế ngồi không động đậy, hệt như tượng đá.

Mẹ đẻ hắn chỉ là chiêu nghi nho nhỏ, không được tiên đế thích, hắn dựa vào tài mạo xuất chúng được nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu ưu ái, có thể cưới Hoàng Hậu làm thê. Nhạc phụ là các lão trong nội các, tại triều đình nắm giữ thực quyền, hắn vì lung lạc thê tộc, ngoại trừ cùng Hoàng Hậu trước khi thành thân nhận thức Chung Đình, ngoài ra không có thiếp thất thông phòng. Chung Đình chết rồi, hắn tuy rằng nạp trắc phi thiếp thất, cũng vẫn đợi Hoàng Hậu sinh ra đích tử mới miễn tị tử canh (thuốc tránh thai) cho trắc phi thiếp thất, đăng cơ rồi phong đích trưởng tử làm Thái Tử, phong nhạc phụ làm nhất đẳng Thừa Ân công.

Hắn mượn gia thế của Hoàng Hậu, cũng trả về gấp bội.

Hoàng Hậu đâu, nàng đối với hắn như thế nào?

Nàng hại nữ nhi của hắn và Thục phi, nàng lợi dụng ân oán của Đoan phi và tức phụ lão Tứ, vừa muốn mưu hại con nối dõi của lão Tứ, lại giá họa Đoan phi, tức phụ lão Tứ mạng lớn không xảy ra chuyện, Đoan phi...

Nghĩ tới Đoan phi trước khi chết giải thích ngang ngược, nghĩ tới Đoan phi mới vào cung yêu kiều động lòng người, nghĩ tới lão Ngũ mẫu phi chết oan hiện tại còn ở vương phủ thủ hiếu bị hắn vắng vẻ đã lâu, nghĩ tới bởi vì chính mình nhất thời sơ ý lỗ mãng không thể bắt ra hung phạm đứng sau lưng là Hoàng Hậu, lúc này mới khiến cho Hoàng Hậu hôm nay lại cướp đi đứa nhỏ của hắn và Lệ phi, Gia Hòa đế lồng ngực lửa giận bốc lên, lại hối hận lại đau đớn, cuối cùng toàn bộ hóa thành hận đối với Hoàng Hậu.

"Đem Khổng ma ma tới, tuyên hoàng hậu tới đây, Trẫm muốn giáp mặt cùng đối chất."

Vạn Toàn lui ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, Khổng ma ma bị người dẫn vào trong, hai tay máu đỏ, đầu đầy tóc đen trắng rối tung, hiện tại nhìn giống như là lão thái thái dân chúng bình thường đột ngột gặp nạn, vẻ mặt xám trắng, đôi mắt đục ngầu bình tĩnh thần kỳ, chỉ ở lúc Hoàng Hậu tiến vào thì Khổng ma ma ngẩng đầu lên, trong mắt nổi lên hưng phấn vì thù lớn được báo.

Chống lại ánh mắt như vậy, Hoàng Hậu cả người phát lạnh, muốn thay Phượng Nghi cung mình giải thích, Gia Hòa đế không cho nàng cơ hội mở miệng, tỏ ý bảo Vạn Toàn đem tội trạng Khổng ma ma trình cho Hoàng Hậu. Hắn nhìn chằm chằm vào Khổng ma ma hỏi: "Ngươi là trung bộc bên cạnh Hoàng Hậu, trước kia Hoàng Hậu làm nhiều chuyện xấu như vậy, ngươi đều giúp đỡ che giấu, hôm nay vì sao muốn phản bội nàng?"

Khổng ma ma trầm thấp cười, tiếng cười ở trong điện rộng lớn trống trải quanh quẩn, có loại cảm giác âm trầm. Nàng không nhìn Gia Hòa đế, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Hậu, thưởng thức nàng mặt đột ngột trắng bệch, thưởng thức nàng vô lực quỳ xuống, đợi Hoàng Hậu nhìn sang, nàng mới nói: "Bởi vì ta đối với nương nương trung thành, cho rằng nương nương cũng luôn thành tâm đãi ta, ai ngờ mấy ngày trước nhận được thư nhà, mới biết một nhà già trẻ ta ở Thừa Ân công phủ gặp phải cái gì, nương nương, ta ở bên cạnh ngươi hầu hạ nhiều năm như vậy, ngươi sao lại nhẫn tâm giấu ta?"

Hoàng Hậu tâm niệm xoay chuyển, ngẩng đầu hướng Gia Hòa đế nói: "Hoàng Thượng, ngài đều nghe được, Khổng ma ma người một nhà bởi vì phạm lỗi chịu trừng phạt, Khổng ma ma ghi hận trong lòng, hôm nay đủ loại rõ ràng là đang bôi nhọ thần thiếp, thần thiếp làm sao có khả năng làm ra sự tình táng tận lương tâm như vậy? Thậm chí, người nhà của bà sớm bị bán đi Sơn Tây, nếu như không có ai cùng bà ấy hợp mưu, báy ấy ngụ ở thâm cung, làm sao biết được tin tức bên ngoài?"

Năm trước cháu gái Khổng ma ma bị Thế Tử gia nhìn trúng, nạp làm tiểu thiếp, nhưng cháu dâu nàng lại độ lượng hẹp, nhân lúc Thế Tử gia ra phủ thì dao sắc chặt đay rối xử trí một nhà già trẻ, lại tiến cung cùng nàng thỉnh tội. Hoàng Hậu cùng Khổng ma ma tình cảm không giống bình thường, nghe nói xong thập phần tức giận, nhưng sự tình đều xảy ra, nàng luôn không thể bởi vì vài nô bộc ngoài sáng trừng phạt cháu dâu, liền đem việc này giấu diếm đi.

Khổng ma ma làm sao biết?

Có phải bị người có tâm lợi dụng hay không?

Hoàng Hậu đầu óc phi tốc quay vòng lên, kiệt lực vì chính mình tìm kiếm cơ hội xoay người.

Gia Hòa đế ánh mắt hệt như không hề bận tâm, chuyển hướng sang Khổng ma ma.

Khổng ma ma cười ha ha, bị Vạn Toàn đá một cước, nàng ngã trên mặt đất như cũ cười, cười đến nước mắt đều chảy ra, bị huyết thủ đụng tới, phảng phất vẻ mặt huyết lệ, "Nương nương vẫn thông minh như vậy, đảo mắt liền nghĩ tới cách xoay người. Nhưng là ngươi nghĩ nhiều quá, nhi tử số khổ kia của ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới từ trong núi trốn ra được, giả làm khất cái trà trộn về kinh thành, hành khất một năm mới tìm được cơ hội chờ Ánh Tuyền xuất cung. Nương nương, Ánh Tuyền là ta tự tay dạy bảo ra, ta bảo nàng giấu việc này, nàng liền nghe theo lời ta nói. Về phần khác..."

Khổng ma ma nhìn về phía Gia Hòa đế, cười khổ nói: "Hoàng Thượng tin cũng tốt, không tin cũng tốt, lão nô nên công đạo đều công đạo, Hoàng Thượng có thể nhất nhất thẩm vấn danh sách người kia. Lão nô người nhà đều chết gần hết, nhi tử một thân tàn tật cũng sống không được mấy năm, nương nương đã không đáng giá ta tận hiến một đời, trước khi chết lão nô chỉ ra và xác nhận nàng cho Hoàng Thượng, ít nhiều đều có thể giảm bớt một ít tội nghiệt..."

"Hoàng Thượng đừng nghe, bà ấy nhất định là bị người xúi giục vu oan thần thiếp, Hoàng Thượng minh giám a!" Hoàng Hậu lê gối dời phía trước người tới Gia Hòa đế, quật cường cao cao ngửa đầu, phảng phất chính mình một thân chính khí, người khác liền sẽ tin nàng.

Gia Hòa đế mở mắt ra, chậm rãi đem bọc áo ngủ bằng gấm trên người buông xuống, sau đó, hắn giơ lò sưởi tay trong lòng lên, bởi vì ôm cả nửa đêm đã nóng hổi, hung hăng hướng đầu Hoàng Hậu quẳng xuống!

Nàng còn muốn vu oan ai?

Lão Tứ? Lão Tứ tức phụ nhi tử thiếu chút nữa bị nàng hại chết, thân muội muội càng từ sớm đã bị nàng hại chết rồi, hiện tại nàng còn muốn đem nước bẩn hắt tới trên người lão Tứ? Lão Tứ thật muốn cái hoàng vị này, hắn sẽ không cưới một nữ nhi của thứ tử làm thê tử, càng sẽ không kháng chỉ chọc giận hắn!

Không phải lão Tứ, là lão Ngũ? nương Lão Ngũ chết oan là bởi vì nàng, nàng thế nhưng còn mong đợi hắn oan uổng thân nhi tử của mình?

Giận không thể nuốt nổi, Gia Hòa đế nhìn nữ nhân bất tỉnh, thở mạnh tròn một khắc, mới miễn cưỡng khôi phục một chút lý trí.

"Hoàng Hậu bệnh nặng, tránh cư ở Phượng Nghi cung, không có ý chỉ của Trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi." Bình phục lại, Gia Hòa đế nhìn về phía Vạn Toàn, thanh âm rét buốt, "Chiếu theo tội trạng này bắt người, nhớ kỹ, không cho phép để lộ nửa điểm tin tức, vô luận những người này nhận tội hay không, thẩm vấn xong toàn bộ xử tử."

Vạn Toàn cung tiếng đáp ứng, hướng bốn tiểu thái giám phía sau nháy mắt.

Hai người chặn lại miệng Khổng ma ma, giống nhau đem người mang ra ngoài. Hai người kia một người cõng Hoàng Hậu lên, một người nhặt phát quan trên đầu Hoàng Hậu rơi xuống, cùng đi theo Vạn Toàn trở về Phượng Nghi cung.

Hết thảy đều tiến hành trong đêm lạnh rét buốt, ngoại trừ cấm vệ của Gia Hòa đế, không ai được biết.

Sáng sớm hôm sau, tin tức Hoàng Hậu bệnh nặng truyền khắp triều đình, dân gian.

Thái Tử, Khang vương trước tiên chạy tới Sùng Chính điện, thỉnh cầu đi chỗ Hoàng Hậu tận hiếu, Gia Hòa đế nghiêm mặt giải thích một lần, nói Hoàng Hậu bệnh nặng không cho phép thăm hỏi. Hai người không nghe, bị Gia Hòa đế phái người đuổi ra ngoài. Phạt quỳ cả một ngày, Thái Tử Khang vương đều thành thật, không nhắc chuyện thăm hỏi nữa, về phần trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ có chính bọn họ biết.

Phó Dung vào ban ngày nhận được tin tức, liên tưởng Lệ phi xảy ra chuyện, nhịn không được hoài nghi tới Hoàng Hậu.

Sập tối Từ Tấn trở về, hai vợ chồng trốn trong nội thất nói nhỏ.

"Ngươi nói, phụ hoàng có phải tra được cái gì hay không?" Phó Dung quỳ trên giường, vừa xoa trán cho Từ Tấn vừa nhìn hắn hỏi. Nàng có thể nghĩ tới này đó, Từ Tấn hôm nay khẳng định cũng không thiếu tâm tư, bằng không sao có thể vừa trở về liền kêu đau đầu a.

Từ Tấn nhìn đỉnh đầu mĩ nhân, càng nhìn nàng càng cảm thấy nàng ngốc.

Ngơ ngơ ngáo ngáo, một chút cũng không biết trong cung phát sinh hết thảy, đều là nam nhân của nàng dày công sắp xếp.

Đã trùng sinh, hắn tự nhiên phải lợi dụng thực tốt tin tức được biết trước.

Năm ấy Trung Thu, hắn biết là Hoàng Hậu ra tay, nếu như lúc ấy vạch trần, bởi vì Phó Dung không xảy ra chuyện, phụ hoàng sẽ chỉ vắng vẻ Hoàng Hậu, sẽ không thoáng cái đem người đánh xuống địa ngục, ngược lại tiện nghi cho Đoan phi, cho nên hắn giả bộ không biết, trước tương kế tựu kế trừ bỏ Đoan phi rồi nói tiếp. Hắn cũng không lo không có cơ hội đối phó Hoàng Hậu. Lệ phi chính là mồi nhử tốt nhất, Khổng ma ma chính là điểm yếu lớn nhất. Hoàng Hậu còn coi như thông minh, tạm thời không muốn động đến Lệ phi, Khổng ma ma lại có thể "giúp nàng mưu đồ". Lệ phi lúc trước ở Phượng Nghi cung dùng cơm bị đau bụng, phụ hoàng khẳng định có hoài nghi, hiện tại Phượng Nghi cung lại ra tay, nhân chứng vật chứng đầy đủ, phụ hoàng sẽ không tin?

Rõ ràng nên ra tay từ đâu, lại từng bước một dày công trù tính, tuyệt không để lại bất luận đầu mối gì.

"Ngươi hoài nghi đứa nhỏ của Lệ phi là Hoàng Hậu hại?" Từ Tấn đem Phó Dung kéo xuống, để cho nàng nằm sấp trên lồng ngực hắn.

Phó Dung cắn cắn môi, cả gan nói ra suy đoán: "Hẳn là thế đi, bằng không Hoàng Hậu làm sao đột nhiên bị bệnh như vậy?"

Nàng không biết Gia Hòa đế kiểm chứng như thế nào, cũng không biết Gia Hòa đế tra được cái gì, nhưng nàng có thể suy đoán từ kết quả a.

Từ Tấn hôn nhẹ cái mũi nàng: "Có phải hay không đều không có quan hệ gì với chúng ta, Nùng Nùng không cần nghĩ quá nhiều."

Hắn không cần nàng nghĩ, chuyện bên ngoài toàn bộ hắn sẽ chuẩn bị tốt, nàng chỉ cần dễ dàng sống tốt, cùng hắn làm nũng giở ra tiểu tính tình, lại ôn nhu quan tâm chiếu cố con của bọn họ, như vậy là đủ rồi.

Phó Dung che miệng, Từ Tấn muốn đòi lấy càng nhiều, nhíu mày nhìn hắn.

Thái độ của người này, sao lại có chút kỳ quái?

Hắn nếu muốn hoàng vị, Hoàng Hậu xảy ra chuyện hắn hẳn là cao hứng mới đúng. Hắn nếu không muốn, đó là Hoàng Hậu a, hắn vô luận thế nào đều không nên dửng dưng. Hơn nữa hắn rõ ràng là mệt đến đau đầu, tại sao nằm một lát lại như là căn bản không đem việc này để ở trong lòng?

Hoặc là, hắn nghĩ rất nhiều, chính là không chịu nói với nàng?

Phó Dung đột nhiên thực uể oải.

Thành thân lâu như vậy, Từ Tấn đến tột cùng có tâm tư mưu cầu cái vị trí kia hay không nàng cũng nhìn không ra.

Tránh hắn ôm ấp, Phó Dung chuyển vào trong giường, nằm đưa lưng về phía hắn.

Từ Tấn khó hiểu, đuổi theo hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, vương gia không cần để ý tới ta." Phó Dung nhắm mắt, một bộ ngữ khí chỉ muốn được yên lặng ở một mình.

Từ Tấn nhìn nàng mím thật chặt môi đỏ, cẩn thận ngẫm lại vừa mới hai người trò chuyện, không phát hiện mình đắc tội với nàng ở chỗ nào, liền cưỡng ép đem người quay lại, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng: "Nàng là vương phi của ta, ta mặc kệ nàng quản ai. Đừng đùa khí, ta chọc nàng mất hứng chỗ nào, nàng nói với ta, đừng giữ ở trong lòng. Nàng nói ra ta mới biết phải sửa như thế nào, có phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.