"Bá mẫu, đại tỷ tỷ, ta tự chủ trương, cũng không thương lượng cùng các
người trước một tiếng, các người trong lòng khẳng định trách ta đi?"
Phó Dung ngồi đối diện Lâm thị, Phó Ninh, thản nhiên thừa nhận Phó
Ninh bị Lệ phi đuổi ra cung do chính mình gây nên, lập tức nói tiếp:
"Chỉ là ta liên tiếp mấy đêm đều mộng giống nhau, không làm gì thật sự
không thể an lòng, cho nên ta thà rằng bị các ngươi oán hận, cũng không
muốn ác mộng trở thành sự thật."
Hôm qua nữ nhi đột nhiên trở về, nàng cho rằng Lệ phi muốn đối phó
Đông cung, trước tiên lấy nữ nhi khai đao, lo lắng không thôi. Nữ nhi
lại nói cho nàng biết có thể về nhà dưỡng thai thực an tâm. Bởi vì Phó
Ninh quả thật phát giác một đứa nha hoàn bên người cùng với tâm phúc của Thái Tử trắc phi Tiêu thị đi lại rất gần, cử chỉ khả nghi. Lâm thị
không khỏi nghĩ mà sợ, nếu như không có Phó Dung nhắc nhở, nữ nhi đại
khái sẽ không đặc biệt lưu ý người bên cạnh, như thế tiếp tục, mộng của
Phó Dung chỉ sợ thật sự sẽ phát sinh.
Có thể thấy được là nàng hiểu lầm lòng tốt của Phó Dung.
Phó Ninh cũng đã biết Phó Dung mới là người nằm mơ kia, đi tới bên
người Phó Dung, nắm tay nàng tự đáy lòng cảm kích nói: "Nùng Nùng, lần
này ít nhiều có ngươi, ta mới có thể về nhà an tâm dưỡng thai, ta đối
với ngươi chỉ có cảm kích, lời tự trách ngươi tuyệt đối đừng nói nữa,
bằng không mặt mũi ta để nơi nào?"
Nói xong đem chuyện phản đồ bên cạnh mình tra ra nói cho Phó Dung, kéo ra trắc phi Tiêu thị, cũng coi như là chân thành cởi mở cùng Phó Dung.
Phó Dung khiếp sợ cực kỳ, chẳng lẽ nàng oan uổng Thái Tử phi, kỳ thật âm thầm giở trò là Tiêu thị này?
"Nha hoàn kia..." Nàng nghi hoặc hỏi.
Phó Ninh đoan trang cười: "Ở trong cung sẽ xử trí, muội muội không
cần vì ta phí tâm, qua bài học này, tỷ tỷ sẽ càng thêm cẩn thận."
Phó Dung gật đầu, nghĩ tới Chương ca nhi không mang ra, tò mò hỏi một
câu. Chương ca nhi một mình lưu lại ở Đông cung, Phó Ninh không lo lắng
sao? Nếu đổi lại là nàng, trăm triệu luyến tiếc cùng Trăn ca nhi tách ra.
Phó Ninh cười nói: "Không có việc gì, thời điểm ở Linh Sơn, Chương ca
nhi được phụ hoàng thích, trở về Thái Tử liền đem hắn ôm tới tiền viện
nuôi, ai cũng không thể chen tay vào, lại có Chương ca nhi mỗi ngày đều
muốn đi thỉnh an phụ hoàng, không ai dám có ý đồ với hắn." Từ lúc Hoàng
Hậu bệnh nặng, Thái Tử lo sợ Gia Hòa đế giận chó đánh mèo hắn, tới bây
giờ đã gần một năm làm bộ nhi tử hiếu thuận. Chỉ bằng Chương ca nhi, hắn được khen ngợi không ít, Thái Tử cũng luyến tiếc để Chương ca nhi xảy
ra chuyện.
Biết được nàng bên này yên lành, Phó Dung yên tâm trở về vương phủ.
Bởi vì việc này do Từ Tấn hỗ trợ giải quyết, sập tối Từ Tấn trở về, Phó Dung liền đem chuyện bên Hầu phủ nói với hắn một lần.
"Tiêu thị?" Từ Tấn trầm thấp lặp lại.
Phó Dung gật gật đầu.
Tiêu thị là năm ấy Từ Tấn, An vương tuyển vương phi thì Gia Hòa đế chỉ cho Thái Tử làm trắc phi. Phó Dung đã gặp qua, bộ dáng không sai, tính
tình như thế nào cũng không rõ ràng, chỉ biết phụ thân nàng là quan ngũ
phẩm, giữ chức ở bộ binh, bất quá thân cữu cữu nàng lại là Thượng Thư bộ binh.
phụ thân Thái Tử phi là các lão, quan văn, phía dưới không có binh
quyền. Nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, Thừa Ân công phủ cũng xuất thân là các lão.
Nghe nói Gia Hòa đế đăng cơ rồi ảnh hưởng của lão Thừa Ân công tại triều đình dần dần suy yếu, cũng không có thế lực lớn, ít nhất ngoài sáng là
như vậy, cho nên Phó Dung suy đoán Thái Tử khởi sự mưu phản, nhất định
là mượn lực vị trắc phi Tiêu thị này.
Bất quá Phó Dung thủy chung nghĩ không hiểu Thái Tử vì sao muốn tạo
phản. Lúc ấy Gia Hòa đế bệnh nặng, một khi Gia Hòa đế băng hà, Thái Tử
thuận lý thành chương đăng cơ, hắn cần gì hành động? Đáng tiếc đời trước Thái Tử bị trấn áp quá nhanh, An vương đảo mắt dẹp loạn. Phó Dung đối
với những việc này vốn dĩ không thấy hứng thú, hỏi phụ huynh một lần,
bọn họ đều không nói cho nàng, Phó Dung cũng không để ý nữa.
Nghĩ không rõ lắm, Phó Dung uyển chuyển nhắc nhở Từ Tấn: "Cữu cữu Tiêu thị hình như là Khâu đại nhân Thượng Thư bộ Binh? Hừ, có cữu cữu lợi
hại như vậy, trách không được nàng dám ra tay với Đại tỷ tỷ."
ngoại tổ phụ Từ Tấn, Thôi Phương Lễ giữ chức Thượng Thư bộ Lại, chưởng quản quan văn trong thiên hạ, võ quan lại là chuyện của Bộ binh. Trong
triều đình chỉ sợ không có ai có thể dễ dàng mượn sức những võ quan kia
hơn Thượng Thư bộ binh. Võ tướng bên cạnh Từ Tấn, Phó Dung biết chỉ có
Tần gia đại lão gia đóng giữ ở Tây Nam. Nếu thật gặp chuyện không may,
nước xa không cứu được lửa gần.
Từ Tấn lòng dạ không yên nghe, nhấp một ngụm trà, thấy bộ dáng Phó
Dung dường như đối với cái này rất có hứng thú, giải thích cho nàng: "
Thượng Thư Bộ binh Khâu Đạc, ở Đại Ngụy chúng ta có danh hãn tướng, tiên hoàng đối với hắn cực kỳ coi trọng, phụ hoàng đăng cơ rồi cũng tán
thưởng có thừa, quả thật là nhân tài."
Hắn sau khi trùng sinh cũng ý đồ cùng Khâu Đạc giao thiệp, đáng tiếc
Khâu Đạc và Phó Phẩm Xuyên giống nhau, làm người bảo thủ, đối với những
hoàng tử bọn họ này đều không mấy thích, sau này bị Thái Tử dùng một vị
trí trắc phi mượn sức tới. Bất quá theo Từ Tấn quan sát, Khâu Đạc đối
với Thái Tử cũng không có biểu hiện đặc thù, nhưng cũng có thể là hắn
thông minh, cẩn trọng không để người ta bắt được nhược điểm mà thôi.
Khâu Đạc...
Phó Dung đột nhiên cảm thấy có chút quen tai, nhưng nàng trước kia
không biết tục danh Khâu đại nhân, vì sao lúc này có cảm giác quen tai?
Mắt thấy Từ Tấn ôm Trăn ca nhi đi ra ngoài, Phó Dung cũng đi theo phía sau.
Tối hôm qua hai người náo loạn một trận, đêm nay bình an vô sự, hai vợ chồng nói chuyện một lúc liền ngủ.
Nhắm mắt lại, Phó Dung trong đầu lại toát ra tên Khâu Đạc.
Đến cùng ở nơi nào nghe nói qua?
Phó Dung mở choàng mắt.
Nàng nhớ ra rồi, nàng không phải quen tai tên Khâu Đạc, mà là quen tai nghe Từ Tấn khen ngợi Khâu Đạc. Đó là đời trước An vương muốn ở Mẫu Đan viên tuyển phi, nàng cố ý để ca ca hỗ trợ hỏi thăm có những quý nữ nào, ca ca chỉ nhắc tới vài cô nương mạo đẹp lại có lai lịch, trong đó có
một vị Khâu cô nương, là cháu gái nhỏ của Khâu Đạc, lúc ấy ca ca thuận
miệng khen Khâu Đạc với nàng...
Khi đó Khâu Đạc là Thượng Thư bộ binh như trước, còn phong hầu.
Nếu như Khâu Đạc là chỗ Thái Tử tạo phản cậy vào, vì sao An vương đăng cơ rồi, Khâu Đạc không chịu liên lụy, ngược lại được ban tước vị?
Ban đêm yên lặng, thích hợp trầm tư, Phó Dung tâm tư nhanh chóng quay
vòng. An vương chịu trọng dụng Khâu Đạc, như vậy mặc kệ Khâu Đạc có trợ
giúp Thái Tử tạo phản hay không, mặc kệ Thái Tử đến cùng mượn thế lực ai tạo phản, đều thuyết minh Khâu Đạc là người của An vương a!
Một binh bộ Thượng Thư, là trợ lực lớn cỡ nào!
Phó Dung khẩn trương lại hưng phấn.
Nàng không biết Từ Tấn rốt cuộc là do ai hại chết, nhưng suy đoán từ
kết quả đời trước, An vương khẳng định mơ ước hoàng vị, như vậy An
vương muốn đăng lên hoàng vị, nhất định phải đem các hoàng tử của Gia
Hòa đế loại trừ trước. Bởi vậy cho dù huynh đệ Từ Tấn bị hại ở chiến
trường, không phải An vương hạ thủ, về sau hắn cũng sẽ xuống tay với Từ
Tấn.
Vậy trước khi An vương ra tay, nàng phải nhắc nhớ Từ Tấn trước chuyện An vương có những át chủ bài nào!
Suy nghĩ rõ ràng, Phó Dung cố nhớ lại đời trước An vương đăng cơ rồi trọng dụng những người nào...
Kết quả vắt óc suy nghĩ, nàng có thể nghĩ tới đột nhiên được long sủng, ngoại trừ Khâu Đạc, thế nhưng chỉ có...
Bọn họ Nhị phòng Phó gia.
Ý nghĩa xuất hiện, Phó Dung toát một thân mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ An vương đăng cơ, phụ thân ca ca cũng ra lực?
Sẽ không, nàng là thiếp thất Túc vương, phụ huynh cho dù hỗ trợ, cũng phải giúp Túc vương a.
Nhất định là An vương tuệ nhãn biết châu, biết phụ huynh đều là người có tài, mới đặc cách đề bạt.
Phó Dung nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình ngủ.
Đã nhớ lại chỉ có Khâu Đạc, nàng liền mau chóng tìm cơ hội thích hợp
bới móc Khâu Đạc, An vương một phen, nói là nhìn thấy bọn họ có qua lại. An vương là nhàn vương, chưa bao giờ cùng quan viên nào có lui tới rõ
ràng, chỉ cần nàng hơi chút ám chỉ chỗ cổ quái, Từ Tấn thông minh như
vậy, hắn khẳng định có thể sớm đề phòng trước. Một lần không đề phòng,
nàng nói thêm mấy lần, dù sao cũng còn hơn một năm nữa.
~
Đông cung.
Thái Tử phi vừa hầu hạ Thái Tử tắm rửa xong, thấy Thái Tử phảng phất
đối với chuyện Phó Ninh về nhà cũng không thèm để ý. Nàng nghĩ ngợi một
lúc, lo lắng nói: "Phó thị đột nhiên bị Lệ phi nương nương lấy lý do kia đưa về nhà mẹ đẻ, mắt thấy còn có 2, 3 tháng nữa là sinh, ngài nói nàng có thể nghĩ nhiều hay không a? Nữ nhân có con kiêng kỵ nhất suy nghĩ
lung tung..."
Thái Tử cười nói: "Sẽ không, nàng lúc gần đi còn rất cao hứng có thể về nhà mẹ đẻ đâu, không cần nhớ mong nàng."
Sủng phi xuất cung, Thái Tử thực luyến tiếc, bất quá Phó Ninh lúc này
không có cách nào hầu hạ hắn, về nhà 3 tháng thì về nhà 3 tháng đi, hắn
vừa vặn có thể bồi Thái Tử phi và Tiêu thị nhiều hơn. Hai người nhà mẹ
đẻ một văn một võ, hiện tại là cần thiết nhất để củng cố trợ lực cho
hắn.
Nghĩ như vậy, Thái Tử ôm lấy Thái Tử phi, vào màn trướng.
Cảm nhận nam nhân hiếm khi có nhiệt tình, lo âu sợ hãi hôm qua rốt cuộc Thái Tử phi cũng buông xuống.
Nàng có thể dung thứ Phó Ninh sinh ra Chương ca nhi, một là lúc ấy
Thái Tử cần con nối dõi, hai là lúc ấy Phó Ninh xảy ra chuyện, người
Thái Tử hoài nghi đầu tiên chính là nàng. Hiện tại thấy Chương ca nhi
thông minh hiểu chuyện, Thái Tử phi cũng không còn cách nào chịu đựng
Phó Ninh sinh ra nhi tử thứ hai xuất sắc hơn Hủ ca nhi của nàng. Lợi
dụng người giấu ở chỗ Tiêu thị châm ngòi Tiêu thị ra tay với Phó Ninh,
nhưng mà Phó Ninh cẩn thận, rất nhanh bắt được nội gian, tiếp theo liền
về nhà mẹ đẻ.
Thái Tử phi lo lắng Phó Ninh hoài nghi nàng, cũng đem hoài nghi báo
cho Thái Tử, Thái Tử mới nghĩ ra chủ ý như vậy, vừa không đắc tội nàng
lại bảo vệ Phó Ninh. Mà hắn là Thái Tử, mua chuộc một đạo sĩ dễ như trở
bàn tay. Nhưng lúc này nhìn Thái Tử thế nhưng có tâm tư cùng nàng đôn
luân, lấy hiểu biết của Thái Tử phi đối với Thái Tử, hắn nhất định là
không hề hay biết.
Đó chính là Lệ phi thấy Đông cung không vừa mắt?
Nhưng thu thập Phó Ninh đối với Lệ phi có chỗ tốt gì?
Thái Tử phi cân nhắc không rõ, ngược lại Thái Tử phát giác nàng thất thần, trong lòng không vui, hung hăng tới một chút.
Thái Tử phi bị đau, ý thức được chính mình phạm sai lầm gì, vội vàng toàn tâm đón ý nói hùa theo.
Trong Sùng Chính điện, Gia Hòa đế cũng đang làm chuyện giống như vậy.
"Đình Đình đừng gấp, hiện tại người khắc nàng đã xuất cung, Trẫm cho
nàng thêm mấy lần, khẳng định sẽ mang thai." Hắn nằm ở trên người Quản
Anh, đem một chiếc gối đệm ở dưới lưng nàng, tự đáy lòng hi vọng nàng
sớm một chút mang thai con nối dõi, miễn cho lại mời đạo sĩ xằng bậy.
Kỳ thật Gia Hòa đế căn bản không tin những thủ đoạn kia của đạo sĩ,
chỉ là Quản Anh nói mãi chuyện chậm chạp không có đứa nhỏ, hắn không đáp ứng nàng liền khóc. Gia Hòa đế không chịu được nàng khóc, mới bất đắc
dĩ sắp xếp Thái Tử trắc phi xuất cung, mà hắn cũng hiểu chỗ thương tâm
của Quản Anh, bởi vậy ngóng trông nàng mau chút mang thai.
Quản Anh đang cao hứng đâu, rầm rì, cũng không biết có nghe Gia Hòa đế nói hay không.
Có thể cho nữ nhân âu yếm vừa lòng như thế, Gia Hòa đế thập phần tự hào, càng thêm anh dũng.
Màn che lắc mạnh mấy lần, Quản Anh nắm chặt đệm giường, nhắm mắt lại
đang muốn hưởng thụ, người ở trên đột nhiên trọng trọng đè nặng xuống.
"Hoàng Thượng..."
Hắn nặng trịch, Quản Anh mất hứng, vừa muốn làm nũng đuổi hắn xuống,
giật mình phát hiện Gia Hòa đế cả người run rẩy, phía dưới cũng không
quá thích hợp. Quản Anh nghi hoặc mở mắt ra, liền thấy Gia Hòa đế mặt
mày đỏ rực, đôi mắt trắng dã... (PS: cái này gọi là thượng mã phong,
đáng đời lão già)
Sùng Chính điện đang tĩnh mịch đột nhiên bộc phát ra một tiếng nữ nhân hãi hùng thét chói tai.